Edit: Michellevn
Sau hơn
một
giờ, Giang Mạn tỉnh dậy qua
một
giấc ngủ.
cô
ngủ ngon đến nỗi sau khi thức dậy nhất thời có hơi lơ mơ
không
biết đêm nay là đêm nao, cho đến khi nhìn thấy Trình Khiên Bắc
đang
cúi đầu xem tạp chí bên cạnh, mới định thần lại, mình
đang
ngồi trong khoang hạng nhất của máy bay
trên
chuyến hành trình bay ra biển đảo.
cô
ngồi dậy, bối rối xoa xoa mặt, rồi cảm thán:" Chỗ ngồi khoang hạn nhất quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều."
Trình Khiên Bắc nheo mắt nhìn
cô, ngẩng đầu giơ tay lên
không
trung vẫy vẫy.
Tiếp viên hàng
không
đi
tới, mỉm cười lễ phép hỏi:"
anh
Trình, muốn đưa cơm lên chưa ạ?"
Trình Khiên Bắc gật gật đầu.
Tiếp viên hàng
không
lại hỏi:" Ngài Trình và bà Trình có đặc biệt ăn kiêng gì
không
ạ?"
Trình Khiên Bắc lắc đầu.
Giang Mạn:"..........."
Bà Trình? Vốn
cô
định
nói
mình vẫn còn là
cô
nàng chưa chồng, nhưng lại nghĩ tới giấy chứng nhận kết hôn có con dấu của cục dân chính
đang
ở nhà kia. Thôi được, quả
thật
về mặt pháp lý
cô
là phụ nữ có chồng.
Chỉ có điều, giờ cũng
không
phải ở nhà họ Diệp, xưng hô bà Trình này,
thật
sự
làm cả người
cô
không
được tự nhiên. Mặc dù cách
một
lớp rèm, các đồng nghiệp ở khoang phổ thông có thể
không
nghe được đối thoại ở bên này, nhưng cấp dưới ở phía sau lưng Trình Khiên Bắc, chắc chắn là nghe được rành mạch.
Cũng
không
biết Trình Khiên Bắc nghĩ thế nào,
không
sợ quan hệ bung ra
sẽ
gặp phiền phức sao?
Tiếp viên hàng
không
đi
rất nhanh và quay trở lại, mang bữa ăn lên.
" Ông Trình bà Trình, chúc hai vị dùng bữa ngon miệng."
Giang Mạn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn
không
kìm được bảo:" Gọi tôi là
cô
Giang được rồi."
" Vâng,
cô
Giang."
Trình Khiên Bắc nhướng mày nhìn
cô,
không
nói
gì.
Bữa ăn ở khoang hạng nhất phong phú hơn khoang phỗ thông rất nhiều, Giang Mạn vừa ăn vừa nghĩ đến các đồng nghiệp đáng thương của mình chỉ có thể dùng xuất ăn đơn giản nhất
trên
máy bay,
đã
vậy sau khi xuống máy bay lại phải bước vào công việc quay cuồng,
thật
đúng là khổ hết chỗ
nói.
Vì thế
cô
thấy ngon miệng hơn,
nói
cho cùng làm người phải biết cách trân trọng.
cô
làm
một
mạch giải quyết hết tất cả thức ăn trong khay, sau đó ngẩng đầu nhìn sang phát
hiện
Trình Khiên Bắc mới chỉ ăn chưa đến
một
phần ba, lại còn
đang
dùng vẻ mặt hết sức kinh ngạc mà nhìn sang
cô.
Gì
thì
gì, nhìn Giang Mạn vẫn là điển hình của người đẹp thành thị, cũng có hơi ngượng ngùng,
nói
:" Sáng nay
đi
vội quá, bữa sáng chỉ ăn có chút xíu."
" Ò!" Trình Khiên Bắc gật gù, "Vậy em còn muốn ăn nữa
không
?"
".........
không
cần."
Trình Khiên Bắc bỗng nhiên lại cúi đầu khẽ cười.
"
anh
cười gì vậy?"
