Khương Ninh vội vàng nói: "Vừa rồi là tớ mới muốn giúp cậu!"
Khương Ninh biết thiếu niên trước mặt chính là cứu tinh của mình, hắn từ nhỏ đã bị coi như yêu quái sống trong lâu đài hẻo lánh, luôn bị nhìn bởi những ánh mắt thương hại cùng giễu cợt nên tất nhiên rất nhạy cảm với điều này.
Vì vậy Khương Ninh lại nói: "Đừng lo lắng, tớ sẽ không bao giờ giễu cợt cậu."
Càng nói, tôi càng cảm thấy những gì mình nói ra thật kỳ quặc, tôi vội nói thêm: “Không riêng gì cậu, là sinh viên thế kỷ 21, tớ sẽ không bao giờ phân biệt đối xử với bất kỳ người khuyết tật nào”.
Kết quả là, ánh mắt của thiếu niên nhìn cô ấy ngày càng trở nên băng lãnh.
Khương Ninh: "..."
Yến Nhất Tạ chậm rãi đặt túi đựng rượu thuốc vào túi bên trái xe lăn, sau đó đặt chiếc ô đen trước người, dùng những ngón tay mảnh khảnh, nhợt nhạt cài lại cúc áo, rồi đột nhiên lạnh mặt nói: "Trước khi tự tìm chết, có ai muốn xin lỗi không? "
Khương Ninh sửng sốt một chút, sau đó liền nhận ra những lời này không phải nói với mình.
Cô quay đầu lại và nhìn theo tầm mắt của người quản gia, và nhìn thấy một vài thiếu niên trịch thượng bước xuống từ đỉnh dốc ven biển, những người này có vẻ lớn tuổi hơn cô và Yến Nhất Tạ.
Trên cánh tay của tên cầm đầu có hình xăm, hắn ta cười khẩy, nhìn có chút quen mắt.
Người đàn ông xăm trổ cười nói: "Xin lỗi? Chết cười mất thôi, mày đang mơ à?"
Mọi người xung quanh đều phá lên cười.
"Một tên què mà còn kiêu ngạo như vậy? Đã bảo mày nộp phí bảo kê thì sẽ thả mày đi rồi mà, còn không chịu nghe lời? Cẩn thận tụi tao thấy mày ở đâu là đánh ở đó."
Khương Ninh biết người này là ai, hắn là một tên du côn có tiếng ở trường trung học dạy nghề bên cạnh, thường xuyên đến trường cấp 2 để thu tiền bảo kê, cho đến khi vào cấp 3, rất nhiều nam sinh đã bị bọn chúng chặn đường trong hẻm.
Yến Nhất Tạ ngừng nói và đẩy xe lăn từ từ về phía trước.
“??? Cậu định làm gì vậy?” Khương Ninh hỏi.
Nhưng người quản gia mặc bộ đồ đen phớt lờ cô.
"Chà, thằng què này gan thật đấy. Đừng tưởng có người lớn phía sau là được bảo vệ đấy nhé, bọn tao có sáu người lận."
Người đàn ông xăm trổ cầm thanh sắt trên tay, ngạo nghễ nói: “Coi chừng không chỉ què hai chân mà còn gãy hai tay đó.”
Vài tên cười ngạo mạn và vây quanh Yến Nhất Tạ.
Người quản gia mặc bộ đồ đen vẫn chắp tay, nhìn thẳng về phía trước, và đứng đó, giống như một tác phẩm điêu khắc, bất động.
Khương Ninh lo lắng đến mức nắm lấy quản gia nói: "Xin hỏi nên xưng hô với ông như thế nào? Ông không phải quản gia của cậu ấy sao? Sao ông lại không giúp cậu ấy?"
Quản gia khẽ dời tầm mắt, liếc cô một cái, nhẹ nói: "Cô gái, cô không biết đấy thôi, thiếu gia tinh thông Karate và kiếm đạo Nhật Bản, tôi có qua đó cũng vô dụng, vừa rồi hẳn là bọn kia đã đánh lén thiếu gia từ sau lưng, bằng không cậu ấy sẽ không bị đẩy xuống."
