*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Michellevn
Thế kỷ trước phố Hạ Đường là
một
góc sôi động nhất thành phố, kể từ khi thị trường bán buôn
nhỏ
lẻ ở đây trở nên phát triển,
đã
trở thành nơi tụ họp của đủ mọi hạng người từ các nơi đến thành phố kiếm sống, loại người nào cũng có.
Tiệm phở A Lan là
một
cửa tiệm
nhỏ
đã
mở được mấy năm
trên
con phố này, lúc mới mở tiệm là
một
cặp vợ chồng trẻ mang theo
một
đứa bé, sau đó người đàn ông đột ngột qua đời,
thì
chỉ còn lại mình người phụ nữ cùng đứa con
nhỏ.
Dòng người đổ về phố Hạ Đường rất lớn, hương vị của tiệm phở xác thực là rất ngon, việc buôn bán vẫn luôn rất phát đạt.
Diện mạo người phụ nữ bình thường trông rất xinh đẹp, cho dù
đã
ở tuổi ba mươi, ngày ngày ngập mặt trong khói dầu, vẫn
không
thể che
đi
được vẻ đẹp của
cô. Lưu manh gây rối
trên
con phố này vốn nhiều,
một
góa phụ xinh đẹp mang theo con
nhỏ, hiển nhiên là dễ dàng bị những tên cà chớn kia để mắt tới.
" Kêu con đừng có đánh nhau với chúng nó, mà sao
nói
con
không
nghe lời vậy?" Người phụ nữ với chất giọng dịu dàng, thở dài bất lực.
Trong cửa tiệm
nhỏ, năm, sáu cái bàn bị ngã đổ, đống chén bát bừa bộn, hầu như là mỗi tuần, đều xảy ra những chuyện như vậy, nhưng hôm nay còn dữ dội hơn
một
chút.
hiện
giờ nhóm người hàng ngày đến gây rối, tổng cộng có năm sáu tên, lão đại là tên lưu manh hai bảy hai tám tuổi, người dân
trên
con phố này gọi
hắn
ta Đại Long. Thông thường nhóm này chỉ thu phí bảo vệ, nhưng giờ
thì
tên Đại Long kia
đang
nhìn chằm chằm vào Tân Lan, lần nào đến cũng muốn chấm mυ'ŧ.
Vào thời điểm này Trình Khiên Bắc chỉ mới mười ba tuổi, từ khi mười tuổi cậu
đã
đánh nhau
không
biết bao nhiêu lần với những tên này. Nhưng
một
thằng nhóc choai, sao có thể là đối thủ của đám người lớn, lần nào cũng
không
tránh khỏi bị đánh cho mặt mũi bầm dập.
Giờ tuổi lớn hơn
một
chút,
không
hề bị động giống như trước nữa, nhưng đối phương đông người,
một
thiếu niên như cậu, hiển nhiên là
không
chiếm được bất kỳ cái tốt nào.
Hôm nay tên Đại Long kia lại động chân động tay với mẹ cậu, cậu cầm con dao lao từ trong bếp ra điên cuồng mà chém, mới đuổi được người
đi, nhưng trong tiệm lại bị người ta đập tan tành.
Tân Lan nhìn vết thương
trên
mặt con trai, vừa đau lòng vừa tức giận, vào phòng trong lấy thuốc ra bôi cho nó, bị nó tránh
đi, cúi đầu
không
lên tiếng mà tiếp tục thu dọn bàn ghế.
" Tính tình con sao mà nóng nảy như vậy hả?
đã
nói
con bao nhiêu lần rồi, những kẻ này cũng chỉ là muốn chút tiền,
thì
cứ đưa tiền là xong thôi. Chúng ta cũng
không
thiếu mấy trăm đồng đó. "
Trình Khiên Bắc nghiến răng, vì tức giận mà gân xanh
trên
thái dương nổi lên
rõ
rệt, qua
một
lúc lâu mới đáp trả bằng giọng bướng bỉnh:"
một
tô phở năm đồng, bận rộn từ sáng đến tối, nhiều nhất cũng chỉ kiếm được hai ba trăm đồng, trăm tám mươi đồng cũng
không
phải tiền từ
trên
trời rơi xuống, dựa vào cái gì mà phải cho chúng nó?"
" Dựa vào mưu cầu an ninh của chúng ta, của
đi
thay người, có hiểu
không
?" Tân Lan thở dài bất lực, con trai là cậu bé ngoan, siêng năng từ
nhỏ, cũng rất thương cha mẹ, chỉ là tính tình hơi nóng nảy,
không
biết khôn khéo.
"
không
hiểu!" Trình Khiên Bắc ném mạnh cái khăn lên bàn, giống như
một
chú nghé con phun ra lửa, hung hãn nhìn mẹ mình," Chúng nó
không
chỉ đòi tiền, mà còn quấy rối mẹ. Hôm nay chỉ sờ
một
chút, ngày mai
thì
không
biết
sẽ
muốn làm gì đâu?"
