Những buổi trưa của tháng tám, thời tiết vẫn luôn đẹp như vậy. Thế nhưng bầu không khí bên trong biệt thự Lăng Gia lại âm u lạnh lẽo.
Trong sảnh lớn ngồi đầy người, sắc mặt từng người cực kỳ khó coi, toàn bộ phòng khách vô cùng ngột ngạt. Tộc trưởng Lăng Thiệu Huy mặt mũi tràn đầy âm trầm, giống như ăn phải trứng rùa vậy. Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Vương Viêm và Trương Giai Giai.
“Vương Viêm, con thật sự nghĩ kỹ rồi?” Lúc này, Lăng Thiệu Huy hít sâu một hơi, lên tiếng hỏi. Vương Viêm gật gật đầu: “Đúng vậy, ba, con nghĩ kỹ rồi, con ủng hộ Giai Giai sinh đứa bé ra.” Lúc nói lời này, Vương Viêm nhìn bụng vợ mình một chút. Không sai, cô mang thai rồi. Thế nhưng… Vương Viêm và cô còn chưa làm cái việc mà vợ chồng phải làm đó.
Từ lúc kết hôn đến nay, sau khi Giai Giai bị làm nhục, Vương Viêm vẫn luôn không chạm vào người cô. Không phải là bởi vì ghét bỏ Trương Giai Giai, mà là muốn cho cô thời gian ổn định cảm xúc. Dù sao chuyện kia cũng đả kích quá lớn đối với một cô gái.
Nhưng Vương Viêm như thế nào cũng không nghĩ đến, hôm qua vợ hắn đi kiểm tra, phát hiện ra là đã có bầu. Có thể tưởng tượng được đứa trẻ trong bụng vợ hắn là của ai. Tin tức Trương Giai Giai mang thai không đến một ngày đã truyền khắp cả gia tộc.
Ồ! Vương Viêm vừa dứt lời, tất cả người Lăng Gia trong sảnh lớn đều xôn xao! “Vương Viêm, cậu điên rồi.” “Đúng vậy, đứa nhỏ này cơ bản không phải con của cậu, cậu còn muốn sinh nó ra?” “Lăng Thành làm nhục vợ cậu, cậu còn muốn nuôi con cho hắn?” Giờ phút này, đám người Lăng Gia ai ai cũng kích động, lòng đầy căm phẫn. Tiếng nghị luận từng câu từng câu truyền đến, Vương Viêm nắm chặt nắm đấm.
“Rầm!” Trần Vân nặng nề vỗ bàn một cái, đứng lên kêu lên: “Vương Viêm, cậu hồ đồ rồi à, tên súc sinh Lăng Thành kia làm ra cái chuyện không biết xấu hổ như vậy đã làm mất hết mặt mũi Lăng Gia chúng ta, nếu cậu để cho Giai Giai sinh đứa bé ra, bị người ngoài biết được, Lăng Gia chúng tôi sau này còn ngẩng đầu làm người thế nào đây?!” “Đúng vậy, Vương Viêm, cậu phải suy nghĩ thật kỹ đã.”
Lăng Nghệ đứng ở một bên cũng nhanh chóng mở miệng, vẻ mặt hiện ra vài phần khẩn cấp. Trong lòng Lăng Nghệ hoảng hốt muốn chết. Nếu như đứa bé này được sinh ra , lỡ như sau này muốn làm giám định thân nhân gì đó, hắn chẳng phải sẽ bị lộ hay sao. Cho nên bất kể như thế nào cũng phải ngăn cản! Trần Vân cũng nghĩ như thế! Nếu để mọi người biết được chân tướng, Lăng Nghệ chắc chắn sẽ xong đời, đến lúc đó, Lăng Nghệ thất thế, cô cũng sẽ không sống yên được.
“Anh cả, chị dâu.” Vương Viêm cười cười, lắc đầu nói: “Đứa bé vẫn nên được sinh ra, em đã quyết định rồi, hai người không cần khuyên em nữa.” Đám người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía Trương Giai Giai. “Giai Giai, Vương Viêm lúc này hồ đồ mất rồi, sao cô cũng hồ đồ theo vậy? Cô nhanh khuyên nó đi chứ. Đứa bé trong bụng cô chính là con hoang của Lăng Thành đó!” Trần Vân vội vàng nói.
Trương Giai Giai cắn chặt môi, mở miệng nói: “Chị dâu, chuyện này mấy người cũng đừng quan tâm nữa, em và Vương Viêm đã bàn bạc xong rồi, bất kể nói như thế nào thì đứa bé cũng vô tội, nó cũng là một mạng sống sờ sờ ra đó.” Nói đến đây, Trương Giai Giai cúi đầu, cắn chặt môi: “Hơn nữa, suy cho cùng đứa bé cũng là cốt nhục của Lăng Gia...”