Có vẻ ngạc nhiên rằng cô ấy sẽ quan tâm đến một người như thiếu gia, vị quản gia lại liếc mắt nhìn cô một cái.
Giọng nói vừa dứt, bên kia bỗng chốc im lặng như tờ.
"..."
Khương Ninh vừa quay đầu lại đã thấy có mấy người nằm sõng soài trên mặt đất, tất cả đều ôm lấy chân mình, lộ ra vẻ mặt đau đớn cùng kinh hãi.
Chiếc ô cán dài màu đen bình thường bỗng nhanh như kiếm và sắc bén như gió bắc.
Thanh niên áo trắng lưng thẳng như que tre, ngón tay tái nhợt không chút máu như ngọc thạch đặt trên nút ô, liếc về phía hai người đang đứng trợn mắt há mồm, nhẹ giọng nói: "Hai người cũng không muốn xin lỗi sao?"
“Không, không, không, không.” Hai người lắp bắp nói: “Xin, xin lỗi, chúng tôi không nên, không nên ức hϊếp cậu.”
“Vậy sao?” Yến Nhất Tạ chế nhạo: “Các người mà cũng xứng ức hϊếp tôi ư?
Sắc mặt hai người càng tái nhợt, xoay người bỏ chạy, mặc kệ những người đang nằm trên mặt đất. Một người trong số họ bị vấp ngã và bị người kia túm lấy, kéo chạy loạn xạ.
Khương Ninh: "..."
Lúc đó người quản gia mới đi đến.
Ông ấy sải bước tới, nắm lấy cổ áo của người đàn ông xăm trổ không dậy nổi, lôi hắn ta về phía bãi biển.
Người đàn ông xăm trổ đầy mình la hét.
Vẫn còn rất nhiều trẻ em đang chơi đùa trên biển, và thậm chí có một vài người lớn, hoặc che miệng nhìn vào đây kinh hãi, hoặc không dám xem trò vui, và đã vội vàng rời đi.
Một giây sau, nước biển cuồn cuộn đập tới, người quản gia không nói một lời ấn đầu người đàn ông xăm trổ vào trong nước biển dâng cao.
Người đàn ông xăm trổ thậm chí còn không kịp hét lên, tay chân không ngừng đập xuống đất, mà quản gia cao như tảng đá, bất di bất dịch.
Thiếu niên mặc áo trắng và quần tây trắng đẩy xe lăn qua, nhìn mặt biển phản chiếu ánh mặt trời lặn ở đằng xa, hỏi: "Thời gian nín thở của người bình thường là bao nhiêu?"
Quản gia không quay đầu lại đáp: "Ba đến năm phút, nhưng đối với mấy tên phế vật này, chắc chỉ nhịn thở được một hai phút."
"Dám cản ta lại giữa đường thì không phải hạng tầm thường đâu, chắc cũng phải nhịn được một tiếng đấy, ông nghĩ sao?" Yến Nhất Tạ vừa dùng đầu ô chọc vào mông người đàn ông xăm trổ, vừa nhẹ nhàng nói mà không ngẩng đầu lên.
Người đàn ông xăm trổ càng giãy dụa hơn, quờ quạng hai tay hai chân, tuyệt vọng sợ hãi đào một cái hố to bên bờ.
Không biết qua bao lâu, thiếu niên tái nhợt làm một cử chỉ, người quản gia mới buông tay.
Người đàn ông xăm trổ không dám quay đầu lại nhìn con quái vật, được đồng bọn đỡ dậy và bỏ chạy như quỷ nước, cả người run lẩy bẩy.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Khương Ninh: "..."
Chứng kiến toàn bộ quá trình, cô vẫn còn đang đứng trên đường dốc, một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt.
Nếu không phải trong thân xác cô là một người trưởng thành, cô đã chạy như điên về nhà gọi mẹ.
Mọi thứ khác xa với những gì cô đã tưởng tượng.
Trong kiếp trước, cô đã bỏ chạy khi Yến Nhất Tạ cảm ơn mình, và chưa bao giờ chủ động làm quen với thiếu niên trẻ tuổi này.
