Cao Vỹ vẫn đang nắm cổ tay Gia Bảo, gã kéo cậu tới bên cạnh bát đựng thức ăn cho chó kia.
"Thằng điên, buông tao ra!" Gia Bảo giãy giụa rồi hét lên.
"Nào, cưng à, lại đây nếm bát súp này thử xem có vị gì đặc biệt không?" Cao Vỹ vừa nói vừa ấn đầu cậu xuống.
Gia Bảo ngửi thấy mùi hôi tanh đầy kinh tởm phát ra từ món súp mà cậu phải dùng tâm huyết sáng sáng giờ để nấu ra, cậu thậm chí còn không dám nhìn xuống xem trong bát là cái gì.
"Mày tự đi mà húp!"
Chẳng biết một sức mạnh nội tại nào đó đã khiến Gia Bảo cầm cái bát đựng thức ăn cho chó kia lên quăng chính xác vào mặt Cao Vỹ.
Gã ta phát điên rống lên.
Trong lúc gã ta còn đang ôm mặt tự cảm thấy cái thứ bệnh hoạn gã tạo ra là dơ bẩn thì Gia Bảo đang tìm cách thoát khỏi căn phòng này nhưng cậu không mở được cửa. Cậu đành phải chạy vào nhà tắm bên trong căn phòng rồi khoá chặt cửa lại.
Cao Vỹ lúc này ở bên ngoài vuốt mặt một cái, đống chất lỏng trăng trắng, đặc sệt chảy từ gương
mặt to béo, xuống miệng rồi vào khắp người gã. Trong mắt gã nổi lên gân máu, gã ta nhìn về phía Gia Bảo gào lên:
"Thằng chó, tao gϊếŧ mày!"
Phòng tắm trong căn phòng này là phòng tắm tình nhân, nó chỉ được ngăn với phòng ngủ bằng một tấm kính trong suốt. Gia Bảo hoảng loạn nhìn tên biếи ŧɦái kia đang
cầm ghế quăng mạnh về phía tường kính.
Đùng! Một tiếng, tấm kính nứt ra.
Gã ta loạng choạng đứng không vững rồi ngã xuống.
Gia Bảo nhìn hình ảnh gã đàn ông méo mó qua tấm kính vỡ rồi lại nhìn người đang nằm trên chiếc giường kia, giống như cái chết kinh khủng nhất đang chờ đợi cậu, cái cảm giác kinh dị này đẩy ý chí sinh tồn của cậu lên đến mức cao nhất.
Gia Bảo với lấy cái điện thoại khẩn cấp ở bên cạnh bồn tắm. Chỉ cần bấm số 1 sẽ gọi đến quầy lễ tân. Thế nhưng Cao Vỹ ở bên ngoài nhận ra ý đồ của cậu, gã ta ngắt điện cả căn phòng rồi dí sát mặt vào cửa kính đầy đắc ý:
"Mày muốn gọi bảo vệ sao? Mày nghĩ chúng có thể cứu mày à? Gọi thử tao xem?"
Không có điện, điện thoại không hoạt động được.
Cao Vỹ cười kinh dị, gã lại cầm cái ghế lên đập mạnh vào tấm kính. Lần này tấm kính nứt ra giống như chỉ cần chạm nhẹ một cái thì nó sẽ vỡ tan tành.
Gia Bảo lùi ra sau, tránh xa tấm kính, Cao Vỹ nhặt cái ghế lên đập vào nó lần nữa. Tấm kính giống như suối đổ ào về phía Gia Bảo. May mà cậu đã kịp lấy khăn tắm che chắn người mình.
Cao Vỹ rất nhanh đã bước phòng tắm, gã nắm lấy tóc cậu, kéo cậu đến trước bồn rửa mặt. Gia Bảo dãy dụa muốn thoát khiến một kẻ thích kiểm soát như gã càng thêm tức giận. Gã đưa tay đẩy đầu cậu về phía trước. Một bên mặt cậu bị ép vào chiếc gương, phần bụng đập mạnh vào bồn rửa mặt khiến cậu vô cùng đau đớn.