Tân Lan sững người, thở dài sâu kín:" Chúng ta mở cửa buôn bán, chúng nó cũng
sẽ
không
dám làm gì
thật
đâu. Đồn công an chỉ cách đây mấy chục mét thôi mà."
" Đồn công an mà có thể có tác dụng,
thì
chúng ta cũng
không
phải mấy ngày lại phải móc ra mấy trăm đồng để mua
sự
bình an rồi."
Tân Lan dịu giọng:" Tiểu Bắc. Mẹ biết con thương mẹ!Nhưng mẹ chẳng có bản lĩnh gì khác cả, chỉ có thể ở đây kiếm chút tiền để con được ăn học đàng hoàng. Ráng nhịn thêm mấy năm nữa được
không
con, đến lúc con lên đại học rồi, chúng ta liền dọn
đi."
Trình Khiên Bắc chưa đầy mười bốn tuổi, nhìn gương mặt dịu dàng của mẹ mình, cuối cùng cũng
không
nói
gì nữa, chỉ nhặt khăn lau lên và tiếp tục làm việc.
Tiếng bước chân loẹt xoẹt vang lên, ngay sau đó là
một
thiếu niên tuấn tú với cái đầu húi cua hùng hùng hổ hổ lao vào.
" Đệt! Thằng chó Đại Long kia
không
phải hai ngày trước mới đến thu phí bảo vệ sao? Thế nào mà lại đến nữa vậy? Còn làm ra như này nữa à!" Vương Hạo Thiên hết sức phẫn nộ,
nói
xong còn hung tợn bổ sung
một
câu," Sớm muộn gì cũng có ngày tao chém chết thằng chó này!"
Tân Lan cười lên mắng
một
tiếng:" Tí tuổi đầu mà chết với
không
chết gì hả, ở đây
không
sao hết."
" Dì Tân!" Vương Hạo Thiên
nói, " Sau này thằng Đại Long kia mà đến nữa, dì gọi con liền, đừng để
một
mình Khiên Bắc chống đỡ."
Tân Lan bảo:" Bọn nó chỉ là thu chút tiền thôi, các con
không
cần phải cương với chúng nó, hai đứa bé sao có thể là đối thủ của chúng nó được."
Vương Hạo Thiên
không
chịu:" Dì Tân, con mười lăm tuổi rồi,
đã
không
còn là đứa bé nữa, đấu tay đôi vẫn
không
biết ai hơn ai đâu!"
Quả
thật, cùng lứa tuổi
trên
con phố này, cậu
đã
bất khả chiến bại từ lâu rồi.
Tân Lan lắc đầu cười,
không
nói
gì thêm nữa.
Vương Hạo Thiên giúp đỡ thu dọn bàn ghế, rồi lấy miếng gỗ và đinh cùng Trình Khiên Bắc sửa lại cái bàn bị làm hư.
Lúc này là buổi chiều ngày hè,
không
có người, Tân Lan thấy hai thằng bé toát mồ hôi, liền đưa hai mươi đồng cho bọn chúng:" Hai đứa ra ngoài chơi chút
đi, đừng ở trong tiệm nữa, về sớm
một
chút,
không
được đánh nhau đâu đấy."
Trình Khiên Bắc vâng rồi nhận lấy, cùng Vương Hạo Thiên cười hi hi ha ha
đi
ra cửa.
đi
được
một
đoạn
trên
con phố dơ bẩn, Vương Hạo Thiên mới nhớ ra nhìn nhìn cậu, thấy
trên
trán cậu bị sưng liền hỏi:" Mày có muốn bôi thuốc
không
?"
Trình Khiên Bắc lắc đầu:"
không
sao."
Vương Hạo Thiên đưa mắt nhìn sắc trời, nắng gắt vô cùng. Cậu ta đề nghị:"
đi
trượt băng
không
? Tao có mấy
anh
em ở bên đó, trong đó có điều hòa, mát lắm."
Trình Khiên Bắc lắc đầu:"
anh
đi
đi, em tới chỗ xưởng tàu hũ kia
một
chút."
Vương Hạo Thiên:" Ờ! Vậy tao
đi
đây, chút về lại kiếm mày."
Trình Khiên Bắc vẫy vẫy tay với cậu ta, mỗi người
đi
một
đường.
Xưởng tàu hũ là
một
tòa nhà bỏ hoang, vì trước đây có
một
nhà máy
nhỏ
làm tàu hũ ở mặt tiền nên mọi người cứ quen gọi là như vậy. Những đứa trẻ sống gần đó thường
đi
vào trong đó chơi, nhưng căn nhà
hiện
giờ
đã
mục nát rất nhiều, vì lo sợ sụp đổ mà cha mẹ nhiều đứa trẻ căn dặn
không
được đến chỗ này nữa.