Nhưng chỉ sau khi chết cô mới biết rằng hắn đã khắc cốt ghi tâm hình bóng của cô. Vì vậy, cô mặc nhiên cho rằng việc những đứa trẻ gần đó không dám bước vào hàng rào chạm trổ nửa bước, cho rằng ma quỷ sống trong lâu đài chỉ là một lời đồn đại ác ý.
Nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng được tính tình của vị thiếu gia thật sự rất ngang ngạnh và tàn nhẫn ... Nói tóm lại, hắn không đến mức nhu nhược để bị bắt nạt.
Thảo nào mặc dù Yến Nhất Tạ hai chân tàn phế, tính tình cổ quái,, nhưng không ai trong trường dám bắt nạt hắn, thậm chí không dám liếc nhìn hắn một cái.
Mọi người vừa thấy hắn từ xa là đã hốt hoảng né tránh.
Không biết vì lý do gì, thiếu niên ngồi xe lăn bên biển đột nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn Khương Ninh.
Khương Ninh lập tức điều chỉnh biểu hiện trên mặt, xóa bỏ hết thảy khϊếp sợ cùng kinh hãi, làm như không có việc gì.
... May mắn thay, kiếp trước cô không chỉ là một vũ công, mà còn là một diễn viên xuất sắc.
Gió biển thổi tung áo thun trắng của thiếu niên, hắn có vẻ hơi kinh ngạc, con ngươi tối đen, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Khương Ninh hai giây.
Khương Ninh bị ánh mắt đó nhìn đến, còn tưởng rằng đứa nhỏ này sẽ bảo quản gia đánh mình.
Nhưng mà Yến Nhất Tạ lại không để ý tới cô nữa, ánh mắt lạnh lùng, điều khiển xe lăn xoay người, ô đen đặt ngang trước người, hắn hướng về phía lâu đài xa xôi định rời đi.
Người quản gia vẫn im lặng và đi theo sau hắn một cách nghiêm túc.
Khương Ninh vẫn luôn nhìn thấy hắn mang theo một chiếc ô ở kiếp trước, giờ thì đã biết được mục đích của chiếc ô này.
Hắn dường như không bao giờ để ai đẩy xe lăn cho mình.
Tại sao? Tuyệt đối không cho phép người khác giúp đỡ sao?
Mãi đến khi một già một trẻ đã lên dốc, Khương Ninh mới kịp phản ứng.
Cô lập tức chạy theo.
Mặc dù tính cách của Yến Nhất Tạ mạnh mẽ đến mức... Ngoài dự đoán của cô ấy, nhưng cô vẫn không ý định báo ơn của mình.
“Bây giờ cậu về nhà à?” Khương Ninh gọi một tiếng, gạt tóc mái bị gió thổi bay trước trán sang một bên, tìm chủ đề bắt chuyện.
Khi Yến Nhất Tạ nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo mình, chuyển động của hắn dừng lại một cách không thể nhận ra.
Nhưng hắn không ngoảnh lại.
Người quản gia ngạc nhiên nhìn về phía cô gái.
Cô ấy mặc một chiếc váy cotton sạch sẽ và gọn gàng, làn da trắng nõn, tóc đen ngang tai trông rất ngoan, trong tay còn đang cầm hai cây kem Celano sắp tan chảy, có vẻ là con gái nhà lành. Sao nhìn thấy cảnh vừa rồi mà vẫn chạy theo thế này?
Chẳng lẽ không sợ sao?
"Nhà của cậu là cái lâu đài cổ kính lớn đó, đúng không?"
“Oa, nhà cậu lớn như vậy, không biết bên trong như thế nào nhỉ, mình rất hiếm khi thấy mấy loại kiến trúc như vậy đó.” Khương Ninh cố ý dùng giọng điệu mười bốn, mười lăm tuổi để lôi kéo làm quen
"Sao cậu không nói gì hết vậy?"
“Hồi nãy cậu đánh đám người đó lợi hại thật đấy.” Khương Ninh huyên thuyên.
"Tên cậu là Yến Nhất Tạ. Tớ biết cậu là học sinh của Hằng Sơ, tớ cũng vậy nè."
