Từ khách sạn trở về đã là buổi tối, màn đêm sâu thẳm khiến căn phòng vốn đã im ắng thêm vài phần quỷ dị.
Lâu Tiêu đang gục đầu gõ điện thoại, đột nhiên hỏi: "Hệ thống còn đó không?"
Hệ thống đã quét xong dữ liệu quá khứ của ký chủ: [Đây.]
Lâu Tiêu: "Sao không nói chuyện?"
Hệ thống: [... ]
Nó biết nói gì bây giờ, sám hối bản thân không nên lười biếng, vừa thấy trùng tên đã vội vàng lựa chọn ký chủ sao?
Lâu Tiêu không nhận được câu trả lời, lại hỏi: "Ngoài điện giật tinh thần, ngươi còn thủ đoạn trừng phạt nào khác không?"
Hệ thống vẫn im lặng, bởi vì ngoài điện giật tinh thần, nó không trang bị thêm gì hết. Dù sao hệ thống được sinh ra không phải để tra tấn ký chủ, nó chỉ có đơn độc một biện pháp trừng phạt, thật không ngờ rằng có người có thể chống đỡ được điện giật tinh thần. . Truyện Khoa Huyễn
Bất quá... hệ thống cho rằng nó có thể nói dối ký chủ, bịa ra gì đó để ký chủ kiêng kị, chẳng hạn như "Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, bạn sẽ bị xóa sổ" hoặc đại loại như vậy. Chỉ cần ký chủ không dám xác thực, nó vẫn sẽ tiếp tục lừa người.
Hệ thống đang tính toán cách lừa gạt Lâu Tiêu, lại nghe Lâu Tiêu lầm bầm: "Ta đoán là không có đi, nếu có, ngươi đã nói ngay từ đầu để bắt ta nghe lời."
Lâu Tiêu dừng lại một chút, tiếp tục chậm rì rì nói: "Hoặc là ngươi dọa ta, nói ta không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị xóa sổ. Ta không tin, bởi vì ngay từ đầu ngươi đã nói, nếu ta không làm theo mệnh lệnh, ngươi sẽ dùng điện giật hành hạ, khiến ta trở nên rối loạn tinh thần đạt tới tiêu chuẩn thay kí chủ mới. Lời này có nghĩa là một khi đã chọn kí chủ rồi, ngươi cũng không thể tùy ý quyết định sinh hoạt của ta, quy định của các người, phải đến khi nào ký chủ thần kinh không ổn định mới có thể thay đổi ký chủ, đúng chứ?"
Hệ thống: [... ]
Thật là đáng sợ, nó mà có hình hài, hẳn là giờ đã nổi da gà.
Hệ thống rốt cuộc nhịn không nhịn được im lặng, lên tiếng: [Ký chủ, cô so với tôi còn giống hệ thống hơn tôi.]
Lâu Tiêu thấy hệ thống dùng kính ngữ với mình, cười khẽ: "Ngươi so với ta, càng giống người hơn ta."
Thức thời, biết nên cúi đầu thì cúi đầu.
Lâu Tiêu hỏi: "Ngươi muốn làm một giao dịch với ta không?"
Hệ thống: [Nội dung giao dịch là gì?]
Lâu Tiêu: "Ta giúp ngươi hoàn thành một phần cốt truyện, ngươi cho ta biết toàn bộ nội dung cuốn sách."
Hệ thống phân tích kỹ lưỡng lời nói của Lâu Tiêu rồi trả lời: [Cái này không phù hợp với quy định, hơn nữa cô nói, cô chỉ hoàn thành "một phần cốt truyện", nhưng đối với hệ thống như tôi, chỉ cần có một chút sai lệch trong cốt truyện, đều sẽ bị trừng phạt. Trừ khi cô có thể hoàn thành toàn bộ cốt truyện, bằng không tôi sẽ không đồng ý.]
Lâu Tiêu không chớp mắt: "Được nha, ta hứa hoàn thành toàn bộ cốt truyện, trước tiên ngươi đem toàn bộ nội dung cuốn sách nói cho ta đi."
Hệ thống: [... Căn cứ theo dấu hiệu sinh lý của ký chủ, cô đang nói dối.]