Trình Khiên Bắc đáp:"
không
ngờ sức ăn của em lại lớn như vậy, cho nên lúc bình thường là giảm béo hả?"
Thực tế, suốt thời gian dài đến nay, số lần hai người ăn cơm có thể đếm được
trên
đầu ngón tay, nhưng ở trước mặt
anh, quả
thật
mỗi lần Giang Mạn đều ăn
không
nhiều lắm.
Bị người ta trêu chọc sức ăn lớn, khóe miệng Giang Mạn co rút, nhìn khay cơm của
anh, gượng cười bảo:"
một
người đàn ông to đùng như
anh, mà sao ăn chậm rì lại ít xíu như vậy,
không
ngại à?"
Trình Khiên Bắc rất chi là nghiêm túc trả lời:" Vì bữa sáng tôi ăn rất nhiều mà."
Giang Mạn ngẩn người, bỗng dưng khẽ bật cười.
Cũng
không
biết vì sao, đột nhiên
cô
cảm thấy người đàn ông trông có vẻ lạnh lùng và
không
liên quan gì đến hài hước vui vẻ này, vậy mà cũng có chút đáng
yêu.
Điều mà
cô
không
hay biết chính là, cuộc trò chuyện như thế này, hai trợ lý ngồi ở hàng ghế sau, nghe vào tai giống y như tán tỉnh ve vãn. May là, hai trợ lý này của Trình Khiên Bắc là những chàng trai trẻ, điển hình của ưu tú học thức cao,
không
có ham hố tung tin nhiều chuyện.
Thời gian bay hơn ba giờ đồng hồ, cuối cùng cũng nhanh chóng kết thúc.
Chờ sau khi máy bay yên ổn dừng lại, lúc Giang Mạn đứng lên quay về khoang phổ thông để kết hợp với các đồng nghiệp, đúng lúc đối diện với hai trợ lý phía sau Trình Khiên Bắc cũng
đã
đứng lên, hai người mỉm cười cung kính gật đật chào
cô, thái độ cư xử y như với bà chủ.
Khóe miệng Giang Mạn co rút, khẽ mỉm cười đáp lại,
nói
tạm biệt với Trình Khiên Bắc xong rồi thừa dịp người trong khoang phổ thông còn chưa ra ngoài
thì
vội vã
đi
vào bên trong.
Trình Khiên Bắc nhìn bóng dáng
cô
khuất sau tấm rèm, vô thức cong khóe môi cười cười.
" Khoang hạng nhất có phải rất dễ chịu
không
?" Đoàn người từ khoang phổ thông
đi
ra, lúc
đi
ngang qua khoang hạng nhất, bên trong
đã
trống trơn từ lâu, Chương Tiếu Tiếu nhìn chỗ ngồi rộng rãi kia, hỏi han bằng giọng hâm mộ," Trong khoang phổ thông gò bó hơn ba tiếng, em mệt muốn chết luôn."
Giang Mạn cười đáp:" Cũng được, khoang hạng nhất của chiếc máy bay thân hẹp này
không
có gì lạ mấy, cũng chỉ có chỗ ngồi rộng rãi hơn chút và bữa ăn phong phú hơn chút thôi. "
Chương Tiếu Tiếu thở dài:" Em lớn từng này rồi, chỉ từng ngồi hai lần hạng thương gia, chưa lần nào được trải nghiệm khoang hạng nhất hết á. Cũng chẳng biết đến khi nào em mới tích đủ số chuyến bay đây? Cho em nâng hạng miễn phí
một
lần.Nhưng mà số lần chúng ta
đi
công tác tính ra
không
chênh lệch mấy đâu nhỉ, chị
đã
được rồi
thì
đoán chừng em cũng sắp rồi đó."
Giang Mạn:"......"
cô
thật
sự
muốn
nói, nâng hạng của
cô
là
không
phải dựa vào số chuyến bay, nhưng mà
nói
ra
thì
mối quan hệ của
cô
và Trình Khiên Bắc phỏng chừng
sẽ
bại lộ, cuối cùng chỉ có thể mỉm cười.
