Thần Thoại

Chương 18: Thảm thiết

Cảm nhận được nhãn mục sắc bén của tên thanh niên, Lê Hành đã lờ mờ đoán ra y cần thứ gì của mình, lại nhìn đến sự căng thẳng khẩn trương của mọi người, gã tươi cười sảng khoái cẩn trọng nói từng lời.

- Đại nhân cần thứ này sao? Tốt! Vật này là của ngài...

Cùng với thanh âm phát ra, Lê Hành không chút chần chờ dứt khoát ném luôn chùm quả sang.

Đưa tay đón lấy, tên thanh niên thủy chung không còn giữ được nét hờ hững bình tĩnh như lúc đầu, đang không ngừng ngắm nhìn vật trong tay, tinh thần cực kỳ rạng rỡ.

Nhìn đến thần thái của gã có vẻ rất vui mừng phấn khởi, nhưng mà Lê Hành cũng không dám vọng động quay lưng bỏ đi, sự tình ban nãy đã quá rõ ràng rồi, bọn hắn muốn chạy cũng chỉ là phí công vô ích. Điều cần thiết bây giờ là tên kia cao hứng liền đuổi mấy con ruồi nhặng trước mắt cút khỏi mới thực sự là tốt nhất.

Bất quá chuyện đời luôn không như ý, sau giây lát mân mê chùm quả, tên thanh niên nhẹ nhàng lật tay, bất ngờ xuất hiện một chiếc hộp gỗ màu sắc nâu nhạt không biết từ đâu biến ra, đoạn hắn bỏ vào rồi đột nhiên hộp gỗ lại biến mất. Điều này càng làm tim mấy người Tiểu Thần đập mạnh liên hồi. Chưa kịp định thần trước pháp thuật kỳ diệu kia, lòng Tiểu Thần máy động, da gà da vịt nổi khắp toàn thân, rùng mình hét lớn.

- Tránh nhanh...

Tiếng thét của Tiểu Thần vẫn còn đang văng vẳng thì thân hình hắn chấn động, từ trên cơ thể bùng phát ra một lực lượng nhu hòa hất văng mấy người thúc thúc bay ra ngoài bốn năm trượng.

Roạt...!!!

Riêng bản thân hắn không kịp chạy thoát, cả cơ thể bị mấy sợi dây gai từ đâu trong không khí nhao nhao hiển lộ, liên tục quấn lấy, từng chiếc gai nhọn đâm sâu vào các thớ thịt rồi siết chặt, máu me be bét nhuộm hết cả người, không khác gì huyết nhân.

Xít... Xít...

Mặc cho đau đớn vì da thịt bị xé toạc, nhưng may mắn vẫn chưa tổn thương trí mạng, Tiểu Thần cố gắng bình tĩnh cắn răng vận dụng toàn bộ lực lượng Đoán Thể Quyết. Làn da hắn nhanh chóng biến đỏ lập lòe dưới lớp máu huyết phủ bên ngoài, càng tăng thêm sự yêu dị kỳ lạ, một luồng sức mạnh ẩn chứa trong thân hình như núi lửa bộc phát, hai tay hai chân co lại rồi đột ngột duỗi thẳng ra kèm theo từng tràng âm thanh đứt gãy.

Băng... Băng...

Nhìn cảnh Tiểu Thần đổ máu, ba vị thúc thúc điên lên, đôi mắt đỏ ngầu toan tính lao vào hỗ trợ, thì giọng nói tức giận của Tiểu Thần như chui tọt vào tai mấy gã.

- Chạy... Nhanh lên... Mấy lão quỷ các ngươi tới đưa bánh bao ném chó sao...!!!*

(*Bánh bao ném chó: hành động vô ích)

Thân thể đau rát, nhưng tay chân Tiểu Thần không hề nhàn rỗi, vuốt mạnh lên ống trúc bên hông, trong lòng bàn tay đã nắm lấy một mớ đạn sắt, có điều đây cũng chính là những hạt cuối cùng của hắn, đồng thời chân đạp mạnh xuống, từng dấu chân lại nhuốm cát trắng thành huyết sa, mượn lực phản chấn di chuyển sang bên trái tên thanh niên, cố hết sức tạo thêm khoảng cách cho mấy vị thúc thúc có cơ hội đào tẩu.

Cùng lúc này nét mặt thanh niên chợt đổi sắc, cảm giác như có con kiến đang nhảy nhót trêu đùa trước mặt, thẹn quá hóa giận làm sát khí tăng lên, liên tục vung tay về hướng Tiểu Thần.

Đã có tinh thần cảnh giác, nữa thân dưới Tiểu Thần bỗng trùng xuống, đôi giày vải hắn đang mang bùm một tiếng rồi tan thành mảnh nhỏ, bàn chân ánh lên hồng quang, một chân làm trụ một chân co lên cao, rồi đột ngột dậm chéo xuống lớp cát bên dưới.

