Yêu Hai Lần

Chương 54

⚠️ Cảnh báo nghiêm túc: Có một chút incest:)))

———

Gia Bảo bị bịt mắt, trói chặt, rồi bị đưa lên con tàu kia. Sau khi tỉnh dậy tất cả những gì cậu nhìn thấy chỉ là bóng tối. Cậu đang nằm nghiêng, hai tay bị khóa lại ở sau lưng, trên chân có một sợi xích sắt dài gắn với chân giường. Cho dù lý trí nói rằng giãy dụa cũng chỉ vô ích nhưng bản năng của con người khi phát hiện mình đang gặp nguy hiểm là giãy dụa để thoát khỏi xiềng xích. Sau một vài nỗ lực thì thứ duy nhất thay đổi là cổ tay đang rướm máu của cậu.

Gia Bảo hít thở sâu, cậu cố gắng bình lại để xem xét tình hình. Cậu nghe thấy tiếng sóng biển, có lẽ cậu vẫn đang ở trên con tàu kia.

Có tiếng bước chân của ai đó đang đến gần, cả cơ thể của Gia Bảo căng chặt. Cánh cửa được mở ra, kẻ đó đi đến bên cạnh chiếc giường. Hắn đưa tay ra vuốt ve gương mặt Gia Bảo. Cậu kiềm chế nỗi sợ trong lòng mình, cố gắng trấn tĩnh lại.

Mùi hương nhàn nhạt trên cổ tay của hắn khiến cậu rùng mình, nó thơm, là mùi của gỗ đàn hương nhưng không hề nồng nặc như trong chiếc xe lúc nãy mà rất thanh tao và sạch sẽ giống như ánh sáng trong vắt và lạnh lẽo của mặt trăng khi chiếu xuống một nhà thờ cổ... Thị lực bị phong bế làm tất những giác quan còn lại của Gia Bảo đều trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết. Cậu thậm chí có thể tưởng tượng ra bàn tay trắng trẻo và làn da như thuỷ tinh mỏng của người kia, hình dung ra từng ngón tay thon dài với những vết chai sạn nhỏ.

Gia Bảo hít vào một làn hơi lạnh lẽo...

Làm ơn! Cậu ghét cảm giác quen thuộc này...

"Đoán xem tôi là ai?"

Giọng nói thanh thuý như rượu quý thượng hạng của người đàn ông vang lên khắp căn phòng. Ngón tay của hắn chạm vào môi Gia Bảo, cậu mấp mấy môi khó khăn lên tiếng:

"Tứ Gia..?"

"Ồ, đoán đúng rồi. Thưởng cho cưng nhé?"

Tứ Gia khẽ cười, hắn cúi đầu xuống muốn hôn Gia Bảo nhưng cậu nhanh chóng tránh mặt qua bên gối. Đó là phản xạ Gia Bảo luyện được khi ở bên cạnh Diệp Vũ, lúc nụ hôn của kẻ kia lệch sang má cậu, Gia Bảo đã rất sợ hãi.

"Tôi là cháu trai ông!"

Tứ Gia không nói gì, hắn đang đứng bất động. Tuy Gia Bảo không nhìn thấy nhưng chẳng hiểu vì sao cậu lại có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của hắn lúc này. Có lẽ là mày hơi nhăn lại, gương mặt lạnh tanh, môi mỏng không mím chặt mà thả lỏng rồi nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt hắn sẽ như một lưỡi dao cẩn thận nghĩ xem nên đâm cậu như thế nào mới tốt.

Sau đó cậu nghe thấy Tứ Gia cười một tiếng đầy trào phúng. Tiếng cười đó đã phá tan mọi suy nghĩ của cậu lúc này.

Trên thật tế Tứ Gia biết Gia Bảo đã nhận ra mối quan hệ giữa cậu và hắn, bởi vì khi bị bắt tới đây cậu đã ôm quyển album của anh trai hắn...

"Ta biết." Hắn thấp giọng nói: "Ngay từ lần đầu gặp con ta đã biết..."