Chương Tiếu Tiếu vừa
đi
vừa đảo mắt loạn lên, dường như nhớ ra cái gì, cười hì hì hỏi:" Có phải chỗ ngồi của chị sát bên Trình Khiên Bắc
không
?"
".............." Giang Mạn gật đầu," ừ."
" Mạn Mạn, có phải trò chuyện suốt
không
hả? Tuấn nam mỹ nữ có xảy ra chút phản ứng hóa học nào
không
hả?"
Giang Mạn bật cười:" Em nghĩ nhiều rồi đó."
Phản ứng hóa học của hai người
đã
nảy sinh cả năm trời rồi,
không
cần nảy sinh
trên
máy bay này nữa.
Chương Tiếu Tiếu
nói
:" Đây
không
phải là cơ hội hiếm có sao? Cao phú soái
không
phải lúc nào cũng có, sao chị có có thể dễ dàng bỏ qua như vậy chứ!”
Giang Mạn thở dài, cười đáp:" Em vẫn còn đầu óc nghĩ đến những cái này à? Còn
không
bằng nghĩ làm sao đối phó với kiểu làm thêm giờ điên cuồng của lão Vương trong mấy ngày này
đi."
Chương Tiếu Tiếu ôm đầu sinh
không
thể luyến(*):" Chính bởi vì biết lão Vương hung tàn, cho nên mới phải tìm niềm vui trong nỗi khổ nè! Em là
một
gái
FA vạn năm, nếu ngay cả quyền lợi sống ảo mà cũng bị tước đoạt,
thì
sống
trên
đời này còn ý nghĩa gì nữa chứ?"
(*) Sinh
không
thể luyến 生无可恋: Đây là
một
câu ngôn ngữ mạng, ý chỉ "cuộc sống này
thật
là nhàm chán
không
có gì đáng để lưu luyến cả", dùng để miêu tả
một
loại tâm trạng chán nản sa sút tinh thần(Tàng Thư Viện)
Giang Mạn phì cười:" Chị nhìn em thế này quả
thật
là cần tìm
một
người bạn trai rồi."
" Đúng đúng đúng ạ!" Chương Tiếu Tiếu gật liên hồi," Chị có mối nào
không
giới thiệu cho em
đi
? Em
không
có
yêu
cầu gì, là nam, sống động là được. Chỉ cần
anh
ta có tiếp chấp nhận em tăng ca quanh năm. "
" Vừa rồi tiêu chuẩn của em còn là Trình Khiên Bắc mà, sao mà rớt giá nhanh quá vậy?"
"Trình Khiên Bắc đó
không
phải để cho chị sao? Em chính là biết thân biết phận mình, nào dám đòi hỏi
một
tiêu chuẩn cao xa như vậy chứ."
" Cảm ơn em à!" Giang Mạn buồn cười bảo, nghĩ nghĩ rồi chỉa chỉa môi về
một
bóng hình phía trước,
nhỏ
giọng hỏi:" Em tìm cái gì mà tìm? Chị thấy Bành Việt được đấy."
Chương Tiếu Tiếu đơ người, rồi nhanh chóng xì
một
tiếng:" Đồng đội cách mạng xem như xong
đi, cảm thấy thảm hại lắm rồi."
Lời qua tiếng lại như vậy khiến thời gian trôi qua nhanh chóng, sau khi đến khách sạn, cả đám bị lão Vương kéo vào làm việc điên cuồng. Mặc dù chuyên mục của họ
không
cịu trách nhiệm về phát sóng trực tiếp, nhưng trong bốn ngày họ phải thực
hiện
bốn chương trình đặc biệt, đối với mọi người mà
nói
đều áp lực rất lớn.
Ngày mai, sau lễ khai mạc và diễn đàn tuổi trẻ, vào buổi chiều họ
sẽ
ghi hình kỳ đầu tiên, và buổi tối
sẽ
được phát sóng
trên
đài truyền hình, cho nên,
không
thể để xảy ra
một
sai sót
nhỏ
nào.