Đúng lúc
không
có người, là chỗ tốt để Trình Khiên Bắc
một
mình yên tĩnh ngơ ngẩn.
Phố Hạ Đường quá ồn ào, đây là nơi yên tĩnh nhất mà cậu có thể tìm được.
Cậu leo lên mái nhà, tay gác
trên
trán, nằm dưới mái hiên nhìn lên bầu trời nóng rực.
Vết thương
trên
trán vẫn còn hơi đau, nhưng cậu
đã
quen rồi. Đau đớn có thể thành thói quen, thế nhưng có
một
số thứ đối với
một
thiếu niên mười ba tuổi mà
nói, lại
không
có cách nào quen được. Ví như, kiểu sống bị người ta ức hϊếp mà
không
thể chống trả này.
Cậu có thể chịu được ức hϊếp, nhưng cậu
không
thể trơ mắt nhìn mẹ mình bị người khác ức hϊếp.
" Hey! "
đang
nhắm mắt suy nghĩ
thì
bị người ta đá
nhẹ
vào chân.
Trình Khiên Bắc mở choàng mắt ra, trông thấy nụ cười
trên
gương mặt sáng lạn của Vương Hạo Thiên.
Vương Hạo Thiên quăng cho cậu
một
lon cocacola lạnh, cậu đưa tay bắt lấy, hỏi:" Sao
không
đi
trượt băng?"
" Đột nhiên tao nhớ ra xưởng tàu hũ có nguy cơ sụp đổ bất cứ lúc nào nên
không
yên tâm khi
một
mình mày đến đây." Vương Hạo Thiên ngồi xuống bên cạnh cậu," Nghĩ gì vậy?"
Trình Khiên Bắc ngồi dậy, mở lon cocacola ra, bựt
một
cái, cocacola trào ra, cậu ngửa đầu hớp
một
ngụm lớn, tức
thì
nóng nực giảm
đi
hơn nửa, sau đó quay đầu nhìn sang người bên cạnh, cười bảo:"
anh
Thiên,
anh
là người bạn tốt nhất của em trong cuộc đời này."
" Tất nhiên rồi." Vương Hạo Thiên nháy nháy mắt với cậu," Sau này chúng ta có phúc cùng hưởng."
Trình Khiên Bắc nghĩ nghĩ rồi
nói
:"
anh
nói
sau này chúng ta rời khỏi phố Hạ Đường,
thì
có thể trụ nổi trong thành phố này
không
?"
Vương Hạo Thiên cười hỏi:" Thống trị mấy con phố gần đây hả?"
Trình Khiên Bắc bật cười:"
không
phải kiểu đó! Mà giống như kiểu người thành công
trên
ti vi ấy, mặc com lê thắt cà vạt, có tiền rồi có địa vị và được người ta tôn trọng ngưỡng mộ."
Vương Hạo Thiên "zợ"
một
tiếng:" Cái này hơi bị khó à! Tao
thì
chỉ biết đánh nhau, tương lai chuẩn bị mở thêm được mấy cái cửa hàng là tốt rồi."
nói
xong lại tiếp," Nhưng tao cảm thấy mày
thì
được, mày học hành hiểu biết, sau này thi đậu đại học rồi
thì
có lẽ có cơ hội."
Trình Khiên Bắc yên lặng
một
lát:" Ừm, em nghĩ em có thể làm được, đến lúc đó có tiền em
sẽ
đưa mẹ em đến sống ở khu chung cư cao cấp."
Vương Hạo Thiên:" Được, tao với mày mua cùng
một
khu chung cư, chúng ta vẫn làm hàng xóm."
Trình Khiên Bắc cười gật gật đầu, có lẽ là
đã
có khát khao với tương lai, cho nên khốn khó
hiện
tại dường như cũng
không
mấy khó chịu nữa.
Vương Hạo Thiên nhíu nhíu mày, chuyển đề tài:" Có điều thằng chó Đại Long kia phiền quá thể, tao thấy thằng đó hình như
đang
nhăm nhe dì Tân rồi, tao
thật
sự
muốn bí mật mà làm thằng đó luôn."
Trình Khiên Bắc im lặng giây lát rồi chợt bảo:" Nửa năm nữa em mới tròn mười bốn tuổi."
" Hả?" Vương Hạo Thiên khó hiểu nhìn cậu
Trình Khiên Bắc uống
một
ngụm cocacola rồi
nói
:" Chưa đủ mười bốn tuổi
thì
không
phải chịu trách nhiệm hình
sự."
" Gì chứ?"
