Yêu Hai Lần

Chương 20

Cảnh báo: Chương truyện này có chi tiết có thể khiến bạn buồn nôn, hãy cân nhắc trước khi xem!

———

Khẽ rên một tiếng mệt mỏi, Gia Bảo khó khăn mở mắt. Trần nhà được tô điểm bằng những bức điêu khắc thạch cao lộng lẫy thật lạ lẫm, nó không giống với nhà kho tăm tối lạnh lẽo của cậu. Cậu cố nhấc cơ thể rã rời lên một chút nhưng rồi lại ngã xuống vì cái đau khủng khϊếp ở thân dưới. Cậu nhớ lại mọi chuyện. Hai bàn tay siết chặt vào nhau, cậu cắn chặt răng nhìn sang bên cạnh.

BỐP!

Mọi suy nghĩ chợt bừng tỉnh vì cái tát của người bên cạnh, cơ thể yếu ớt vô sức kháng cự cứ thể ngã xuống dưới mặt sàn.

"Đồ điếm, còn dám leo lên giường của tao!"

Diệp Vũ túm lấy tóc cậu kéo mạnh ra khỏi phòng. Đầu và lưng cậu bị đập xuống mặt sàn, cậu cố gắng đứng dậy lại cảm nhận được dư âm của tối qua, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhớ nháp cùng với theo máu tươi chảy dọc xuống đôi chân trắng nõn, gầy gò của cậu.

Người trong căn phòng kia đang điên cuồng đập phá, Diệp Vũ phỉ nhổ, dùng những lời lẽ buộc tội kinh tởm nhất gán lên người cậu.

Chính là cậu dụ dỗ anh lên giường sau đó lợi dụng anh giống như cái cách đã làm với Diệp Minh.

***

Gia Bảo đứng yên bất động để dòng nước lạnh đang gội rửa đi thân thể mà chính cậu cũng cảm thấy chán ghét. Cậu nhìn vào trong gương, thân thể gầy gò trắng nõn đang chi chít những vết cắn, vết bầm tím, cả những đường hằn máu do bị dây nịt quật lên. Cậu ôm mặt, từng giọt nước mắt tuổi nhục chảy xuống hoà cùng dòng nước lạnh lẽo.

Diệp Vũ bước xuống bếp vẫn thấy con người đó ở dưới bếp chuẩn bị bữa sáng cho mình như chưa có chuyện gì xảy ra.

Bàn tay hôm trước bị thương vẫn đang đau nhức ám ảnh Gia Bảo, đôi chân cậu mỏi nhừ, vô lực di chuyển quanh căn bếp rộng lớn. Nhìn thấy anh cậu vẫn mỉm cười vui vẻ cúi đầu cung kính chào anh sau đó đặt lý cà phê nóng cùng bữa sáng lên bàn cho anh.

Trong lòng anh lại dâng lên một cổ cảm giác khó chịu cùng chán ghét. Anh quăng mạnh tấm ga trải giường cùng bộ quần áo rách nát đang cầm trên tay lên đầu cậu sau đó rời khỏi nhà. Cậu vẫn chỉ bình thường ôm lấy tấm ga rồi cúi đầu tiễn anh đi làm.

Trên đường đi Diệp Vũ điên cuồng tăng tốc nghĩ về chuyện tối qua. Anh không muốn thừa nhận là do mình sai, không muốn thừa nhận mình đã mê luyến không buông thân thể mê người đó. Tất cả mọi tội lỗi đều là do cậu. Diệp Vũ không sai, nếu anh sai thì anh sẽ giẫm đạp tất cả cho đến khi người khác quy phục mình.

***

Kể từ sự việc xảy ra ngày hôm đó mỗi tối Diệp Vũ đều dẫn tình nhân về nhà mình. Trước mặt cậu âu yếm thân mật, có khi còn bày ra bộ dạng xấu hổ nhất. Anh cho tình nhân của mình tùy ý sai khiến chà đạp cậu. Tất cả bọn họ đều nhìn cậu với một con mắt khinh thường ghê tởm.

Vẫn như thường ngày, Gia Bảo bước vào nhà để làm bữa sáng cho anh.

"A... em sướиɠ quá... ưʍ... sướиɠ quá..."

"Diệp tổng... a... ưʍ... ngài thích tư thế này sao...? Ưʍ... ngài đâm em sướиɠ quá..."

Đứng hình tại chỗ, âm thanh rêи ɾỉ khoái lạc đập thẳng vào tai Gia Bảo. Trong tiếng khóc lẫn tiếng rêи ɾỉ của vị nhân tình trong kia, nháy mắt trái tim cậu như bị hàng trăm mũi kim xuyên qua, đau đến cả người đều phát run. Cậu đã sớm quen với việc này rồi mới phải. Nhưng không...! Sao cậu sao có thể chịu đựng được cảm giác đó...