"Mày thích trốn không?" Cao Vỹ vừa nói vừa cởi đồ trên người cậu ra.
Gia Bảo sợ hãi cậu với lấy bình hoa trang trí đặt bên cạnh bồn rửa mặt, đập thẳng vào đầu gã.
Cao Vỹ lảo đảo ôm lấy đầu mình, gã hơi ngơ ra, sau khi thấy một dòng máu đỏ chảy xuống thì phát điên gào lên.
"Thằng đĩ! Mày lại đây?" Mắt gã hằn lên tia máu.
Thấy Gia Bảo muốn chạy, gã cúi xuống cầm lấy mảnh thuỷ tinh dưới sàn nhà đi về phía cậu.
"Đừng..." Gia Bảo sợ hãi nhìn gã, cậu đi dọc theo bức tường cố gắng lần mò về phía cửa.
Lúc Gia Bảo chạm được vào tay nắm cửa rồi thì gã đột nhiên lao tới, cắm thẳng mảnh thuỷ tinh kia vào đùi cậu.
Gia Bảo đau đớn, cậu thất thanh kêu lên.
"Mày thích chạy hả? Chạy đi đâu?" Cao Vỹ đẩy ngã cậu xuống sau đó liên tục đạp vào chân cậu.
Thuỷ tinh do kính vỡ lúc nãy vẫn còn dưới sàn, từng mảnh đâm vào người Gia Bảo đến đau điếng. Xương cốt trên người Gia Bảo như muốn gãy làm đôi, gương mặt xinh đẹp giờ đây phủ thêm một tầng hơi nước mơ hồ càng khiến Cao Vỹ nổi lên du͙© vọиɠ muốn chà đạp cậu. Gã ta vội vàng cởi thắt lưng ra sau đó nắm lấy tóc Gia Bảo.
Da đầu Gia Bảo tê rần giống như muốn rách ra, mặt cậu bị gã dí sát vào hạ bộ đã cương cứng.
"Mυ'ŧ nó đi." Gã ta nói với giọng điệu ra lệnh.
Vẻ mặt của Gia Bảo tựa như vô cùng buồn nôn, cậu ngước mắt lên phẫn nộ nhìn gã.
"Chát!" Một tiếng, gã giám đốc tát vào mặt Gia Bảo.
"Mày bị ngu à? Tao nói mày mυ'ŧ nó mà?"
Gia Bảo sờ soạng dưới sàn nhà, nhặt được mảnh chai từ bình hoa lúc nãy. Cậu nắm chặt nó trong lòng bàn tay, thuỷ tinh sắt bén đâm sau vào lớp da thịt non mềm đến đau nhói nhưng cậu thà chịu đựng cơn đau này còn hơi nhục nhã ở đây cùng gã ta. Cậu dùng hết sức đâm mảnh thuỷ tinh kia vào đùi gã tựa cái cách mà gã làm với cậu lúc nãy. Gã ta ngã xuống cậu lại tiếp tục đâm loạn lên đùi gã cho đến khi mảnh thuỷ tinh kia vỡ ra.
Điện thoại của Cao Vỹ từ túi áo rơi xuống sàn nhà, bỗng nhiên sáng đèn, có người gọi đến cho gã, tên người đó được lưu là "Tứ Gia". Trong lúc gã ta vẫn đang ôm cái đùi đầy máu me kêu gào thảm thiết, Gia Bảo muốn lấy cái điện thoại đó gọi người cứu, lúc cầm được điện thoại rồi Cao Vỹ lại đột nhiên nắm chặt lấy tay cậu, tiếng chuông điện thoại cũng tắt, Gia Bảo ấn nhầm nút nghe.
"Mẹ mày, hôm nay tao sẽ không cho mày chết yên. Tao sẽ chơi mày đến chết, sau đó sai người chặt xác mày ra. Thằng chó!"
"Bỏ tao ra!"
Gia Bảo ấn khuỷu tay vào vết thương trên đùi gã. Gã hét lớn thả cậu ra. Gia Bảo lê về phía cửa, chân của cậu vốn đã rất yếu, hồi nãy cậu bị đâm một nhát vào đùi lại bị Cao Vỹ độc ác đạp lên. Bây giờ cậu không tài nào đứng dậy được.