Trình Khiên Bắc quay sang nhìn người bạn nối khố của mình, ý niệm trong đầu kia mơ hồ rồi dần dần hình thành, khiến đôi mắt cậu lóe lên tia phấn khích:" Đại Long muốn ức hϊếp mẹ em, em muốn gϊếŧ nó để chấm dứt hậu hoạn, theo cách này
thì
sau này cũng
không
còn ai dám đến gây chuyện nữa."
Mặc dù là người luôn gắn từ đánh nhau
trên
miệng và xem việc đánh lộn như cơm bữa
thì
Vương Hạo Thiên vẫn ngây người ra, bởi vì khi
nói
những điều này là trong lúc cậu ta tức giận quát nạt mà
nói, mà
hiện
giờ Trình Khiên Bắc lại
đang
nghiêm túc bàn luận chuyện này với cậu ta.
" Gϊếŧ........gϊếŧ người?"
Trình Khiên Bắc
nói
:" Em
đã
dò la rồi, Đại Long là
một
tên lưu manh lẩn trốn từ nơi khác tới, mấy thằng đàn em đều là đám du côn, chẳng có bản lĩnh gì cả,
không
đến mức vì
hắn
ta mà báo thù, nếu
hắn
ta chết rồi, chắc chắn đám đó
sẽ
tan rã thôi."
" Nhưng...... nhưng gϊếŧ người?"
Trình Khiên Bắc hung tợn bảo:" Cho dù
không
gϊếŧ chết
hắn, cũng làm cho
hắn
tàn phế
một
nửa, để xem
hắn
còn càn quấy thế nào?
" Mày
nói
thật
hả?"
Trình Khiên Bắc gật đầu, vẻ mặt kiên quyết:" Đúng vậy, hai năm này
hắn
ta
đã
thu của nhà em mấy ngàn đồng phí bảo vệ rồi, giờ lại còn nhăm nhe mẹ em, em
không
thể để
hắn
ức hϊếp nữa."
Vương Hạo Thiên do dự
một
lát, hít sâu
một
hơi:" Được, tao hỗ trợ mày, cái loại chó đó, nếu
không
phải lần nào cũng có người theo sau
thì
tao
đã
làm nó từ lâu rồi."
Có lời
nói
này, đôi mắt sâu đen của Trình Khiên Bắc sáng rực lên, đó là loại ánh sáng khát máu, vô cùng hưng phấn và điên cuồng, nuốt chửng lương tâm thuần khiết vốn thuộc về cậu bé mười ba tuổi.
Trình Khiên Bắc
không
giống Vương Hạo Thiên, từ
nhỏ
cậu
đã
làm việc có kế hoạch và thứ tự, muốn làm gì
thì
chắc chắn
sẽ
không
chỉ bằng lời
nói
trên
đầu môi. Trước khi bọn Đại Long kia đến gây rối nữa, ở sau lưng người mẹ Tân Lan, cậu
đã
bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch của mình.
Mỗi lần Đại Long đến thu phí bảo vệ, ít nhất có năm tên
đi
theo, trẻ nhất cũng mười bảy, mười tám tuổi,
một
mình cậu căn bản
không
phải là đối thủ, cũng
không
thể chịu được hỗn chiến. Phải dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành mọi chuyện trước khi bên kia phản ứng lại.
Cậu bí mật mua
một
cây mã tấu hai lưỡi, tự mình cẩn thận mài qua mài lại bằng đá mài, rồi lấy ra thử với thịt heo, vô cùng sắc bén.
Vào ngày Đại Long đến, Tân Lan
đã
đặc biệt nhắc nhở cậu
không
được bốc đồng, cậu rất ngoan ngoãn gật gật đầu, vì thế lúc Đại Long thu tiền, thấy thằng bé trong tiệm
không
phản ứng mạnh mẽ như mọi khi, lại cảm thấy có hơi bất ngờ, tay cầm tiền vẫy vẫy cậu:" Vậy mới đúng chứ! Biết đâu sau này chúng ta còn là người
một
nhà đấy! Nào, lại đây gọi ba ba coi."
Sắc mặt Tân Lan rất khó chịu, lặng lẽ nhìn con trai mình lắc lắc đầu.
Thế nhưng, Trình Khiên Bắc giống như
không
nhìn thấy, cơ thể gầy gò bước tới trước mặt dl.
Đại Lòng cao hơn cậu nửa cái đầu, hài lòng đưa tay vỗ vỗ đầu cậu:" Gọi nhanh nào, gọi xong
thì
cho mày
một
bao lì xì lớn!"
Trình Khiên Bắc ngước lên nhìn nhìn
hắn
ta,
trên
khóe miệng đột nhiên xuất
hiện
nụ cười cổ quái.
Khi Đại Lòng cảm thấy có gì đó bất ổn
thì
đã
không
còn kịp nữa. Thằng bé trước mặt thình lình rút ra
một
cây mã tấu sáng loáng từ bên hông, cực kỳ nhanh mà chém
hắn
ta bốn năm nhát liền.