Kịch bản và kế hoạch nội dung của chương trình kỳ đầu tiên, cũng như liên hệ khách mời đều do Giang Mạn phụ trách. Chủ đề của diễn đàn năm nay chủ yếu là đổi mới công nghệ và bảo vệ môi trường. Khách mời chuyên mục đầu tiên là Lý Phỉ, người sáng lập
một
công ty khoa học công nghệ, rất phù hợp với chủ đề của diễn đàn.
Giang Mạn lo xảy ra chuyện, buổi chiều còn liên tục xác định với người ta thời gian và địa điểm. Lý Phỉ là người trẻ khoảng ba mươi tuổi, rất lịch
sự
và cũng dễ
nói
chuyện vô cùng, cười cam đoan, đảm bảo
sẽ
đến địa điểm ghi hình chương trình đúng giờ.
Lúc này Giang Mạn mới yên tâm.
Bận rộn liên tục, chẳng mấy chốc
đã
hơn chín giờ, vì buổi chiều chỉ ăn
một
hộp cơm đơn giản, lúc này xong việc, tay lớn của lão Vương vung lên, mời mọi người
đi
ăn hải sản.....quán vỉa hè.
Dĩ nhiên, mọi người
không
có dị nghị với quán vỉa hè, dù sao người đông ăn hải sản
thì
phải ăn ở quán vỉa hè
thì
mới có cảm giác.
nói
chung
thì
một
bữa ăn hết sức là thoải mái, chỉ là thời điểm trở về khách sạn,
đi
ngang qua
một
nhà hàng xa hoa, đúng lúc nhìn thấy mấy người đàn ông và phụ nữ ăn vận chỉnh tề, từ trong đó
đi
ra.
Bành Việt nhìn đám người đó từ xa xa, cảm thán:" Thực ra, để chúng ta trong những người bình thường
thì
cũng xem như là người đàng hoàng có công việc
không
tệ, thế nhưng môi trường làm việc lại cứ cố tình toàn những người giàu có ưu tứ. Vốn vừa ăn hải sản vỉa hè xong hẵng còn khá là thỏa mãn, vậy mà lúc này so sánh với
một
người, liền cảm thấy quá là thê lương."
Chương Tiếu Tiếu hỏi:" So sánh với ai thế?Cậu nhìn lại coi người ta là ai hả? Trình Khiên Bắc đúng
không
?"
Giang Mạn nhìn chăm chú vào người đàn ông có thân hình cao lớn
đi
trong đoàn người kia,
thật
sự
là Trình Khiên Bắc.
anh
dĩ nhiên cũng trông thấy
cô, vừa
nói
chuyện với người bên cạnh vừa lấy điện thoại di động ra nhấn nhấn.
Giây lát sau, điện thoại di động trong túi Giang Mạn vang lên
âm
báo có tin nhắn, lấy ra xem, quả nhiên là
anh
gửi tin nhắn đến.
- ---- Tôi ở phòng VIP hướng biển, em có muốn đến ở đó đêm nay
không
?
anh
là khách mời của diễn đàn, ở trong khách sạn năm sao ngay cạnh trung tâʍ ɦội nghị, phòng VIP hướng biển của khách sạn năm sao, môi trường sống và tiện nghi có thể tưởng tượng được. Lòng Giang Mạn có hơi dao động, nhưng nhìn sang mấy đồng nghiệp bên cạnh vẫn còn
đang
nhắc đến quán vỉa hè, ngẫm nghĩ chút rồi trả lời:
không
cần đâu, tôi ở chung với đồng nghiệp rồi, ra khỏi đoàn chắc chắn
sẽ
bị hỏi.
" Nhắn tin với ai đó?" Chương Tiếu Tiếu bên cạnh đột nhiên áp sát lại hỏi
Theo bản năng Giang Mạn che lại điện thoại di động, đáp:" Bạn ấy mà."
" Ra vẻ thần bí!"