Những người khác của Lăng Gia ở xung quanh, sắc mặt từng người đều cực kỳ đặc sắc, sau đó lại tức giận bất bình, bắt đầu mắng chửi. “Haizz, đúng là nghiệp chướng mà.” “Cũng tại tên súc sinh Lăng Thành kia, hắn tạo nghiệt lại để cho Vương Viêm chịu tội! Hắn nên bị băm thành trăm đoạn!” “Một nhà ba người tên Lăng Thành kia đều đáng chết!”…
Công ty Hoa Ngưu, trong văn phòng tổng giám đốc. Vừa rồi Lăng Thành lệnh cho thư ký Trâm Hy đi đăng ký công ty địa ốc. Tên cũng đã đặt xong rồi, gọi là Bất Động Sản Đại Phong. Mặc dù tên này có hơi kém sang một chút nhưng lại rất dễ nhớ.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Sau khi Trâm Hy đi, Lăng Thành không kịp chờ đợi bèn lấy thanh kiếm cổ kia ra. Mặc dù là đồ tốt vớ được ở quán nhỏ, nhưng hắn luôn cảm thấy thanh kiếm này không tệ. Chỉ là bị gỉ quá nghiêm trọng, cần xử lý một chút mới được.
Trong lòng suy nghĩ vậy, Lăng Thành bèn đi vào trong toilet, tìm một cái nút cọ sắt, mở khóa vòi nước rồi rửa. Chỉ là rỉ sắt phía trên cực kỳ khó rửa, cơ bản là cọ không hết! Haizz, toi rồi, xem ra hắn nhầm rồi, cái thanh kiếm nát này không đáng tiền.
Lăng Thành thở dài một hơi, kết quả vào đúng lúc này, hắn có chút sơ ý làm đứt tay! “Cmn!” Đã rỉ rồi còn sắc như thế. Lăng Thành mắng một câu, máu tươi rơi xuống lưỡi kiếm!
“Ông!” Nhưng mà chính vào lúc này, giọt máu còn chưa kịp bắn tung tóe ra đã bị kiếm cổ hấp thu mất, trên lưỡi kiếm ngay lập tức lóe ra một vòng ánh sáng màu máu! Toàn bộ phòng vệ sinh bị bao trùm bởi một màu đỏ như máu! Răng rắc! Răng rắc! Rỉ sắt điên cuồng vỡ vụn cho đến khi hoàn toàn biến mất!
Cho đến giờ phút này, dáng vẻ thực sự của thanh kiếm này mới hoàn toàn hiện ra! Toàn thân kiếm có màu đỏ máu, không lẫn chút màu sắc nào khác! Kiếm dài ba thước hai tấc (khoảng 106cm), phía trên điêu khắc một con rồng sinh động như thật! Ở một bên lưỡi kiếm có điêu khắc ba chữ to: Ẩm Huyết Kiếm!
Cái này... Đây là tình huống gì vậy?! Lăng Thành ngây ra một lúc, còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên trong đầu oanh một cái. Một âm thanh thần bí xuất hiện trong đầu hắn:
Ẩm Huyết Kiếm nhận chủ thành công.
Đẳng cấp trước mắt của Ẩm Huyết Kiếm: Hồng Giai tầng một.
Mẹ kiếp, hóa ra binh khí này cũng chia đẳng cấp, Hồng Giai tầng một, có phải là rất mạnh hay không? Trong lòng Lăng Thành cực kỳ hưng phấn, không được nhịn lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết là đại sư tỷ phái Nga Mi, khẳng định hiểu biết nhiều hơn hắn. Điện thoại vừa được kết nối, Lăng Thành đã không kịp chờ đợi hỏi: “Cảnh sát Lâm, có phải là binh khí cũng chia đẳng cấp hay không?” Đã nhiều ngày không liên lạc, không nghĩ đến hắn gọi điện thoại tới là hỏi cái này. Lâm Tuyết nhẹ gật đầu: “Đúng, binh khí cũng chia đẳng cấp, có phải anh lấy được binh khí gì hay không?”
Lăng Thành cười cười: “Vừa lấy được một thanh kiếm, cảm giác có chút kỳ quái, cho nên muốn hỏi cô một chút. Đẳng cấp của binh khí rốt cuộc là phân chia như thế nào?” Nghe nói như thế, Lâm Tuyết cười một tiếng: “Tại sao tôi phải nói cho anh biết chứ?” Ách... Lâm Tuyết nhẹ nhàng nở nụ cười: “Anh gọi tôi một tiếng chị, tôi sẽ nói cho anh biết.” Cô gái này thật đúng là có thù tất báo mà.
Cũng bởi vì lần trước ở đường khẩu của Thông Thiên Giáo, hắn bắt cô gọi hắn một tiếng anh trai, cô bèn ghi thù ở trong lòng. Lăng Thành dở khóc dở cười, có chút khó mà mở miệng. “Cái đó... Nếu không thì tôi mời cô ăn cơm?” Lăng Thành hỏi.
“Không đi. Hoặc là gọi tôi là chị, hoặc là tôi cúp máy.” Lâm Tuyết kiên quyết nói. Cô gái này! Mặc dù xấu hổ không dám gọi, có điều nhìn thanh kiếm cổ trong tay, trong lòng hắn ngứa ngáy, Lăng Thành thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: “Chị.” “Anh nói nhỏ như vậy ai nghe thấy chứ?” Lâm Tuyết cười híp mắt nói: “Nói to lên một chút.” “Chị.” Lăng Thành nói to hơn, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ.