Vẫn là người bên cạnh phản ứng mà kéo
hắn
ta ra, trước khi nhát dao thứ sáu lia tới.
Máu
trên
bụng Đại Lòng phun ra ồ ạt, bụm lấy vết thương nặng nề ngã lăn ra mặt đất. Đàn em của
hắn
ta tuy đều là du côn, nhưng có lẽ cũng từng được giáo huấn về hai chữ " nghĩa khí", nên trông thấy lão đại bị thương, hiển nhiên là giống như phát điên mà nhấc chiếc ghế lên ném về phía Trình Khiên Bắc mười ba tuổi.
Trình Khiên Bắc nhanh chóng bị đạp ngã xuống đất, Tân Lan thét lên dùng thân mình che chắn quyền cước cho con trai, đúng lúc này Vương Hạo Thiên xách theo
một
thanh sắt dài xông vào.
Cậu ta lớn hơn Trình Khiên Bắc, vóc dáng cao hơn, cũng phát triển hơn cậu rất nhiều. Có cậu ta tham gia, cùng với Trình Khiên Bắc
đang
phát cuồng, hai người vậy mà cũng
không
yếu thế lắm.
Trận hỗn chiến này khó mà ngừng được, mắt thấy
sẽ
xảy ra án mạng, nhóm cảnh sát
nhỏ
bên đồn công an cuối cùng cũng tới.
Tuy rằng
không
có ai thiệt mạng, nhưng ba người bị thương nặng, Đại Lòng nằm viện ba tháng, di chứng lưu lại khiến sau khi xuất viện
hắn
ta cũng
không
thể làm xằng làm bậy được nữa.
Vụ án gây chấn động vào thời điểm đó, đầu tiên là kẻ đánh người bị thương là trẻ vị thành niên, thứ hai là vấp đúng đợt truy quét tội phạm, bọn Đại Long kia xem như là đâm vào họng súng, ngoại trừ Trình Khiên Bắc chưa đủ mười bốn tuổi
thì
những người còn lại đều bị ngồi tù vì hành vi gấy rối mất trật tự, bao gồm cả Vương Hạo Thiên.
Trong suốt
một
thời gian dài,
không
ai gây rối ở phố Hạ Đường nữa. Hàng xóm láng giềng trong khu phố
đã
oán thán tên Đại Long lâu rồi, đều cảm thấy Trình Khiên Bắc
đã
làm được việc tốt, cho rằng thằng bé này bị ức hϊếp phải nổi nóng, cho nên lại càng thêm quan tâm chăm sóc hai mẹ con hơn nữa.
Vương Hạo Thiên ra khỏi trung tâm giáo dưỡng thiếu niên là sau đó
một
năm rưỡi.
Với " vốn liếng" ngồi tù này, sau khi trở ra, cậu ta trở thành lão đại của phố Hạ Đường. Có
sự
che chở của cậu ta, Trình Khiên Bắc đủ mười bốn tuổi
không
cần phải dùng đến bạo lực nữa.
Hồi đầu sau khi xảy ra chuyện kia, cậu nhìn thấy mẹ mình khóc lóc
đã
mấy lần, cũng phạt cậu quỳ mấy lần liền, cậu đều nghe lời, còn thề
không
bao giờ phạm phải nữa, đồng thời với thành tích thi xuất sắc mà được nhận vào trường cấp ba trọng điểm, Tân Lan mới hơi yên lòng.
Cậu thiếu niên từng suýt nữa gϊếŧ người, nhưng chỉ trong vòng hai năm,
đã
biến thành
một
học sinh giỏi nhất trường cấp ba trọng điểm.
Cũng là sau
sự
cố đó, cậu mới đột nhiên nhận ra, mình thực
sự
đáng sợ. Ngay tại thời điểm đâm người ta, cậu
không
hề sợ hãi hay hoang mang, nhìn thấy máu bắn lên người mình, trong lòng cũng chẳng có gì là chấn động.
Lạnh lùng, tàn nhẫn, thậm chí có chút biếи ŧɦái.
Mà cậu cũng
không
muốn trở thành người như vậy, hoặc cậu biết mẹ cậu
không
hi vọng cậu trở thành người như vậy. Cho nên cậu
đã
rất cố gắng để làm
một
đứa trẻ ngoan.
anh
cũng hi vọng mình trở thành
một
đứa trẻ ngoan.
đã
có
một
lần, cậu
đã
làm được.
Nếu
không
phải năm lớp mười hai mẹ sinh bệnh rồi chết, từ đó biết được thân thế của mình, chắc hẳn
anh
sẽ
giống như mẹ
anh
kỳ vọng, thi đỗ đại học, tìm
một
công việc tốt, rời khỏi phố Hạ Đường, trở thành tri thức thông thường trong thành phố này, sống
một
cuộc sống no đủ mà trần tục.