Bình tĩnh đi xuống phòng bếp nuốt hết tất thẩy những cảm xúc của mình đi. Có lẽ khi Gia Bảo chuẩn bị xong bữa sáng hai người kia cũng đã xong việc, tiếng rêи ɾỉ cũng không còn.

Một lúc sau Gia Bảo nhận ra có người đang bước vào phòng bếp cậu quay đầu lại nhìn thì thấy tình nhân của Diệp Vũ đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng ở đó.

Gia Bảo nhíu mày, cậu biết tên người này, đó là tình nhân mà Diệp Vũ dẫn về nhiều nhất, tên cậu ta là Ngọc Bảo!

Ngọc Bảo trên người không mặc đồ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ mông cậu ta chảy dọc xuống chân, cậu ta bước từng bước về phía Gia Bảo khiến thứ dịch trắng đó nhiễu hết xuống sàn nhà. Gia Bảo khó chịu nhìn cậu ta, cậu ta cười nhìn Gia Bảo:

"Sao thế? Tôi làm bẩn sàn nhà cậu vừa lau sao?"

Gia Bảo không quan tâm đến cậu ta, cậu đi kiếm cây lau nhà, lau đi dịch trắng mà Ngọc Bảo để lại trên sàn. Ngọc Bảo nhếch môi cười.

"Diệp tổng để lại rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong người tôi nếu cậu muốn lau sạch thì phải lau thứ chảy ra từ địa phận của tôi chứ không phải trên sàn."

Gia Bảo đi đến, cậu khom chân xuống dùng khăn giấy lau đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuống chân Ngọc Bảo.

"Liếʍ sạch!" Diệp Vũ chẳng biết từ lúc nào ở trong phòng bếp khiến cả Gia Bảo và Ngọc Bảo giật mình.

Ngọc Bảo thu lại vẻ đắc ý và kɧıêυ ҡɧí©ɧ của mình nỉ non nhìn Diệp Vũ: "D... Diệp tổng... em khát nước nên mới xuống đây uống nước.... Cậu ta chê em bẩn nên mới..."

Diệp Vũ nhìn Ngọc Bảo, ánh mắt anh vẫn lạnh lẽo nhưng giọng nói thì vô cùng cưng chiều: "Cậu ta chê em bẩn sao?"

"P... phải Diệp Vũ cậu ta..."

"Liếʍ sạch đi!" Không đợi Ngọc Bảo nói xong Diệp Vũ đã quay qua ra lệnh cho Gia Bảo.

Gia Bảo sợ hãi nhìn Diệp Vũ, đôi mắt cậu như không thể tin nỗi. Diệp Vũ lại lần nữa lên tiếng: "Tôi nói, quỳ xuống, liếʍ sạch!"

Gia Bảo cắn răng quỳ xuống, cậu cúi thấp xuống chân của Ngọc Bảo, hơi do dự. Gương mặt Ngọc Bảo lộ ra bối rối nhưng ánh mắt thì vô cùng thích thú cảm giác kẻ khác quỳ dưới chân mình như một con chó, cậu ta cố tình giơ bàn chân ra cho Gia Bảo liếʍ nó.

Đầu lưỡi hồng nhạt của Gia Bảo từ dưới mắt cá chân của Ngọc Bảo lên tới đùi, liếʍ sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙. Ngọc Bảo cố tình tách hai chân ra để Gia Bảo chui dưới háng mình, cậu ta tận hưởng cảm giác hoa huy*t đang được đầu lưỡi mềm mại chăm sóc.

"Nuốt xuống!" Diệp Vũ ra lệnh.

Thấy Gia Bảo nước xuống tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình thì hài lòng, ngoắt tay gọi Ngọc Bảo lại đây.

Ngọc Bảo đi đến ngồi vào lòng Diệp Vũ, tay Diệp Vũ đặt lên mông cậu ta, cùng cậu ta hôn môi đầy sắc tình.

Gia Bảo không nhịn được chạy vào phòng vệ sinh nôn ra. Lúc cậu đánh răng quay lại thì nghe thấy giọng nói nũng nịu của vị tình nhân kia: "Diệp tổng, em muốn đi tắm. Nước miếng của tên kia ở trên người em bẩn chết đi được."

Diệp Vũ nhìn thấy Gia Bảo đang đứng cách đó không xa, anh cười vỗ mông Ngọc Bảo một cái: "Đúng là rất bẩn."

"Hic. Ngài đừng chê em mà... là tại tên kia..."

Diệp Vũ nhìn chằn chằm Gia Bảo, anh ra lệnh: "Đến tắm cho em ấy!"

***

Ngọc Bảo bước vào bồn tắm hoa hồng mà Gia Bảo đã chuẩn bị, cậu ta nhìn Gia Bảo tự cao nói: "Cọ rửa cho cẩn thận, Diệp tổng rất yêu thích cơ thể này của tôi."

Gia Bảo cẩn thận dùng bọt biển kì cọ cơ thể cho cậu ta. Nhưng chưa làm được bao lâu thì Ngọc Bảo đã nổi điên lên nhấn cả đầu cậu xuống nước.