Giang Mạn nhếnh miệng cười,
thật
ra tên wechat của Trình Khiên Bắc là phiên
âm
viết tắt, cho dù là bị người khác nhìn thấy, chắc cũng
sẽ
không
biết đó là
anh, trừ khi đó là mấy người
đã
thêm wechat như lão Vương.
cô
đang
định cất điện thoại di động
đi
thì
lại có
một
tin nhắn đến nữa:Chiều mai tôi phải về rồi, em thực
sự
không
đến sao?
Giang Mạn bĩu môi nhủ thầm,
anh
đi
thì
đi
thôi, cũng chẳng phải
yêu
đương gì, nửa tháng trước đó
không
gặp, cũng có thấy
anh
gửi được cái tin nhắn nào đâu?
cô
nhắn trả lại: Trình tổng, tôi là đến làm việc ạ.
Trong lòng yên lặng bỏ thêm
một
câu, nào có phải đến để tạo ra diễm ngộ(*) chứ
(*)Diễm ngộ(艳遇):Cuộc gặp gỡ đẹp đẽ.
Trình Khiên Bắc: Ok, vậy chúc em công việc suôn sẻ!
Sao lại có cảm giác tủi thân thế nhỉ? Nhất định là
cô
ảo giác rồi.
Giang Mạn ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía xa xa,
anh
cũng
đang
nhìn
cô. Gương mặt
anh
tuấn dưới ánh đèn đêm, mang theo
một
chút ý cười ấm áp,
một
ánh nhín có chút gì đó khó hiểu.
Giang Mạn khẽ cau mày, trong lòng dâng lên
một
chút cảm giác mơ hồ, bước chân
không
tự chủ mà dừng lại.
" Hey, Giang Mạn, sao chị
không
đi
?" Chương Tiếu Tiếu phát
hiện
người
đi
cùng tụt lại phía sau, quay đầu lại hỏi, hỏi xong rồi lại tiếp," Sao em cứ cảm giác chị có hơi
không
bình thường thế nhỉ?"
Giang Mạn làm ra vẻ mặt hiền lành chất phác:" Sao
không
bình thường hả?"
Chương Tiếu Tiếu
nói
:" Kiểu như là có mùa xuân đến á."
Giang Mạn bật cười:" Đó là vì em độc thân lâu quá rồi đó, nhìn cái gì cũng liên tưởng đến chuyện gì đó của nam nữ."
Chương Tiếu Tiếu gật đầu:"
nói
cũng phải nha. Cuồng công việc của lão Vương chân truyền hết sang cho chị rồi, có thể có mùa xuân gì chứ, xem ra
một
ngày nào đó em thoát FA rồi, chị cũng vẫn còn là
một
cô
nàng độc thân. May là vẫn còn được xem là bạch phú mỹ trong tổ chuyên mục của chúng ta đấy nhá!"
Giang Mạn
nói
:" Chị phải mắng em miệng quạ đen, hay là cảm ơn em khen chị đây?"
Chương Tiếu Tiếu lại gần, ghé vào bên tai
cô
rì rầm:" Nghe em nè, lần này chúng ta ở
trên
đảo 4-5 ngày, tuy là công việc đấy, nhưng khắp nơi đều là tinh
anh, cứ lấy công làm tư mà cuỗm
một
tên đàn ông về, vẫn khả thi lắm đấy."
Giang Mạn cười mỉm chi
nói
:" Vậy chị chúc em thành công."
nói
xong lại ngoảnh nhìn Trình Khiên Bắc ở hướng ngược lại, lần này trông thấy bóng lưng thẳng tắp bất phàm của
anh
nổi bật dưới ánh đèn đêm.
Về đến khách sạn
đã
gần mười
một
giờ, Giang Mạn vốn định bụng có giấc ngủ ngon lành, để đáp ứng những thách thức trong công việc vào ngày mai. Nào biết được vừa mới tắm rửa xong, cái bụng bỗng trở nên khó chịu. Hải sản của quán vỉa hè quả nhiên là công cụ gϊếŧ người kinh khủng, chẳng mấy chốc khiến
cô
ở trong
một
tình trạng náo động.
" Chị
không
sao chứ?"