Thế nhưng, năm mười chín tuổi ấy, cuối cùng định mệnh cũng vẫn xoay chuyển
một
ngã rẽ.
***
Món tiền đầu tiên Trình Khiên Bắc kiếm được là vào năm hai mươi tuổi.
Khi đó
anh
mới lên năm thứ hai Đại học, chuyên ngành tài chính tài chính chạm tay có thể bỏng của học viện Giang Đại.Khi những người khác còn
đang
ôm sách vở lý luận suông
thì
anh
đã
tham gia vào thị trường chứng khoán.
Sau đó, rất nhiều tin đồn
nói
rằng gia cảnh
anh
bần hàn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng,
đã
tích lũy được nguồn vốn ngay từ khi đại học. Nhưng thực ra
không
hẳn vậy, khi đó là
anh
nhận người thân,
nói
đúng ra là
anh
nhận Diệp Hạc Minh là ông nội. Ông cụ biết
anh
sống khó khăn, nên
một
lần cho
anh
luôn năm mươi vạn (~
một
tỷ rưỡn VND).
anh
lấy tiền này bắt đầu giao dịch chứng khoán, nhưng chưa đầy
một
năm
đã
thua lỗ hơn nửa số tiền đó. Sau khi Diệp Hạc Minh biết tin,
không
hề
nói
gì mà lại cho
anh
tiếp năm mươi vạn nữa,
Ông cụ cũng chẳng hề ủng hộ người trẻ chơi chứng khoán, theo nhìn nhận của ông, đây là
một
cách lợi dụng đầu cơ. Người trẻ
không
nên dùng lối
đi
tắt, nhưng cảm thấy dùng tiền để mua
một
bài học cho cháu nội nhà mình
thì
cũng xem như
không
tệ.
thật
bất ngờ, Trình Khiên Bắc trải qua
một
lần thất bại,
đã
nhanh chóng tìm ra cách thức, cộng với đúng lúc thị trường chứng khoán tăng giá, trong vòng nửa năm con số năm mươi vạn
đã
tăng gấp đôi.
Có tiền rồi,
anh
cũng lớn gan hơn, bắt đầu làm giao địch đòn bẩy(*), còn tham gia cả vào thị trường đầu cơ có lợi nhuận cao hơn nhưng đầy rủi ro. Chàng trai trẻ
không
biết trời cao đất dày, cũng chẳng có gì để mất.
(*) Giao dịch đòn bẩy: Tìm hiểu tại đây
TruyenHD)
Ở bên ngoài
anh
và Vương Hạo Thiên mở
một
công ty tài chính,
Vương Hạo Thiên đứng tên công ty và là người quản lý,
anh
làm người đầu tư. Thế là
một
người ở mặt tiền và
một
người đứng đằng sau hậu trường.
Tiền đến quá dễ dàng, người lại còn quá trẻ, dù là so với đồng trang lứa họ mạnh hơn rất nhiều, nhưng tâm tính vẫn
không
trưởng thành chút nào. Thêm vào đó thực
sự
là quá bận rộn, có dạo liền giống như dân nhà giàu mới nổi mà tiêu tiền như nước, hai mươi tuổi
đã
mua luôn
một
chiếc xe trị giá trăm vạn.
Ở trong trường
anh
là
một
trong những hot boy
cô
độc có chút thần bí, ngoài trường
thì
anh
và Vương Hạo Thiên sống ngập trong vàng son.
anh
muốn kiếm tiền, chuẩn bị cho
sự
trả thù người nhà họ Diệp và hoàn thành việc học với thành tích xuất sắc, đặt nền móng cho thân phận tương lai của mình, cho nên
không
có thời gian để nghĩ về những chuyện trai
gái
yêu
nhau.
trên
thực tế, kể từ kỳ nghỉ hè năm mười bốn tuổi,
anh
đã
không
có bất kỳ
sự
hứng thú nào đối với phụ nữ cũng như tìиɧ ɖu͙©, đó là thứ khiến
anh
buồn nôn.
Đó là khi mới bắt đầu năm cuối đại học, thời điểm đó Vương Hạo Thiên
đã
có đến mấy người bạn
gái, mà
anh
thì
sao? Theo cách
nói
của Vương Hạo Thiên,
thì
bên cạnh đến cả con muỗi cái cũng
không
có.
Thế nhưng Vương Hạo Thiên cũng
không
bao giờ nảy sinh ý tưởng giới thiệu bạn
gái
cho
anh, vì
anh
ta nghĩ rằng trường đại học có biết bao nhiêu là
cô
gái
tốt, nếu nhóc bạn nối khố của mình mà thực
sự
muốn
yêu
đương,
thì
đơn giản chỉ là chuyện động mí mắt mà thôi.