"Ô... ô... ưʍ..."

"Mẹ nó! Kì mạnh như vậy làm gì? Muốn kì rách da tôi sao?"

Gia Bảo khó thở vùng vẫy dữ dội, Ngọc Bảo buông tay ra. Vì nước bị bắn ra sàn khiến Gia Bảo trượt chân ngã, lưng cậu đập xuống sàn nhà.

Ngọc Bảo bắt cậu đứng dậy, tiếp tục tắm rửa cho cậu ta. Trong phòng tắm cậu ta hành hạ Gia Bảo vô cùng dã man, cậu ta bắt Gia Bảo quỳ bên cạnh bồn tắm để kỳ cọ cho mình chứ không được đứng, cứ chốc cậu ta lại lấy vòi hoa sen đánh Gia Bảo rồi dùng ca múc nước tắm của cậu ta bắt Gia Bảo uống.

Sau khi tắm xong cho Ngọc Bảo cả người Gia Bảo đều đau nhức. Ngọc Bảo dường như rất tận hưởng cảm giác được người khác phục vụ, cậu ta bắt Gia Bảo mặc đồ cho mình. Trang phục của cậu ta đều là đồ hiệu mua bằng tiền kiếm được sau mỗi đêm hoan ái với Diệp Vũ.

"Tôi là trẻ mồ côi nên đây là lần đầu tiên tôi được hầu hạ như thế này. Cảm giác tuyệt thật." Ngọc Bảo vừa nhìn Gia Bảo thay đồ cho mình vừa nói: "Mà muốn được người khác hầu hạ phải thật là giàu có. Tôi không thông minh nên không thể đậu đại học, tôi cũng không muốn làm những công việc tay chân nặng nhọc. May mà tôi có gương mặt đẹp nên tôi mới vào bar tìm một lão già giàu có nào đó. May mắn là ngày đầu tiên của tôi lại gặp được Diệp tổng..."

Ngọc Bảo đắc ý kể, cậu ta nhìn Gia Bảo chế giễu: "... Nhưng mà hình như không phải ai xinh đẹp cũng may mắn nhỉ?"

Gia Bảo thay đồ cho Ngọc Bảo xong, cậu ta còn têu cầu cậu pha cho cậu ta một tách cà phê. Diệp Vũ bây giờ đã đi làm rồi nên cậu ta cũng chẳng muốn tỏ ra hiền lành, vô hại nữa.

"Tôi chưa từng thấy ai có gương mặt tinh xảo đẹp đẽ như cậu." Ngọc Bảo nhấm nháp ly cà phê nóng, hai chân vắt chéo nhau nói với cậu.

Gia Bảo chỉ im lặng, tiếp tục công việc của mình.

"Nhưng mà đẹp đẽ như thế, tinh xảo như thế thì có ích gì cậu cũng chỉ là một tên hầu thôi, một khi Diệp Tổng đã chán ghét cậu thì cậu đừng mơ có thể ngóc đầu lên nổi... Hahaha!" Ngọc Báo sảng khoáng cười phá lên.

Đúng! Cậu ta ghen tị với nhan sắc Gia Bảo ngay từ lần đầu nhìn thấy cậu. Nhưng sau đó thì sao? Cậu ta chứng kiến cậu bị Diệp Vũ la mắng, đánh đập còn bản thân cậu ta lại được anh sủng ái, yêu chiều liền không ngăn được cảm giác thành tựu sảng khoái trong lòng.

Gia Bảo mặc kệ lời mỉa mai của Ngọc Bảo làm cậu tức giận. Cậu ta cầm tách cà phê nóng đổ xuống bàn tay nhỏ bé của Gia Bảo. Sau đó đá vào chân cậu một cái thật mạnh.

Gia Bảo vẫn cắn răng chịu đựng cậu biết người này hiện tại là người Diệp Vũ yêu thích nhất, tuyệt đối không nên chọc giận. Thật may là tài xế đén đón Ngọc Bảo đã tới, nếu không Gia Bảo không biết mình sẽ bị cậu ta hành hạ thành cái bộ dạng gì nữa.

Dùng đá lạnh chườm vào vết bỏng trên cánh tay mình Gia Bảo thầm oán trách: "Tại sao cứ phải là tay tôi? Vết thương Tiêu tiểu thư để lại lần trước vẫn chưa lành. Tôi còn phải làm rất nhiều việc không sung sướиɠ như mấy người..."

Vào buổi trưa điện thoại bàn của biệt thự đổ chuông, Gia Bảo đang nhổ cỏ trong vườn bèn chạy vào nghe máy. Giọng nói quen thuộc, trầm thấp đầu bên kia vang lên:

"Tôi để quên một tập hồ sơ trên bàn, cậu lấy rồi mang đến công ty cho tôi."

Chỉnh sửa lần cuối 27/1/2022!