Ầm!... Ầm!...

Chấn động dữ dội nổ tung, làm thành đợt sóng cát kinh khủng, cuốn phăng mọi thứ trên đường đi, kể cả hai ba cọc nhọn chưa kịp lộ ra khỏi nền đất bên dưới, ào ào tiến về hướng thanh niên, như một đợt ba đào hải lãng muốn nuốt trọn tên đó.

Chỉ thấy gã thanh niên hừ lạnh, bàn tay biến ảo pháp quyết liên tục, bất thình lình sau lưng hắn xuất hiện ảo ảnh chi chít các loại dây gai đan thành tấm lưới, rồi nhanh chóng di động ra phía trước. Từ trong lưới đằng mạn đó, lại liên tục phóng ra những cọc nhọn đâm thẳng đến làn sóng cát.

Phành... Phành...

Tấm màn cát dường như bị bàn tay vô hình dùng ngũ trảo đâm thủng rồi xé toang toác. Cát bay đầy trời, mịt mù không thể nhìn rõ điều gì. Chính là lúc như vậy, Tiểu Thần không hy vọng lớp cát đơn giản sẽ đả thương được tên thanh niên, hắn cần là lớp bụi mù này che dấu thân ảnh đã nhảy lên cao tự lúc nào, dùng hết sức mạnh có thể, vươn tay về sau lưng, rồi bật tới như một chiếc lò xo bị nén hết mức.

Xoẹt...

Liên tục mấy chục điểm hỏa quang nhỏ, dùng một tốc độ kinh hãi kéo thành hàng hàng vệt lửa trong không khí, bắn thẳng đến toàn bộ phạm vi thân thể tên thanh niên.

Hốt hoảng nhìn những Hỏa điểm như lưu tinh đang nhắm thẳng về mình, mang theo sóng nhiệt cuồn cuộn, tên thanh niên hít một ngụm khí lạnh hét lớn.

- Ta không tin một tên phàm nhân như ngươi có thể đả thương được Nguyên Giả lục cấp như ta...!

Từ bàn tay hắn bất chợt xuất hiện một tấm giấy vàng liền vỗ mạnh lên ngực. Cả cơ thể đột nhiên có hư ảnh kim chung xoay vòng, đạo đạo kim quang sáng chói ụp xuống, che đậy tên thanh niên vào bên trong.

Đinh... Đinh...

Lực lượng va chạm làm không khí như có từng khối thuốc nổ cực lớn bị kích phát. Mặc dù tên thanh niên có vẻ lông tóc không hề tổn thương, nhưng đôi chân lại không tự chủ được, đạp lui liên tục.

Âm thanh chói tai vang rền, chấn động ong ong không khác gì từng dùi trống đập vào cơ thể đám người còn lại, khiến mấy tên Lê Hành, Vô Diện, Lão Ngũ đang toan tính vọt tới, thì bất ngờ lắc lư cả thân thể, yết hầu ngòn ngọt, bên khóe miệng rỉ ra dòng máu, đổ gục nằm xấp xuống co quắp.

Đau đớn khắp tứ chi, máu huyết trên mình càng lúc càng chảy nhiều, nhiễu xuống bên dưới thành vũng, lại vận hết lực từ trên không trung, Tiểu Thần không thể tiếp tục trụ nổi, rớt mạnh xuống trượt dài kéo lê lớp cát thành một rãnh sâu, máu của hắn trộn lẫn với cát không khác gì nét mực đỏ vẽ trên bức tranh thực tại thảm thiết này.

Cố sức lết tấm thân tàn tạ lùi lại chút ít, Tiểu Thần dựa lưng vào gốc dừa phía sau, khó khăn thở dốc đứt đoạn. Quần áo hắn rách nát te tua, lớp hóa trang trên mặt cũng đã không còn. Túi đồ do tấm vải đen cuốn thành cũng bung ra, đủ thứ lỉnh kỉnh nhao nhao vương vãi khắp nơi.

Xoay đầu nhìn qua khuôn mặt trắng bợt của mấy thúc thúc. Tiểu Thần thì thào phun ra ngụm máu, nói.

- Đã bảo chạy được bao xa thì chạy... Ọc... Mấy lão quỷ... xin lỗi... Không bảo vệ được các người...!!!

Ba người bọn Lê Hành bị âm thanh đạn sắt va chạm với kim chung chấn cho lung lay, l*иg ngực vẫn đang nhộn nhạo không hề còn chút sức, khóe mắt nhìn đến tên tiểu tử ngày thường vẫn thích gây hồ nháo, giờ đây thảm không thể tả, từng hình ảnh như đoạn phim quay chậm trôi qua tâm trí mọi người, từ khi Tiểu Thần còn chưa dứt sữa, phải uống sữa dê do chính mấy người này tận tay vắt lấy, cho đến lúc hắn trưởng thành ngày ngày phá rối.