Ngày đó, hai người cùng mấy người bạn uống rượu trong hộp đêm, Vương Hạo Thiên tìm mấy
cô
gái
xinh đẹp, sắp xếp mỗi người
một
cô.
Ngồi cạnh Trình Khiên Bắc là
một
cô
gái
có khí chất thanh thuần, ngoại hình
không
chê vào đâu được, có vẻ hơi e ấp, xem ra là
một
người mới.
Vương Hạo Thiên
thì
thầm vào tai
anh:" Hàng mới đó, sinh viên, trong nhà xảy ra chuyện cần tiền mới làm việc này, ông chủ
nói
là lần đầu tiên đấy."
nói
xong còn cố ý bổ sung
một
câu," Còn zin, sạch
sẽ, giống mày."
Trình Khiên Bắc có chút cạn lời.
Mặc dù
anh
chưa từng va chạm phụ nữ, nhưng
anh
không
lạ lẫm loại chuyện này, nhìn phụ nữ cũng rất chuẩn.
cô
gái
này
thật
trong sáng, vẫn luôn rụt rè lấy lòng
anh.
Sau đấy
anh
đưa
cô
gái
này ra ngoài.
Thực ra khi đó
anh
cũng mới hai mươi hai tuổi, nhưng so với
cô
gái, trông
anh
bình tĩnh cứ như
một
tay ăn chơi lão luyện.
anh
vẫn luôn cố gắng trưởng thành, nhưng thực tế tư tưởng lại
không
quá chín chắn, vì vậy cho rằng chuyện này là dấu hiệu để trở thành người đàn ông.
anh
đưa
cô
gái
đi
khách sạn,
một
phòng VIP của khách sạn năm sao.
cô
gái
lần đầu làm chuyện này, tuy rằng cũng thấp thỏm
không
yên, rồi lại cảm thấy có hơi
không
chân
thật. Vì người kia quá trẻ tuổi lại rất đẹp trai, chưa
nói
đến đòi hỏi
anh
chi tiền, mà có lẽ phải đưa tiền cho
anh
thì
mới cảm thấy bình thường.
cô
gái
tắm xong
đi
ra, Trình Khiên Bắc ngồi
trên
giường hút thuốc, vẻ mặt lãnh đạm.
cô
gái
thu hết can đảm
đi
đến trước mặt
anh, cởϊ áσ choàng tắm ra, để lộ ra thân hình tuyệt mỹ của
cô. Đó là
một
cơ thể trẻ đẹp, nhưng ánh mắt của Trình Khiên Bắc vừa rơi
trên
người
cô,
thì
hình ảnh về kỷ nghỉ hè năm mười bốn tuổi kia bỗng nhiên xuất
hiện
trong tâm trí
anh.
Mùi huân hương rẻ tiền, cơ thể người phụ nữ đầy vết thương, mùi tanh tưởi
không
thể tiêu tan suốt
một
thời gian dài.
Dạ dày
anh
cuộn lên, đẩy người con
gái
trước mặt ra, chạy vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
cô
gái
nghe thấy
âm
thanh đó, nước mắt tí tách rơi xuống.
Nôn xong, Trình Khiên Bắc ra khỏi phòng vệ sinh, trông thấy
cô
gái
khóc
thì
ngẩn người rồi giải thích với
một
chút xấu hổ:"
không
phải vấn đề của em, là do tôi thôi."
cô
gái
cắn cắn môi hỏi thử:"
anh
là gay sao?"
Theo
cô
nhìn nhận,
thì
có lẽ chỉ có gay mới nôn mửa khi nhìn cơ thể phụ nữ.
Trình Khiên Bắc có chút cạn lời:" Em nghĩ quá rồi, tôi thấy
không
thoải mái mà thôi."
cô
gái
cắn môi
không
nói
gì thêm nữa.
Trình Khiên Bắc nghĩ nghĩ rồi hỏi:" Nhà em xảy ra chuyện gì?"
cô
gái
nói
:" Mẹ em bị bệnh."
Kiểu
nói
này
thì
nhiều vô kể trong chuyện trăng gió, sau khi
nói
ra, mặt
cô
gái
đỏ lên,
nói
lí nhí," Em
nói
thật
đấy ạ."
Trình Khiên Bắc gật đầu:" Tôi tin em."
cô
gái
kinh ngạc:"
anh
tin em?"
Trình Khiên Bắc hỏi:" Em cần bao nhiêu tiền?"
" Ba mươi vạn ạ!"(~ Chín trăm triệu!!!)
Trình Khiên Bắc
không
biết Vương Hạo Thiên và chủ hộp đêm
đã
thương lượng giá cả thế nào,
anh
suy nghĩ chút rồi
nói:"Đưa tôi số tài khoản của em, tôi cho em tiền."
" Dạ?"