Không ai quan tâm đến Khương Ninh, Khương Ninh cũng không xấu hổ, tiến lên vài bước, từ trong túi ni lông lấy ra một cây kem, cúi người đưa qua một cây, mỉm cười nói: "Tớ là học sinh cấp 2 lớp ba, tớ tên là Khương Ninh, cậu có biết tớ không?”
Yến Nhất Tạ mắt nhìn thẳng, khuôn mặt thờ ơ, thậm chí không thèm nhìn đến que kem đang tan nhanh.
Hắn và người quản gia mặc vest đen phía sau giống như một trắng một đen, một trẻ một già và hai người điếc.
Khương Ninh buộc phải chạy những bước nhỏ để đuổi theo với hai cái chân ngắn ngủn.
Cô năm nay chưa trổ mã, cũng chưa cao lên, vừa chạy vừa nói, trông rất vội vàng.
"Đúng rồi, vì tụi mình là bạn học, có thể trao đổi số di động được không?"
"Cạch."
Tiếng xe lăn đột ngột phanh lại trên mặt đất.
Người thanh niên nhướng đôi mày thanh tú, cuối cùng bực bội nhìn cô chằm chằm: "Rốt cuộc cô định làm gì vậy?"
Khương Ninh nhất thời không tìm được cớ, cũng đâu thể nói rằng ở kiếp trước, một năm sau chúng ta sẽ quen nhau, anh sẽ xem tôi như là tâm can bảo bối.
Nhìn dáng vẻ hờ hững của Yến Nhất Tạ, cô cảm thấy lo lắng, từ trong túi váy lấy ra một tờ lịch học phụ đạo.
Yến Nhất Tạ, người hiếm khi đến trường: "..."
Khương Ninh đâm lao phải theo lao, chìa hai tay đến trước mặt Yến Nhất Tạ: "Bạn học Yến, giáo viên chủ nhiệm của cậu ngày hôm qua đã nhờ tớ mang đến cho cậu."
Yến Nhất Tạ nhìn chằm chằm vào tờ lịch mỏng trước mặt, cau mày rồi đưa tay lên.
Người quản gia cầm lấy tờ giấy, gấp lại vài lần rồi nhét vào túi.
"Yến..."
“Còn gì nữa không?” Thiếu niên đẩy xe lăn về phía trước, quay lưng về phía cô, giọng nói lãnh đạm lạnh lùng.
Khương Ninh do dự nói: "Nếu không phiền, sáng mai tớ sẽ đến đi học chung với cậu."
Cô không có ý gì khác, cô chỉ cảm thấy người thanh niên bị tật nguyền, quanh năm sống một mình trong ngôi biệt thự kia, cũng chẳng nói gì nhiều với quản gia này... Thật quá cô đơn.
Trong kiếp trước, hắn là người duy nhất đối xử tốt với cô ngoại trừ mẹ và anh trai cô, cô hy vọng có thể làm điều gì đó cho hắn nhiều nhất có thể.
Yến Nhất Tạ khẽ giật mình rồi quay đầu lại.
Thấy hắn nhìn sang, Khương Ninh nghiêng đầu nhanh chóng nở một nụ cười vô hại.
Trong ánh mặt trời lặn, làn da trắng nõn, mái tóc đen mềm mại, cổ chân mảnh khảnh của Khương Ninh đều bị phủ một tầng hào quang mỏng manh, nhưng Yến Nhất Tạ lại trừng mắt nhìn Khương Ninh bằng ánh mắt không có một chút ấm áp.
Với hắn, cô gái ấy chỉ là một người xa lạ, một người xa lạ kỳ lạ.
Chỉ là cô không sợ hãi và xa lánh hắn như những người khác ... Ý nghĩ này chỉ thoáng qua rồi lại biến thành sự lạnh lùng và tự giễu.
“Tránh xa tôi ra.” Đôi mắt Yến Nhất Tạ đông cứng lại: “Đừng cản đường.”
Trái tim Khương Ninh run lên.
Thiếu niên ngừng nhìn cô, quay lại và tiếp tục đi.
Bóng dáng của chiếc xe lăn, cậu thiếu niên và người quản gia kéo dài trên mặt đất trong ánh hoàng hôn bên biển, rồi nhanh chóng biến mất như một tảng băng.
