Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 1 - Chương 150: Phát hiện của Azcot

Số 2 phố Hoa Thủy Tiên, Klein gật đầu với Azcot, bước nhanh tới trước nhà, lấy chìa khóa mở cửa.

Melissa ở trong nghe thấy tiếng ổ khóa vang lên thì vội vàng chạy từ bếp ra phòng khách.

Thấy Klein, con bé nói với đôi mắt ngời sáng:

"Em đã mua đồ ăn ngon sẵn rồi, có thịt gà, khoai tây, cà rốt, cá, củ cải và đậu phụ, em còn mua một lon mật nữa."

Em gái à, thi thoảng em cũng thích ứng với sự xa xỉ ngẫu nhiên rồi chăng? Klein khẽ cười một tiếng: "Hôm nay cho em chuẩn bị bữa tối, không cần phải để phần anh đâu, anh có việc phải ra ngoài, có lẽ rạng sáng mới về được. Ừm, giúp thầy Azcot một chuyện, thầy giáo khoa Lịch sử của đại học Hoy ấy."

Trong lúc nói chuyện, hắn quay người chỉ vào xe ngựa đang chờ ngoài cửa.

Melissa mấp máy môi, cuối cùng chỉ thốt được một từ: "Vâng."

Klein chào em gái, ra khỏi nhà, lên chiếc xe ngựa thầy Azcot thuê, đi mất bốn mươi phút mới tới thị trấn Ramde.

Lúc này đã gần chín giờ, trời tối om một mảnh. Chỉ nương vào ánh sáng mặt trăng đỏ thi thoảng chiếu qua tầng mây cùng với những ngôi sao lít nhít trên bầu trời chiếu lên những đoạn đường không có đèn khí gas soi rọi.

Klein dặn lái xe chờ trong thị trấn xong thì dẫn Azcot đi lên con đường dẫn tới pháo đài cổ bị bỏ hoang.

Trong lúc đi, hắn phát hiện là Azcot đi càng lúc càng nhanh, khiến hắn phải chạy theo mới đuổi kịp. Đến cuối thì Azcot lại trở thành người dẫn đường.

Klein vốn định nói gì đó, nhưng nhìn khuôn mặt trầm lặng với đôi môi mím chặt của ông, hắn sáng suốt nuốt những lời định nói lại.

Với tốc độ này, hai người đi không bao lâu đã tới trước tòa pháo đài cổ bị bỏ hoang.

Nó gần như đã sắp biến thành đống đổ nát duỗi mình ra bốn phía trong bóng tối, khoe khoang phần đỉnh nhọn với bầu trời cao, thê lương, hoang vắng, âm u và tối tăm.

Azcot ngước mắt nhìn tòa pháo đài cổ này, bước chân dần chậm lại.

Ông đứng lại nơi đó, ánh mắt lúc thì sâu thẳm, khi lại mơ màng, dường như đang vẩn vơ giữa cảnh mơ và thực tại.

Đột nhiên ông đau đớn khẽ kêu một tiếng, giơ tay bóp lấy trán, khuôn mặt méo mó trông rất dữ tợn.

"Thầy Azcot, thầy, thầy làm sao vậy?" Klein vừa mở linh thị vừa cẩn thận hỏi.

Từ lúc ngồi xe ngựa đi thuê quay về phố Hoa Thủy Tiên, hắn dùng động tác ngắm nghía đồng xu nhanh chóng làm một phép bói toán để xem trước chuyến đi tới Ramde này có nguy hiểm gì không.

Nhưng hắn tin bói toán không phải là vạn năng, nên lúc nào cũng đề phòng rằng mình giải mã sai lầm, hoặc là câu nói xem bói bị sai. Vả lại Azcot là một nhân vật mang sắc thái rất thần bí, không ai biết quá khứ của ông ta như nào, không rõ khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì ông ta sẽ có phản ứng gì. Cẩn thận, đề phòng và lo lắng đã trở thành cảm xúc bình thường của Klein.

Azcot không trả lời ngay, ông bước lên trước, vẻ mặt đau đớn, buông bàn tay đang bóp trán xuống rồi chỉ tới phía trước, nói với ngữ khí như đang nói mớ:

"Trong giấc mơ thầy từng thấy pháo đài cổ này. Khi đó nó vẫn còn nguyên vẹn, có tường bao chắc chắn, có đỉnh tháp cao ngất. Thầy nhớ nơi đó là chuồng ngựa, chỗ kia là giếng nước, bên kia là doanh trại binh lính, bên đó là một mảnh ruộng đất để gieo trồng khoai tây và khoai lang... Thầy nhớ chỗ đó có một sân tập, con của thầy, một cậu con trai, mới bảy tám tuổi đã thích kéo thanh kiếm bản rộng còn cao hơn cả nó chạy tới chạy lui, nói rằng mai sau nó muốn trở thành kỵ sĩ... Vợ thầy cứ phàn nàn là pháo đài này âm u quá, cô ấy thích ánh nắng mặt trời, thích cảm giác ấm áp..."

