Thập Niên 70: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu

Chương 41: Thịt thịt thịt 1

“Một, hai, ba…… Ba mươi ba, ba mươi tư, ba mươi lăm!”

Hai mắt Cố Minh Nam sáng rực, mừng rỡ reo lên: “Anh ơi, đêm nay anh em mình tìm được ba mươi lăm quả trứng chim lận!”

Cố Minh Đông xoa xoa tay, việc không ngừng leo cây tìm trứng chim hơi quá sức với cơ thể này của anh. Cố Minh Đông nhìn một đống trứng chim hết sức đáng thương kia, thở dài thườn thượt, hiệu suất vậy thấp quá rồi.

Trứng chim còn chẳng to bằng nửa quả trứng gà, 35 quả trứng chim vẫn chưa đủ cho cả nhà ăn một bữa thoải mái.

Hiển nhiên là em hai Cố không phát hiện ra rằng anh mình chưa hài lòng, cậu vui sướиɠ thoả mãn nói: “Trứng chim nhiều thế này, đủ cho A Tinh A Thần ăn một khoảng thời gian.”

Nghĩ đến mùi vị của trứng chim, em hai Cố không kìm được mà nuốt nước bọt, bụng cũng réo ọc ọc theo.

Cháo khoai lang uống vào nóng hầm hập lấy đầy khoang bụng, thế nhưng dù sao cũng chỉ là lương thực thô và tinh bột, khó mà xoa dịu cơn đói.

Hai anh em họ còn hết leo núi rồi lại tìm trứng chim, đừng nói đến em hai Cố, Cố Minh Đông cũng đói meo cả bụng.

“Đợi anh chút.” Cố Minh Đông nói một câu như vậy, nhìn quanh bốn phía, sau đó lại tiếp tục trèo lên một cái cây.

Em hai Cố vội vàng ngẩng đầu lên hỏi: “Anh ơi, trên đó còn có cả tổ chim ạ?”

Bịch một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống chỗ bên cạnh em hai Cố, em hai Cố lập tức tiếc rẻ không thôi: “Tại sao anh lại ném thẳng xuống như vậy, trứng chim vỡ chắc rồi.”

Em hai Cố vẫn chưa từ bỏ ý định mà vươn tay ra sờ thử, cho dù trứng chim có vỡ, cậu cũng có thể bỏ vào bụng, tuyệt đối không thể lãng phí.

Ai ngờ thứ cậu sờ không phải là trứng chim vỡ nát mà là một vật nóng hầm hập, có bộ lông xù xù, em hai Cố lập tức trợn tròn mắt.

Cố Minh Đông nhảy từ trên cây xuống, đi tới xách con chim xui xẻo kia lên, người trong thôn ăn không đủ no, con chim này mập ra phết đấy chứ.

Em hai Cố mắt tròn mắt dẹt, há hốc mồm nhìn anh trai cậu xử lý ngay tại chỗ, vặt sạch lông con chim kia rồi gói lại bằng lá cây, bọc một lớp bùn nữa rồi vùi trực tiếp xuống đất.

Lúc này Cố Minh Đông cứ như mang theo túi thần kỳ ấy, rõ ràng tay không ra khỏi nhà, thế mà giờ trong tay lại cầm một con dao nhỏ, hệt như có phép thuật vây.

Hai anh em ngồi bên đống lửa, cuối cùng ánh sáng cũng được thắp lên giữa đêm tối, em hai Cố nuốt nước miếng ngồi xổm bên cạnh chờ thịt chín.

Cố Minh Đông bỏ thêm một ít nhánh cây khô vào đống lửa: “Lấy thêm mấy quả trứng chim qua đây.”

Em trai Cố do dự nói: “Trứng chim có nhiêu đó thôi, hay là mình cứ để dành mang về cho bọn trẻ đi.”

Cố Minh Đông cũng không kiên trì, anh nói nướng trứng chim chẳng qua là vì thấy nước miếng của em trai mình sắp nhỏ xuống đất luôn rồi.

Em hai Cố khịt khịt mũi, căn bản không thể ngửi được mùi hương qua lớp đất, thế nhưng nước bọt trong miệng vẫn tiết ra theo bản năng: “Anh ơi, mình nướng chim ăn ở chỗ này cũng được hả, liệu có bị người khác phát hiện ra không? Lỡ bị người ta báo cáo thì phải làm sao bây giờ?”

“Người nào xuất hiện trong núi sâu vào giờ này thì đều có chung ý định với chúng ta thôi, ai báo cáo ai được cơ chứ?”

Em hai Cố nghĩ cũng phải, lập tức thấy yên tâm hơn hẳn.

Cố Minh Đông chọc chọc mặt đất, chẳng bao lâu đã đào được con chim nho nhỏ kia. Tính ra con chim này rất béo, hai anh em mỗi người một nửa, không tẩm bất cứ gia vị gì, vừa bỏ vào miệng đã thấy giòn ngon hết nấc.

“Thơm quá, thịt siêu ngon!” Em hai Cố nếm được miếng thịt mà cảm động phát khóc, đây chính là thịt đó, cậu không nhớ nổi lần cuối mình được ăn thịt là bao giờ.

Hai anh em nhanh chóng chén sạch một con chim, Cố Minh Đông vẫn hơi thòm thèm.

Em hai Cố còn thấy tiếc hơn: “Tiếc rằng không thể mang về, nếu không mấy đứa Tiểu Tây đã có thể nếm mùi vị thịt rồi.”

“Hay là lần sau đưa mấy đứa nó lên núi cùng, nhà mình lén ăn?”

Em hai Cố nói vậy xong lại cảm thấy không ổn: “Thôi không được, em ba với Tiểu Bắc là con gái, A Tinh A Thần thì lại nhỏ quá, buổi tối lên núi rất nguy hiểm.”

Cố Minh Đông cũng nghĩ như vậy.

Nhà lão Cố tính ra là được thiên vị rồi, nhưng bây giờ chẳng nhà nào dám ăn thịt. Tường làm bằng đất nên gió lọt từ bốn phương tám hướng, không giấu nổi mùi thịt, mùi hương bay đi một lúc là kéo bao cặp mắt tới nhìn trộm, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị phê bình.