Cao Vỹ phát điên nắm lấy cổ chân Gia Bảo kéo cậu lại khiến cậu đau đớn kêu lên.
"Đừng mà, tôi xin ông! Đừng!"
Gã ta đè lên người Gia Bảo, một tay gã nắm lấy hai tay cậu đè chặt xuống sàn nhà. Gia Bảo có cảm như cổ cậu đang vỡ vụn.
Reng! Tiếng chuông cửa vang lên như một sợi dây cứu mạng quăng xuống đáy vực.
Nhân lúc Cao Vỹ đang lơ là, cậu vùng lên, đập mạnh đầu mình lên trán gã. Cả hai đều đau, nhưng kẻ nhận được cú đánh bất ngờ sẽ ngã xuống trước. Gia Bảo trong lúc hoảng loạn chẳng thể suy nghĩ gì nữa, cậu sờ lên bồn tắm. Bất cứ thứ gì có thể cầm lên để đánh ngươi cậu đều lấy đậm lên đầu Cao Vỹ.
Sàn nhà tắm vốn dĩ màu trắng bây giờ trở nên đỏ tươi.
Gia Bảo nghe thấy tiếng chuông cửa cứ kêu lên liền hồi sau đó có một thứ gì đó vang lên như tiếng súng.
Đợi một lúc nữa, tiếng súng lại vang lên, lần này nó ở rất gần.
Có ai đó vừa mới bước vào căn phòng này, người đó hình như đang rất vội, anh nhìn xung quanh căn phòng sau khi xác định được người trong phòng tắm thì có chút chết lặng rồi vội vàng đi tới.
Gia Bảo chỉ nhìn thấy đôi giày da đắt tiền dưới chân của người đó.
"Cứu... cứu tôi với..." Gia Bảo đã không còn sức lực để nói chuyện cũng như suy nghĩ xem người đó là ai. Cậu chống tay xuống sàn cố gắng bò về phía người đó.
Dưới tay cậu dính máu, sàn nhà trơn trượt lại đầy mảnh thuỷ tinh. Đôi tay bị thương cuối cùng cũng không thể chống đỡ được nữa, cậu mất đà ngực đập xuống sàn nhà nhưng bàn tay vẫn cố gắng với tới. Cậu sợ máu của mình sẽ dính lên âu phục của người kia nên chỉ dám chạm vào giày anh cầu xin.
Khi Gia Bảo nhìn lên, cậu thấy tay người kia đang run rẩy...
Là vì tức giận cậu đã làm dơ giày anh ta hay là vì cảnh tượng trước mặt làm anh ta sợ hãi...
Gia Bảo không biết người này có cứu mình không nhưng cậu vẫn ôm theo hy vọng.
"Cứu tôi với... đưa tôi ra khỏi đây được không? Tôi... tôi không đứng dậy được... cầu xin anh..." Vì sợ người đó không nghe rõ giọng nói lúc nghẹn ngào của cậu, cậu cố nuốt hết nước mắt nói lại từng chữ thật rõ ràng: "Anh đưa tôi ra khỏi đây được không, tôi không đứng dậy được... tôi..."
Gia Bảo còn chưa nói xong, hơi ấm của người kia đã bao trùm lấy cậu. Cậu cảm nhận được cái ôm đầy sợ sệt của người đó, cảm nhận được từng cái run rẩy nhẹ nhàng, người đó chạm vào tóc cậu. Có một giọt nước ấm nóng rơi trên mặt cậu, trong cơn mơ hồ cậu nghe thấy người đó nghẹn ngào nói:
"Bảo bối của tôi... em đây rồi..."
———
Mơ: Tui tự cảm thấy tui là một người mẹ tốt, tui còn không dám cho tụi nhỏ chia xa quá 3 chap nữa mà. Xin hãy thưởng động viên cho người mẹ này bằng cách tô màu ngôi sao ở dưới 🌝🌝🌝