Cả ba người cố dùng bàn tay, tận dụng chút sức lực không còn bao nhiêu của mình, bới bới nền cát kéo lê thân thể về phía Tiểu Thần.

Tất cả diễn biến nói ra có vẻ rất lâu, kỳ thực từ lúc bắt đầu ra tay đến hiện tại chỉ mới trôi qua chưa hết bao nhiêu thời gian. Tên thanh niên rốt cục đã dừng lại được bước chân, ổn định thân thể cười gằn dữ tợn đi đến trước mặt Tiểu Thần.

- Di! Ngươi còn trẻ như vậy? Không đúng... Ngươi dịch dung? Tại sao lại có thể qua mắt được ta?

Bất ngờ với tên tiểu tử phàm nhân có thể hung hăng chiến đấu với mình, còn dồn chính bản thân mình vào chỗ nguy hiểm lại còn quá trẻ tuổi. Tên thanh niên có chút không dám tin, hắn đang toan tính tiến tới một tát gϊếŧ chết con kiến chán ghét trước mắt, lại phát hiện gương mặt thật của Tiểu Thần, khiến trong lòng hắn không hiểu nảy sinh nguyên do gì làm động tác hơi chững lại, chăm chú quan sát Tiểu Thần hồi lâu mới lên tiếng.

- Đưa cách thức dịch dung của ngươi cho ta!

Ngay lúc Tiểu Thần nghe được câu nói kia, trố mắt ngạc nhiên tưởng rằng tai mình có vấn đề. Thông thường thì tên kia phải như hung thần ác sát lao đến nghiền nát kẻ địch để tránh đêm dài lắm mộng mới phải.

Đằng này chỉ vì cái thủ thuật hóa trang có chút vớ vẫn trong mắt Tiểu Thần, lại tạm thời ngừng tay. Bất quá, đây chính là sinh lộ của bản thân, Tiểu Thần vội vàng bắt lấy không nghĩ sâu xa hơn nữa.

Ánh mắt đang muốn suy sụp ráng mở ra, nheo nheo nhìn tới, bỗng dưng hắn thấy được vật gì đó khá quen thuộc. Tinh quang lóe sáng trong đầu, khóe miệng run run lên tiếng.

- Vị đại ca này... Khụ... Giao cho ngươi không thành vấn đề... Khụ...

Nói được mấy lời, Tiểu Thần lại ho sụ sụ, phun ra thêm cả vòi máu, lau lau khóe miệng trước cái nhìn âm trầm của kẻ đối diện, đoạn hắn cười cười tiếp tục.

- Ta thảm như vậy, cũng không còn nhúc nhích được... Nói ra rồi... Đại ca có tha mạng cho chúng ta không? Khụ... Khụ...

- Nói ra các ngươi sẽ không chết!...

Tên thanh niên lạnh lùng buông một câu khẳng định. Bất quá lời nói này lọt vào tai Tiểu Thần khiến hắn cười khinh bỉ, trong lòng rủa thầm.

- Con mẹ ngươi, đánh tới mức này còn dám nói tha cho chúng ta? Không chết không có nghĩa ngươi sẽ tha, cắt tay cắt chân, cắt luôn thằng em bên dưới chẳng hạn... Tổ cha ngươi...

Rủa thì rủa vậy, nhưng ngoài miệng Tiểu Thần lại liên tục đa tạ, khuôn mặt hiện lên ý tứ nhẹ nhõm, hòa nhã nhìn tên kia như nhìn đến người thân trong gia đình, thật thà nói.

- Thật ra... Ta từ một chỗ bí mật đạt được cách thức dịch dung... Ở đó mây mù lượn lờ, giống như tiên cảnh... Khụ... Khụ...

- Mau... Mau nói nơi đó ở đâu...?

Nghe mấy chữ tiên cảnh, khiến hô hấp dồn dập, tên thanh niên khẩn trương như muốn lại gần Tiểu Thần xách cổ hắn lên bắt hắn phun hết mọi thứ biết được. Nhưng rồi hắn thủy chung vẫn nhịn được, không làm ra chuyện lỗ mãng.

Bên kia đám người Lê Hành mặc dù mệt muốn chết, thấy tên khốn Tiểu Thần lại bắt đầu dở trò đột nhiên mặt người nào người nấy ửng đỏ, miệng nhếch nhếch lên, rồi ụp hẳn xuống cát không để cho bản thân phì cười. Hiện giờ đám này cũng cảm thấy không khí có gì đó cổ quái, tìm đường sống trong chỗ chết được hay không cũng chính lúc này đây.