“Cái này còn tạm được, coi như anh có thành ý, tôi sẽ nói cho anh biết, binh khí của người tu luyện được chia làm 7 cấp bậc, dựa vào màu sắc của cầu vồng để phân chia: Từ thấp đến cao lần lượt là: Hồng (đỏ), Tranh (cam), Hoàng (vàng), Lục (xanh lá), Thanh (xanh nước biển), Lam (xanh da trời), Tử (tím). Mỗi một cấp bậc lại phân làm năm tầng.”
Mẹ kiếp! Làm hắn hưng phấn cả buổi, hóa ra thanh Ẩm Huyết Kiếm có cấp bậc Hồng Giai tầng một này là cấp bậc thấp nhất? Mẹ nó! Nghe xong những thứ này, Lăng Thành nhìn thanh Cổ Kiếm trong tay một chút, có chút buồn bực.
Lúc này, chỉ nghe Lâm Tuyết tiếp tục nói: “Cho dù là Hồng Giai tầng một, so với binh khí bình thường cũng mạnh hơn một chút, hơn nữa, có binh khí còn có kỹ năng kèm theo. Nếu không thì anh cầm tới đây cho tôi nhìn một chút, tôi giám định giúp anh?” “Cũng được, cô ở chỗ nào?” Lăng Thành hỏi. “Tôi đang ở ngân hàng giải quyết thủ tục. Anh đi thẳng tới đây đi.” Lâm Tuyết nói, sau đó nói vị trí ngân hàng cho Lăng Thành.
Ở cửa ngân hàng. Vì đề phòng bị người khác để ý đến, lúc xuống xe, Lăng Thành đặt kiếm cổ ở trên xe. Trong ngân hàng rất nhiều người, tất cả mọi người đang xếp hàng chờ đợi. Vừa rồi Lâm Tuyết nói cô đang xử lý thủ tục đặc thù, cho nên sau khi tiến vào sảnh lớn, Lăng Thành bèn trực tiếp đi đến khu khách quý.
Kết quả vừa đi được hai bước, hắn bị một cô gái mặc đồng phục của nhân viên ngân hàng ngăn lại. “Chào ngài, xin hỏi ngài cần trợ giúp gì sao?” Sau khi ngăn Lăng Thành lại, cô gái lộ ra nụ cười đầy chuyên nghiệp. Ngoại hình của cô gái này không tệ, đồng phục làm việc càng tôn lên vẻ xinh đẹp của cô.
Lăng Thành cười cười: “Tôi tới tìm người. Một người bạn của tôi đang xử lý thủ tục ở bên trong. ” Xử lý thủ tục? Mặc quần áo bình thường như thế, vừa nhìn đã biết là dân đi làm công, sao có thể tùy tiện đi vào khu khách quý.
Cô gái mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại không che giấu được sự lạnh lùng ở trong mắt: “Thật ngại quá, đây là khu khách quý, không thể tùy tiện đi vào, nếu ngài muốn tìm người thì xin chờ ở bên ngoài sảnh lớn ạ.”
Lăng Thành sửng sốt một chút, sau đó gãi gãi đầu: “Vậy... Vậy tôi tới gửi tiền.” Cô gái giữ nụ cười lễ phép, có điều ngữ khí có chút không kiên nhẫn: “Nếu tới gửi tiền thì quầy tiếp khách hàng ở bên ngoài cũng có thể gửi tiền, ngoài sảnh lớn cũng có ATM tự phục vụ. Khu khách quý của chúng tôi không tiếp đãi khách hàng bình thường.”
Phải biết rằng, có thể đi vào khu khách quý giải quyết thủ tục, tài chính phải có ít nhất 100 triệu. Mà cái tên trước mắt này, đoán chừng cầm 10 triệu ra cũng rất khó khăn rồi. “Vậy tôi rút tiền chắc là được chứ?” Lăng Thành chịu đựng sự không vui trong lòng, hờ hững mở miệng nói. Cô gái thở nhẹ, đôi mi thanh tú nhẹ chau lại nói: “Thưa ngài, vừa rồi tôi đã nói rồi, mặc kệ là gửi tiền hay là rút tiền, bên ngoài sảnh lớn đều có thể làm. Ngài muốn rút mấy trăm ngàn thì ở máy rút tiền tự động cũng có thể rút được.”
Người này làm sao vậy? Đầu óc có vấn đề, cố ý tới ngân hàng quấy rối à. Cũng không soi gương xem chính mình cái dạng gì, đứng ở trước cửa sổ khu khách quý, làm ảnh hưởng đến hình tượng của ngân hàng quá đi! Sắc mặt của Hình Đình Đình cực kỳ không kiên nhẫn, mỗi ngày đều gặp được loại người này, vô công rồi nghề bèn đi gây sự, làm ảnh hưởng đến thời gian của cô!