Lâu Tiêu quả thực đang gạt hệ thống, đối với một người đến từ mạt thế như cô mà nói, dối trá cũng là một cách để sinh tồn.
Cô không muốn chỉ vì cốt truyện quái quỷ kia mà dễ dàng từ bỏ sinh mệnh, cũng không muốn vì không rõ ràng cốt truyện mà ảnh hưởng tới cuộc sống.
Lâu Tiêu chẳng hề xấu hổ khi bị vạch trần: "Câu nói giúp ngươi thực hiện một phần cốt truyện là thật, chỉ cần ngươi chịu đem mọi chuyện nói cho ta."
Hệ thống tức giận với hành vi dối trá của Lâu Tiêu, dứt khoát nói: [Hệ thống từ chối giao dịch.]
Lâu Tiêu ảo não: "Ngươi để ý chuyện ta gạt ngươi sao? Ta có thể xin lỗi, hy vọng ngươi đừng đưa cảm xúc cá nhân vào, hãy khách quan xem xét đề nghị của ta. Ngươi cũng đã nói, nếu cốt truyện không hoàn thành, ngươi sẽ bị trừng phạt. Ta tin rằng mức độ hình phạt của hệ thống có liên quan đến mức độ hoàn thành câu chuyện, dù sao đều không hoàn thành, tận lực giảm bớt hình phạt không phải mới là quan trọng nhất sao."
Hệ thống kinh hãi vì sự nhạy bén của Lâu Tiêu --- Cô nói không sai, mức độ hình phạt của hệ thống có liên quan đến mức độ hoàn thành câu chuyện.
Bởi vì, độ hoàn thành cốt truyện cao, mức độ hình phạt nhẹ, độ hoàn thành cốt truyện thấp, mức độ hình phạt nặng, độ hoàn thành cốt truyện không đạt tiêu chuẩn, hệ thống sẽ bị đem về nhà máy và tiêu hủy.
Lâu Tiêu chỉ dựa vào một câu, đã bắt đúng tử huyệt của hệ thống, khiến nó sợ hãi: [Hệ thống cần thời gian suy xét.]
Lâu Tiêu: "Tốt nhất là ngươi nên nhanh lên."
Hệ thống hoảng hốt: [Cô định làm gì?]
Lâu Tiêu không trả lời.
Cô cất điện thoại, đi sang gõ cửa phòng bên cạnh.
Một lát sau, Mộ Đông Dương mở cửa, nhìn thấy Lâu Tiêu, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Sau khi Mộ Đông Dương thi đậu đại học đã dọn ra ngoài sống, hôm nay nghe Chử Tú Trân muốn cô làm gia sư cho Lâu Tiêu, cô không dám cự tuyệt nên quay về.
Cô vừa dọn dẹp xong phòng ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa, tưởng là dượng, nhưng không ngờ là em họ Lâu Tiêu, điều ngoài ý muốn này khiến cô khẩn trương.
Lâu Tiêu, người luôn chán ghét cô lại chủ động tìm tới cửa, cô khẩn trương vì sợ Lâu Tiêu không có ý tốt, nếu xảy ra mâu thuẫn, Chử Tú Trân sẽ mắng.
"Em tới tìm gì sao?" Mộ Đông Dương cẩn thận hỏi, thái độ khiêm tốn, chẳng chỗ nào giống một người chị.
Phòng ngủ của Mộ Đông Dương tương đương với một nửa phòng chứa đồ, mọi đồ vật không sử dụng trong nhà đều để ở đây.
Lâu Tiêu lắc đầu, đẩy cửa đi vào tự nhiên: "Tôi nhớ chị không đem quần áo về, lát nữa tắm sẽ không có quần áo thay, tôi có thể cho chị mượn."
Mộ Đông Dương kinh ngạc, cô cảm giác như Lâu Tiêu có gì đó thay đổi, nhưng ngẫm lại, mình đã xa nhà quá lâu, Lâu Tiêu thay đổi cũng không có gì bất ngờ.
Rốt cuộc thì con người ai cũng phải trưởng thành, em họ có thể đã trưởng thành và hiểu chuyện.