...

Klein đang nhìn kỹ màu sắc khí tràng của đối phương, nghe vậy thì da đầu run run, nhưng hắn lại cảm thấy cảm động, dường như bản thân đang nghe một câu chuyện xưa thần quái.

Quả nhiên tòa thành cổ xưa này có liên quan tới thầy Azcot... Chẳng lẽ ông ấy chính là nam tước Ramde đệ Nhất, sinh vật siêu phàm đã sống một nghìn ba, một nghìn bốn trăm năm ư? Rốt cuộc thì ông ấy là người hay ác linh? Không đúng, nào có ác linh thoải mái đi lại dưới ánh mặt trời, lại còn thường tiếp xúc với Kẻ Gác Đêm... Klein không thể kiềm chế được suy nghĩ trong đầu, để mặc cho chúng va chạm nhau tạo ra càng nhiều ý nghĩ khác hơn.

Đúng lúc này, Azcot dừng lẩm bẩm, bước vào cửa.

Ông đi thẳng vào bên trong, không cần Klein chỉ đường mà ông nhanh chóng tìm được cơ quan, mở cửa ngầm đi xuống tầng hầm.

Klein cầm chặt gậy batoong, đi sau đối phương hai bước men xuống theo cầu thang, lại tới nơi đặt quan tài kia.

Khác với những gì hắn được chứng kiến lúc trước, quan tài đã được đóng nắp lại, cảm giác ấm áp và tinh thuần đã tan sạch.

Quan tài được đóng lại... Hẳn là Frye làm, đạo đức nghề nghiệp của Người Nhặt Xác đây mà... Klein gật đầu, dùng linh thị nhìn thầy Azcot với màu sắc cảm xúc đầy hỗn loạn đi tới trước quan tài.

Azcot giơ tay đẩy nắp quan tài ra một khe hở.

Ông nhìn chằm chằm vào bộ xương không đầu bên trong, đột nhiên gào rú lên hệt như đau đớn tột độ.

Bịch bịch bịch, Azcot nặng nề lùi ra sau mấy bước, trước khi Klein kịp phản ứng, ông lảo đảo ngã xuống, dán vào vách tường rồi từ từ trượt xuống.

Ông giơ đôi tay lên che lấy mặt, cứ suy sụp ngồi đó, cảnh tượng xung quanh dường như càng thêm u ám.

Klein chạy tới hai bước, đang giơ tay ra đỡ nhưng lại rụt về, không dám quấy rầy ông.

Đúng lúc này, linh cảm nói cho hắn biết rằng thầy Azcot lúc này rất là đáng sợ, đến mức khiến tầng hầm ngầm này lại càng âm u lạnh lẽo hơn.

Klein lặng lẽ chuyển bước tới gần cầu thang.

Hắn tin vào nhân phẩm của thầy Azcot, nhưng hắn sợ ông sẽ không kiểm soát được bản thân.

Trong nỗi bất an đó, hắn chờ đợi thêm vài phút nữa, rốt cuộc thấy Azcot buông tay ra, từ từ đứng lên.

Dường như thầy Azcot đã thay đổi... Đây là đáp án mà linh cảm đưa cho mình... Nhưng trong linh thị, màu sắc khí tràng của ông ấy không thay đổi rõ rệt, cảm xúc vẫn là trĩu nặng, mất mát và đau đớn như ban nãy... Klein nhanh chóng phán đoán, cảm thấy thầy Azcot lại càng trở nên sâu lắng và uy nghiêm hơn.

"Thầy nhớ tới một chuyện, nhưng chỉ là một phần nhỏ của nó." Azcot nói với giọng điệu không chút cảm xúc.

Ngay sau đó ông nhìn quanh một lượt: "Ở chỗ này thầy nhận ra thứ sức mạnh khiến vận mệnh của em không hài hòa."

"Dạ?" Klein sửng sốt, sau đó vui mừng hỏi lại: "Có thể truy ngược tới nguồn gốc của nó không?"

Kẻ sau màn trong căn nhà có ống khói đỏ kia ngoài âm thầm tạo ra các sự trùng hợp thì còn tới pháo đài Ramde cổ kính này lấy đầu của kỵ sĩ mặc áo giáp đen sì toàn thân này sao?

Rốt cuộc là hắn ta định làm gì? Mục đích thật sự của hắn là gì?

"Đã quá lâu rồi, nhưng thầy sẽ thử một lần xem sao." Giọng nói trầm của Azcot như ẩn chứa một ngọn núi lửa đang chực phun trào.

"Thử như nào ạ?" Klein tò mò hỏi.

Azcot đi tới trước quan tài kia, nhìn vào bộ xương bên trong: "Kẻ đó đã lấy đầu lâu của con trai thầy, thầy định dựa vào mối liên hệ huyết thống để tìm hắn ta."