"
không
muốn hả? Hay là muốn tiếp tục dựa vào sức lao động để kiếm tiền?"
anh
cố ý nhấn mạnh hai chữ" lao động",
cô
gái
đỏ mặt lên ấp úng, cuối cùng vẫn lấy ví ra đưa thẻ cho
anh. Trình Khiên Bắc chuyển khoản qua điện thoại di động rồi trả thẻ lại cho
cô
gái, sau đó mặc áo khoác vào và xoay người
đi
ra ngoài.
cô
gái
giống như nằm mộng, trông thấy
anh
đi
đến cửa mới nhớ ra mà hỏi:" Em làm sao mới có thể liên lạc được với
anh
?"
Trình Khiên Bắc
không
hề quay đầu lại:"
không
cần."
cô
gái
:" Vậy
anh
tên gì ạ?"
" Lôi Phong "
( Mịe
anh
))))))))))
"....."
trên
thực tế, Trình Khiên Bắc có hơi phiền muộn,
anh
không
phải Lôi Phong gì cả, cũng chẳng có hứng thú làm chuyện tốt. Ngược lại, thực ra
anh
vẫn luôn là người lạnh lùng.
Bị mấy chuyện kiếm tiền và thù hận kéo về phía trước, lấy đâu ra mà còn trái tim nhân ái nữa.
Dĩ nhiên
anh
cũng biết, câu chuyện của
cô
gái
kia rất có thể là giả. Nhưng đối với
anh
mà
nói, chẳng có gì quan trọng cả, với
anh
lúc này tiền chỉ là
một
con số mà thôi.
anh
có được ngày hôm nay, so với dự kiến là nhanh hơn rất nhiều.
Chỉ là vẫn cứ thấy buồn bực.
anh
ngồi trong xe hút hết hai điếu thuốc, nhưng vẫn
không
tiêu tan được buồn bực trong lòng, liền dứt khoát nổ máy con siêu xe chói lòa của mình.
Trong vô thức
đã
đi
đến trường học.
Lúc này mới hơn chín giờ, vừa mới khai giảng
không
lâu, có rất nhiều sinh viên năm nhất mặc đồng phục quân đội
đi
đi
lại lại trong khuôn viên trường.
anh
tìm
một
nơi dừng xe lại, xuống
đi
dạo
một
mình.
Thực ra
anh
rất thích trường học, sân trường
sẽ
cho
anh
cảm giác vẫn được xem là nơi sạch
sẽ
đẹp đẽ trong thời buổi này, cho nên
anh
chuẩn bị tiếp tục học nghiên cứu sinh, thứ nhất là có thể khoe khoang, thứ hai là thỉnh thoảng có thể tận hưởng loại thời gian
không
bị hỗn loạn này.
" Giang Mạn, Giang Mạn!Cậu
không
được chạy! Trả ảnh lại cho tớ!"
" Cậu bắt được tớ, tớ
sẽ
trả!"
Ở phía trước, mấy
cô
gái
mặc đồng phục quân đội
đang
nô đùa ầm ĩ, trông rất vui vẻ.
Trình Khiên Bắc đứng nguyên tại chỗ,
không
biết vì sao lại cong khóe môi cười cười.
cô
gái
đang
chạy đầu tiên kia, mái tóc dài tung bay theo gió đêm, vừa chạy vừa nhìn ra phía sau,
không
hề chú ý đến người đằng trước, bất ngờ đâm vào trong ngực Trình Khiên Bắc.
Vì chạy quá nhanh, cú va chạm này thực
sự
là
không
nhẹ,
không
chỉ mình
cô
gái
lui về sau mấy bước, suýt nữa
thì
ngã, xoa đầu kêu ai ui, mà ngay cả Trình Khiên Bắc cũng bị đυ.ng đến phải lui ra sau mấy bước.
" Ai da! Xin lỗi nha bạn học!"
cô
gái
để tay xuống, ngẩng đầu lên xin lỗi người trước mặt.
Dưới ánh đèn đêm,
một
gương mặt trắng trẻo xinh đẹp, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, đôi mắt đen láy, lấp lánh như ánh sao.
Trình Khiên Bắc ngây người, nhất thời có chút kinh ngạc.
Giang Mạn thấy đối phương
không
có phản ứng gì, cũng
không
có vẻ gì là tức giận, huơ huơ tay với
anh
nói
xin lỗi, sau đó
thì
người phía sau đuổi theo, liền chạy nhanh như chớp.
Trình Khiên Bắc đứng tại chỗ sau
một
lúc lâu mới định thần lại, quay đầu nhìn về bóng dáng
đang
dần biến mất dưới ánh đèn đêm, sờ sờ l*иg ngực mơ hồ hơi hơi đau, có chút
không
thể tin mà khẽ cười lên, lắc lắc đầu với chính mình.
TOÀN VĂN HOÀN