...
Cho đến khi kem chảy ra khỏi túi ni lông nhỏ giọt trên mặt đất, Khương Ninh mới bừng tỉnh lại.
Ngay khi cô quay lại, cô đã gặp Hứa Minh Dực đang sải bước đi tới.
Mặc dù họ sống cùng một chỗ và sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau, nhưng Khương Ninh không ngờ lại có thể gặp Hứa Minh Dực sớm như vậy.
Lúc này Hứa Minh Dực vẫn còn là một cậu bé mười lăm tuổi, trên người mặc chiếc áo bóng rổ, số sáu màu đỏ rực, trên cổ tay còn đeo một chiếc nẹp, đẹp trai ngời ngời.
Tuy nhiên, Khương Ninh ngay lập tức nhớ đến cảnh anh ta lao vào Chương Tòng Sương ở ghế sau trước khi anh ta chết.
Khương Ninh đã chết rồi, cho nên không nghe được Hứa Minh Dực giải thích, còn cần giải thích cái gì đây?
Câu trả lời duy nhất là Chung Từ Sương vẫn luôn là ánh trăng trong sáng của anh ta, và anh ta không thích Khương Ninh chút nào.
“Khương Ninh, cô không sao chứ?” Hứa Minh Dực thở hổn hển, chống hai tay lên đầu gối, liếc nhìn cô, sau đó liếc nhìn Cố Dư Sinh và quản gia đã đi rồi, tức giận nói: “Tớ tìm cậu cả nửa ngày, trời cũng sập tối luôn rồi, cậu đã chạy đi đâu vậy - mái tóc của cậu? "
“Cậu cắt tóc rồi à?” Hứa Minh Dực nhớ tới gần đó có tiệm cắt tóc, Khương Ninh đã ra ngoài để cắt tóc, nên không tiếp tục đề tài kia nữa.
Cô trở nên xinh đẹp rồi.
Nhưng Hứa Minh Dực sẽ không nói.
Anh ta nhìn chằm chằm Khương Ninh, cau mày nói: "Ngõ nhà Si Tương Minh có một tiệm cắt tóc. Cậu chạy ra bờ biển xa như vậy để làm gì?"
“Vừa rồi anh gặp tên kia, không có chuyện gì xảy ra đúng không?” Trong vẻ mặt Hứa Minh Dực vẫn không giấu được một chút lo lắng.
Nhưng nói một hồi lâu, Tiếu Khương Ninh vẫn lặng thinh nhìn anh, Hứa Minh Dực đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
“Sao vậy?” Anh cau mày, mặc kệ bàn tay vẫn còn dính kem của Khương Ninh, anh nắm lấy tay cô đi về phía sau.
"Được rồi, chúng ta về trước đi, trời sắp tối rồi, ở đây thường xuyên có lưu manh, loạn lắm."
Nhưng chưa đi được mấy bước Khương Ninh đã hất tay anh ta ra.
Hứa Minh Dực bối rối quay lại.
Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống dưới mực nước biển, và bầu trời gần như tối đen.
Hắn nhìn chằm chằm Khương Ninh một hồi, cuối cùng cũng phát hiện ra điều bất thường - Khương Ninh thật lãnh đạm.
Nhìn anh lạnh lùng, không cười, không làm nũng, cũng không nhăn mũi rơi lệ.
Vẻ mặt quả thực giống như là biến thành người khác.
"Làm sao vậy? Hay là vì mấy ngày trước tớ không dẫn cậu đi câu cá?"
Gia đình Hứa Minh Dực và Khương Ninh không sống quá gần, cách nhau mấy con phố, anh không biết hôm nay ở sân nhà họ Khương đã xảy ra chuyện gì. Anh chỉ nghĩ rằng Khương Ninh vẫn còn tức giận về những gì đã xảy ra vài ngày trước.
Nhưng Khương Ninh không trả lời anh, đi vòng qua anh không nói một lời, ném kem vào thùng rác, sau đó bước nhanh trở về.
Hứa Minh Dực nhìn tay mình, bối rối.
Sao Khương Ninh lại không vì mình nắm tay cô mà vui mừng hớn hở như trước nữa?