Cả người Gia Bảo run lên, cậu cản thấy vô cùng ớn lạnh. Một người Cậu lần đầu tiên gặp được cháu mình lại muốn hôn lên môi nó sao?

Thật kinh tởm!

Nhưng bây giờ Gia Bảo biết mình không nên mắng chửi và kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn. Cậu cần phải khai thác thật nhiều thông tin, cậu cần phải biết rõ mục đích của hắn và tình hình của cậu lúc này.

"Tại sao ông lại bắt tôi?"

Tứ Gia không trả lời. Gia Bảo tiếp tục hỏi:

"Ông muốn đưa tôi đi đâu?"

Tứ Gia không có động tĩnh. Gia Bảo cắn răng nói.

"Diệp Vũ đang ở đâu? Ông cũng bắt anh ta đi đúng không."

"Phải. Bắt được hắn dễ dàng hơn ta nghĩ." Lần này hắn trả lời cậu.

"Ông là kẻ thù của Diệp Vũ?"

"Cũng không hẳn, trước giờ ta và hắn chưa bao giờ trực tiếp đối đầu với nhau. Ta ngại phiền và hình như hắn cũng vậy."

Gia Bảo chắc chắn thế lực của Tứ Gia có thể ngang ngửa Diệp Vũ hoặc thậm chí là hơn anh ta một phần.

"Vậy tại sao lần này ông lại..."

"Hắn ta có một vài thứ mà ta muốn." Tứ Gia bình tĩnh nói với ý vị sâu xa: "Trong số những thứ đó bao gồm cả con."

Hắn nâng cằm Gia Bảo lên rồi khẽ vuốt ve gương cậu thêm một lần nữa:

"Ta đang đưa con đi gặp hắn, cứ nghỉ ngơi cho tốt. Đến lúc tới đó rồi e là con không còn giường để nằm nữa đâu." Nói xong hắn quay lưng rời đi.

Gia Bảo hoàn toàn không để ý đến lời Tứ Gia nói, cậu chỉ quan tâm đến bàn tay vuốt ve gương mặt mình lúc nãy, nó hoàn toàn không giống bàn tay của một người đã có tuổi!

***

Không biết qua bao lâu Gia Bảo bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, cậu muốn đi tiểu.

"Có ai không?" Gia Bảo hét lên.

Liên tiếp mấy lần như vậy cũng không có ai trả lời cậu. Gia Bảo chờ đợi vài phút, cậu có hơi run lên vì chịu không nổi. Cậu nhắm chặt mắt cố gắng chìm vào giấc ngủ để quên đi cảm giác khó chịu phía dưới. Nhưng một quả bóng bị bơm đầy nước thì làm thế nào lại chìm xuống đáy hồ được.

Gia Bảo cắn môi mình, cậu chỉ có thể dùng mọi cách để ngăn cho quả bóng kia nổ tung.

Khi Tứ Gia mở cửa quay lại Gia Bảo đã sắp chạm đến ngưỡng cực hạn chịu đựng. Cậu như nắm được sợi dây cứu mạng, lập tức nhìn về phía vừa phát ra tiếng động kia, gương mặt cậu vô cùng quẫn.

"Làm ơn cởi dây xích cho tôi với! Tôi muốn đi vệ sinh..."

Gia Bảo hiện tại đang nằm nghiêng trên giường, cậu co người lại giống hệt như một con tôm chín. Hình ảnh đó khiến người ta nảy sinh ra du͙© vọиɠ muốn lăng nhục cậu.

Tứ Gia đi đến, thấp giọng hỏi: "Muốn đi tiểu sao?"

Hắn vốn là muốn tới đưa đồ ăn cho cậu, ai ngờ lại được chơi đùa vật nhỏ này một phen.

"Muốn thì cứ đi đi?" Hắn nói.

"Hả...?" Gia Bảo không hiểu ý hắn, giọng của cậu run rẩy: "Làm ơn... cho tôi vào phòng vệ sinh đi. Chỉ một chút thôi! Tôi sẽ không bỏ trốn đâu."