Mộ Đông Dương thầm thở phảo nhẹ nhõm: "Không cần phiền đến em, quần áo trước đây của chị vẫn giữ, vẫn còn có thể mặc."
"Vậy là tốt rồi." Lâu Tiêu ngồi ở mép giường, vô tình sờ đến chăn của Mộ Đông Dương, phát hiện chăn rất cứng, còn có mùi ẩm mốc.
Chăn này Mộ Đông Dương lấy từ trong tủ, bởi vì lâu ngày không phơi nên bị ẩm.
Lâu Tiêu có thể phát hiện chăn có vấn đề, Mộ Đông Dương đương nhiên cũng biết, nhưng cô không dám nói, không dám tìm Chử Tú Trân hỏi xin một chiếc chăn bông thoải mái, sợ Chử Tú Trân mắng cô khó hầu hạ.
Lâu Tiêu tất nhiên không băn khoăn điều này, cô đứng dậy, nói: "Chăn này không được, để tôi đi hỏi mẹ xem còn chiếc chăn nào khác không."
Mộ Đông Dương vừa nghe, da đầu châm chích, vội vàng chạy ra ngăn cản Lâu Tiêu, nhỏ giọng nói: " Không cần, chị ngủ tạm một đêm, ngày mai đem phơi nắng là được."
Lâu Tiêu không phản bác, nghiêng nghiêng đầu, đề nghị: "Không thì tối nay chị ngủ với tôi đi, ngày mai đợi chăn khô thì về phòng."
Biện pháp này rõ ràng là tốt hơn cái vừa rồi, tốt đến mức Mộ Đông Dương nghi ngờ mình đang nằm mơ.
Chờ đến khi cô tắm xong, Lâu Tiêu thật sự đưa cô về phòng, còn đưa sách giáo khoa cho cô, nói chỗ này không hiểu, cần cô giải thích.
Mộ Đông Dương cứ lo sợ Chử Tú Trân và Lâu Quốc Đống sẽ có ý kiến nên luôn giảng bài trong trạng thái lơ đễnh. Mãi cho đến 10 giờ rưỡi, có tiếng gõ cửa phòng, Mộ Đông Dương cả người run rẩy.
Tới rồi!
Lâu Quốc Đống mở cửa tiến vào, mang theo hai cốc sữa nóng, dặn dò các cô uống xong thì đi ngủ, đừng thức khuya.
Mộ Đông Dương như người mộng du, cùng Lâu Tiêu uống sữa, súc miệng, dọn mặt bàn học, tắt đèn rồi đi ngủ.
Ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ, tràn vào góc giường, Mộ Đông Dương nằm trên giường Lâu Tiêu, đắp một chiếc chăn bông mềm mại, đầu gối dược chẩm (1) lá trà.
(1) Dược chẩm (Gối thuốc): là cách dùng dược thảo làm ruột gối để gối đầu nhằm phòng chống bệnh tật, nâng cao sức khỏe theo y học cổ truyền. Các dược vật chứa trong ruột gối sẽ cọ xát, tác động trực tiếp lên da và các huyệt vị vùng đầu cổ, thẩm thấu vào cơ thể phát huy tác dụng dược lý. Tùy theo dược tính của các dược vật, mỗi loại gối có những công dụng khác nhau, trên cơ sở đó chữa các chứng bệnh như đau đầu, hoa mắt, chóng mặt, ù tai, mất ngủ, hay quên, cao huyết áp, suy nhược thần kinh, đau cổ gáy, viêm quanh khớp vai, viêm kết mạc, suy giảm thị lực...
Mùi thơm nhàn nhạt lưu lại quanh mũi, Mộ Đông Dương ngửi, cảm thấy không chân thật, bởi vì mấy năm nay, cô chưa bao giờ cảm thấy nơi này yên bình như vậy.
Cô đã quen với những lời nói khó nghe của dì và sự chán ghét của em họ. Cô biết mình chẳng là gì ở cái nhà này, chỉ là một người ngoài phiền phức lưu lại tại đây. Đột nhiên nhận được sự quan tâm chăm sóc, cô không coi đó là điều hiển nhiên, cô cảm thấy hoảng sợ, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cô mất ngủ đến rạng sáng, điện thoại đột nhiên rung lên, cô vội vàng sợ hãi bật dậy cúp máy.