Đợi
cô
đi
ra từ phòng vệ sinh
không
biết lần thứ bao nhiêu, Chương Tiếu Tiếu nhìn dáng vẻ nhợt nhạt của
cô, lo lắng hỏi
Giang Mạn
nói
trong đau khổ:" Chị cảm giác như ruột chị cũng bị lôi tuột ra hết rồi! Mọi người ăn đồ giống nhau, mà sao em
không
bị sao hả?"
" Chết tiệt, chị đừng
nói
khủng bố thế chứ. Có phải chị dị ứng hải sản
không
đó?"
" Cũng
không
có mà!" Giang Mạn ngẫm nghĩ, hình như mình ăn hải sản là
sẽ
đau bụng, nhưng
nói
cho cùng sống ở thành thị, ăn
không
nhiều lắm, lúc ở nhà tôm và cua cũng
không
phải là món chính, vì vậy có lẽ dạ dày phản ứng cũng
không
tính là lớn. Còn tối nay ở quán vỉa hè,
cô
đã
ăn
một
đĩa tôm tớn, mấy con cua, lại cả đủ loại sò hến, hơn nữa là chỉ ăn mấy thứ đó
không, chẳng ăn món chính.
Chương Tiếu Tiếu bước tới nghiêng đầu quan sát
cô, trông thấy mắt
cô
có hơi trũng lại, nhíu mày bảo:" Chị như này
không
ổn rồi, cũng vì mất nước nữa, phải mau mau
đi
bệnh viện truyền nước thôi,
không
thì
ngày mai nhất định
không
làm việc nổi đâu."
Giang Mạn cũng cảm thấy thế, gật gật đầu:" Ừ, vậy chị
đi
bệnh viện đây."
" Em
đi
cùng chị."
"
không
cần
không
cần đâu, em mau
đi
ngủ
đi, nếu sáng mai chị
không
ổn, còn phải dựa vào mấy người tụi em, em cũng
không
thể
không
có tinh thần."
Chương Tiếu Tiếu do dự
một
lúc rồi gật đầu:" Cũng được, chị tới bệnh viện rồi gửi tin nhắn cho em nhé."
Giang Mạn kéo lê cơ thể suy nhược nhờ khách sạn kêu xe taxi giúp, may là bệnh viện ở gần bên, sau khi đăng ký khám bệnh, kiểm tra, quả nhiên là viêm dạ dày cấp tính.
Nằm
trên
giường bệnh truyền từng giọt nước,
cô
mới nhớ ra vội gửi tin nhắn báo bình ăn cho Chương Tiếu Tiếu: Chị
đã
truyền nước rồi, em mau nghỉ ngơi
đi, tự chị có thể thu xếp được.
Chương Tiếu Tiếu: Em
không
tắt máy, có gì cứ gọi điện nhé.
Giang Mạn: Ok em
Vừa gửi tin xong, hình đại diện của Trình Khiên Bắc thình lình nhảy ra: Ngủ chưa?
Giang Mạn tiện tay trả lời: Vẫn chưa đâu,
đang
nằm ở bệnh viện nè.
Tin này mới vừa gửi
đi, chuông điện thoại lập tức vang lên.
" Sao vậy hả?" Đầu bên kia giọng của Trình Khiên Bắc có chút lo lắng.
"
không
sao, ăn hải sản bị viêm dạ dày cấp tính,
đang
ở bệnh viện truyền nước!"
" Tôi qua đó liền."
".........không
cần đâu, tôi cũng có phải chuyện lớn gì đâu, bác sĩ
nói
truyền mấy bình nước là ổn mà."
" Yên tâm
đi, tôi
sẽ
không
để lộ quan hệ của chúng ta trước mặt đồng nghiệp của em."
Gì chứ,
cô
ở chỗ này cũng
không
có đồng nghiệp mà!
Tất nhiên, đây
không
phải là trọng điểm, mấu chốt là ngày mai nghi thức khai mạc và diễn đàn tuổi trẻ,
anh
phải phát biểu trong diễn đàn tuổi trẻ, chạy đến bệnh viện muộn như vậy,
không
sợ ảnh hưởng đến công việc hả?