Con trai thầy? Thầy Azcot, thầy khẳng định kỵ sĩ áo giáp đen kia chính là con của thầy à? Thầy đúng là người cổ mà... Chẳng lẽ thật sự cứ một khoảng thời gian là lại mất trí nhớ một lần? Đây là cái giá phải trả để đạt được sinh mệnh dài lâu? Klein thầm hít vào một hơi, có ảo giác là mình đang tiếp xúc với sinh vật thần thoại.

Lúc này, Azcot chìa tay phải ra, đột nhiên dùng móng tay sắc bén của ngón tay cắt vỡ ngón trỏ.

Một giọt máu đỏ tươi rơi xuống, thấm ướt xương trắng.

Nó nhanh chóng xâm nhập khiến cả bộ xương đều đỏ như máu theo.

Oa oa oa! Klein đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc, cảm giác như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình từ sau lưng.

Hắn đột ngột rút súng ra nhằm về phía sau, rồi mới từ từ quay người lại, nhưng nơi tầm mắt nhìn tới thì lại trống rỗng, chẳng hề có thứ gì tồn tại cả.

Ngay cả cầu thang đi xuống nơi đây cũng không còn nữa!

Oa! Oa!

Từng tiếng trẻ con khóc chui vào trong tai Klein, hắn quay lại nhìn về phía quan tài, ngạc nhiên thấy nơi đó có những khuôn mặt cái gì méo mó cái thì vô hình bốc lên xen lẫn với sương đen, biến thành một cánh cửa kỳ lạ.

Kẹt!

Cánh cửa hư ảo đó mở ra, những cánh tay trắng bệch chen nhau thò ra. Nhưng tới trước mặt Azcot, chúng nó lại bốc hơi thành sương đen.

Xuyên qua kẽ hở của cánh cửa đó, Klein nhìn thấy một cái đầu lâu trắng bị vứt ở dưới tàng cây màu nâu sậm, hóa thành bụi bay theo làn gió hư thối.

Cong!

Vô số cánh tay trắng bệch bị cánh cửa đột nhiên khép lại kia làm đứt, rào rào rơi xuống đất.

Lúc này, Klein nghe thấy một tiếng thở dài thườn thượt, đó là tiếng thở dài đến từ thầy Azcot, dường như xuyên qua rất nhiều lịch sử.

Theo tiếng thở dài đó, sương đen vụt biến mất, tiếng trẻ con khóc im bặt, mọi thứ trở lại nguyên trạng, chỉ là không khí lạnh lẽo đi không ít.

Klein cắn chặt răng, rùng mình một cái. Hắn nhìn quan tài, thấy bộ xương đỏ sậm kia đã biến về màu trắng, một màu trắng trong suốt.

"Xin lỗi, thầy không tìm được kẻ đó..." Azcot đưa lưng về phía Klein chợt trầm giọng lên tiếng.

Cùng lúc đó ông tự mình đóng lại quan tài.

"Không tìm được là bình thường, tìm thấy mới là đáng vui mừng." Klein an ủi ông ta một câu.

Dù sao về chuyện này, tôi cũng thất vọng nhiều lắm rồi... Hắn yên lặng bổ sung một câu như vậy trong lòng.

Azcot lại nhìn quan tài trước mặt rồi chầm chậm quay người lại: "Thầy sẽ tiếp tục điều tra, mong sẽ được em giúp."

"Không có vấn đề, đây đúng là chuyện em muốn làm." Klein kìm nén cơn xúc động muốn nói luôn về ống khói đỏ cho Azcot.

Bởi hắn có nói cũng vô dụng, chỉ có thể dựa vào chính bản thân hắn mới có thể xác nhận được mục tiêu.

Nhưng dù sao chuyện này cũng đã giải quyết vấn đề khó khăn kia của hắn, đó là sau khi tìm được ngôi nhà có ống khỏi đỏ thì nên dẫn Kẻ Gác Đêm vào chuyện này như thế nào. Hắn căn bản không tin dựa vào một mình hắn có thể xử lý được kẻ đứng sau màn đáng sợ và thần bí kia.

Mà bây giờ hắn có thể nhờ thầy Azcot trợ giúp!

Azcot há miệng, cuối cùng chẳng nói gì, chỉ thở dài rồi im lặng đi tới cầu thang.

Ra khỏi tầng hầm, đóng cửa ngầm lại, hai người đi dọc theo con đường mọc đầy cỏ dại và bụi gai ra ngoài pháo đài hoang, không ai nói câu nào.

Trong bóng đêm đen sì, Azcot đột nhiên lên tiếng: "Chờ khi chuyện này được giải quyết, thầy sẽ nghỉ việ rời khỏi Tingen, đi truy tìm quá khứ mà thầy đã đánh mất."

"Thầy có biết rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì không?" Klein khó nén được tò mò.