Cô quay người, nhìn Lâu Tiêu trên giường, xác định Lâu Tiêu không bị đánh thức, nhẹ nhàng rời giường, đi ra khỏi phòng.
Lâu Quốc Đống và Chử Tú Trân vẫn đang ngủ, phòng khách tối đen như mực, cô mở đèn pin, bước về phía ban công, bấm lại cuộc điện thoại vừa bị ngắt.
"Đông Dương." Di động truyền đến giọng nói của Luyện Tịch.
Luyện Tịch tính cách nhàn nhạt, thanh âm cũng nhàn nhạt, tạo cho người ta cảm giác rất ôn nhu, cũng rất lạnh nhạt, nhưng cũng chính giọng nói lạnh nhạt này đã chấp nhận lời tỏ tình của cô.
Mộ Đông Dương từng vì thế mà kích động không thôi, càng ngày càng mê đắm Luyện Tịch.
Hôm nay xảy ra đủ mọi chuyện ngoài ý muốn, cô muốn nói một tiếng xin lỗi với Luyện Tịch qua điện thoại, kết quả Luyện Tịch đột nhiên nói "Anh xin lỗi" trước.
Anh nói: "Anh đã hỏi Lăng Tuyết Y, cô ấy thừa nhận đã lừa em, khiến em tưởng lầm là anh thích ăn hải sản."
Mộ Đông Dương vội vàng: "Em cũng không đúng, em thậm chí còn không biết anh bị dị ứng hải sản."
Luyện Tịch im lặng một hồi, cuối cùng chỉ nói hai chữ: "Không sao."
Mộ Đông Dương không biết phải trả lời tiếp như thế nào, cuộc nói chuyện cứ vậy ngắt quãng.
Cuối cùng, Luyện Tịch nói: "Muộn lắm rồi, đi ngủ đi."
Mộ Đông Dương: "Vâng."
Cúp điện thoại, Mộ Đông Dương rũ tay xuống, hít một hơi thật sâu ---
Luyện Tịch xin lỗi cô, Lăng Tuyết Y lừa cô khiến cô thành trò ngốc trước mặt bạn bè của Luyện Tịch, tất cả những chuyện này cứ thế qua đi.
Luyện Tịch không hỏi cô có ổn không, cũng không hỏi cô hiện tại đang ở đâu, thậm chí cũng không nói muốn cùng cô có một sinh nhật muộn.
Anh ấy thực sự thích cô sao?
Mộ Đông Dương cảm thấy bối rối.
Nếu Luyện Tịch thích cô, cô sẽ cố gắng để mình có thể trở thành một người xứng đáng với anh ấy, nhưng nếu Luyện Tịch không thích cô, cô cũng không biết phải làm thế nào.
Cảm giác này khiến cô như bị tra tấn, nhưng cô không muốn buông tay, không muốn rời xa loại tra rấn này, cô không bỏ được.
Cô thở dài, quay trở lại phòng Lâu Tiêu.
Sáng hôm sau, Mộ Đông Dương dậy muộn.
Người đang nghỉ hè, không cần phải đi học như Lâu Tiêu còn dậy sớm hơn cô.
Cô vội vàng thay quần áo, ra khỏi phòng, Chử Tú Trân và Lâu Quốc Đống đều không ở nhà, chắc là đã ra ngoài.
Cửa phòng cô đang mở, chăn gối vốn đặt trên giường đã được mang ra ban công, ánh ban mai chiếu rọi.
Ga trải giường được tháo ra, giặt sạch sẽ, phơi trên giá.
Lâu Tiêu mặc đồ ngủ đang ngồi ăn sáng, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn cô. Khuôn mặt trắng nõn, đáng yêu dịu dàng mỉm cười, nói---
"Chào buổi sáng."
Giọng nói thiếu nữ trong trẻo, mát lạnh. Hương thơm của cháo thịt cùng trứng vịt Bắc Thảo chậm rãi đánh tới, khiến Mộ Đông Dương, người đã sống ở đây bảy năm, lần đầu tiên có cảm giác nơi này là nhà.