"Ta nói con muốn thì cứ đi đi." Tứ Gia bình tĩnh lặp lại một lần nữa, âm cuối của hắn mang theo ý cười: "Đi ngay tại đây."

Gia Bảo vừa tức giận vừa xấu hổ nhưng ngay tại thời điểm này cậu không thể nào không hạ mình.

"Hay là ông... ông cho tôi một thứ gì đó như cái chai cũng được. Chỉ cần mở còng giúp tôi... tôi..."

"Sao phải lằng nhằng thế?" Hắn châm chọc nói rồi đi tới nhấc cả người Gia Bảo dậy chỉ bằng một tay, hắn để cậu ngồi xoay lưng lại vào lòng mình. Cứ như cậu đối với hắn cậu chỉ là một thứ đồ tí hon, nhỏ xíu.

"Đừng! Đừng mà!" Gã đàn ông đưa tay kéo khoá quần của Gia Bảo xuống khiến cậu hoảng hốt hét lên.

Hắn không thèm nghe lời của cậu mà trực tiếp kéo cả quần và qυầи ɭóŧ của cậu xuống. Hai chân của cậu bị hắn tách ra, hạ bộ màu sắc non trẻ bại lộ ngoài không khí khiến Gia Bảo cảm thấy xấu hổ đến cùng cực.

"Trên cổ và đùi trong của con có dấu hôn. Là do thằng họ Diệp để lại hả?"

"Xin ông... buông tôi ra..." Gia Bảo nức nở nói.

"Cho người khác để lại dấu vết trên người mình mà lại ngại ngùng khi bị cậu ruột mình nhìn thấy, phải không?" Hắn nhàn nhạt nói nhưng chữ nào chữ nấy đều như một cây kim băng châm chích vào từng lỗ chân lông của Gia Bảo khiến nó tê rần. Da gà da vịt trên người cậu đều nổi hết lên.

Tên này là một kẻ biếи ŧɦái! Tam quan của hắn có vấn đề!

"Không! Đừng mà tôi van xin ông..."

Tứ Gia nắm lấy dương v*t của Gia Bảo. Bàn tay của hắn rất lạnh, hắn vừa chạm vào cả người Gia Bảo liền cong lên. Đầu cậu dựa sát vào vai hắn, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp.

"Đừng... tôi xin ông..." Gia Bảo đã lặp lại cậu này đến mười lần.

Từng ngón thon dài tay của hắn xoa nắn nhẹ thân dương v*t. Khi nó hơi ngẩng đầu lên hắn không chút khách khích khều khều đầu bên trên. Sự ma sát thô lỗ đó khiến Gia Bảo không thể nào tiếp tục chịu đựng được, hạ bộ cậu mất kiểm soát rồi phun ra thứ chất lỏng trong suốt có mùi vị khiến chủ nhân nó phải xấu hổ kia. Có lẽ vì bị bịt mắt và nắm lấy nên nó càng khiến Gia Bảo cảm thấy nhục nhã. Gia Bảo run rẩy kịch liệt nhìn giống như đang bị co giật nhẹ. Phần chăn đệm dưới người cậu đã thấm đẫm thứ chất lỏng khó nói kia... Thật thấp hèn!

"Nó dính ra tay ta. Con hư quá đi. Nếu là kẻ khác thì ta đã cho người cắt cái thứ dùng tiểu tiện này đi rồi."

Giống như thấy Gia Bảo chưa đủ chật vật, hắn lại ôm chặt Gia Bảo nói nhỏ với cậu:

"Ở đây có camera đấy. Con biết là kẻ nào đang xem không?"

Gia Bảo kinh hãi!

"Phải, là Diệp Vũ!" Tứ Gia cắn nhẹ lên vành tai Gia Bảo rồi nhìn thẳng vào chiếc camera trước mắt đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Tại sao cuộc đời cậu lại luôn phải gặp những kẻ bệnh hoạn như vậy?

———

Mơ:

Trùm phản diện xuất hiện rồi!

Tui biết là mọi người sẽ thấy cringe khi đọc chương này. Nhưng họ sẽ không have segg và tui sẽ cố hạn chế yếu tố incest hết mức có thể 🙏