- Đại ca đừng gấp... Đệ đệ đã nói sẽ khai báo toàn bộ, là sẽ khai báo toàn bộ, tuyệt không nữa điểm giấu giếm. Chúng ta tình như thủ túc, không cần phải như vậy... Khụ... Khụ...

Giọng nói Tiểu Thần thay đổi xoành xoạch, mới rồi còn người chết ta sống giờ lại đại ca đệ đệ, giống như người nhà đang trò chuyện, quả thật có chút vô sĩ. Bất quá hắn không có gì ngại ngần, vẫn bình thản mặt không đổi tim không loạn, lên tiếng tiếp.

- Nơi đó xa lắm... Khụ... sẽ nói sau cho đại ca nghe, hiện giờ đệ đưa cho đại ca bí quyết dịch dung trước...

Bàn tay Tiểu Thần run lẫy bẫy hướng cái rương ngay bên cạnh, cố gắng với với nhưng thủy chung không làm sao chụp đến tay được, cười khổ nhìn đến tên thanh niên.

- Đại ca, thật xấu hổ, thân thể ta không tiện... Đại ca nếu như gấp, không ngại tự mình lấy bên trong chiếc rương kia giúp ta...

Thoáng đảo mắt qua rương gỗ, nhãn mục tên thanh niên nhíu lại, suy nghĩ gì đó khá lâu, bất giác vô thức bàn tay chạm nhẹ lên tấm giấy trên ngực, rồi đột nhiên hắn cười lớn.

- Không cần, ngươi tự lấy ra là được, ta không gấp lắm...

Đơn thủ phất lên, chiếc rương tựa như có cơn gió nhẹ đẩy lại gần Tiểu Thần.

Thở dài làm như cực kỳ bất đắc dĩ, Tiểu Thần hiện rõ nét tiếc nuối trong mắt.

Tất cả đều lọt vào cái nhìn thâm trầm của gã thanh niên, bất giác hắn nhếch miệng khinh miệt, thầm nhủ.

- Tính ám toán ta sao? Hừ! Nếu ta không phải mới Đoạt Nguyên Giả thì một đập nghiền ngươi thành tro, cần gì phải lo trước lo sau thế này!

Hắn lầm bầm trong lòng như vậy, chính là bởi vì nghĩ tới tứ ca điên điên khùng khùng đang ngất xỉu bên kia, đường đường tu luyện đến Nguyên Giả bát cấp lại té gãy chân, chuyện này mà đồn đại ra ngoài còn không phải trở thành trò cười cho thiên hạ?

Những kẻ như bọn hắn tự nhiên hiểu rõ bản thân có bao nhiêu lợi hại, tựu chung dù là Đoạt Nguyên Giả có khả năng phi thường, nhưng thân thể lại không mạnh mẽ hơn phàm nhân bao nhiêu, thậm chí nếu so với một số cao thủ ngoại công thế tục còn có điểm không bằng, hoàn toàn có thể bị người ta dùng âm mưu ngầm hại chết bất cứ lúc nào. Chỉ khi vượt qua khỏi phạm trù Đoạt Nguyên mới coi như chính thức đặt chân thực sự vào con đường đoạt thiên địa tạo hóa.

Cho nên sau khi kiến thức được thủ đoạn không bình thường của Tiểu Thần liền không có ý tứ coi thường nữa, luôn lấy cẩn thận làm trọng.

Vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của tên nhóc đang loay hoay lục tìm đồ mình cần, bất chợt gã thanh niên thoáng thấy vẻ nuối tiếc trên mặt tiểu tử biến mất, ngay sau khi từ trong rương rút ra mấy vật gì nắm trong lòng bàn tay.

Không biết nguyên nhân gì làm lòng tin lộ rõ nơi nhãn thần tên trẻ tuổi kia, có điều chưa kịp phân tích tình huống, thì Tiểu Thần đã cười cười quỷ dị ngẩng đầu lên, làm gì còn sót lại vẻ ngoài như ban nãy, thay vào đó là điên cuồng, không phải điên cuồng bình thường, mà là cái cuồng của kẻ cố chấp, cái điên của kẻ được ăn cả ngã về không. Dùng tính mạng đánh cược lần cuối, đánh cược điều Tiểu Thần phán đoán là không sai.

Nhận thấy dị trạng phát sinh, tên thanh niên lúc này mới bừng tỉnh chửi thầm trong lòng. Trong rương không có cạm bẫy gì cả, tất cả là tên tiểu quỷ trước mắt làm trò, mục đích chính là lợi dụng sự thận trọng đa nghi của mình để tiện hành động mà thôi.

Hiểu ra được mọi chuyện, tên thanh niên dứt khoát xuống tay, nhưng khi hắn vừa động sát khí, song nhãn quét qua bàn tay Tiểu Thần lập tức mồ hôi lạnh tuôn ra, hốt hoảng nhìn đến hai tấm giấy màu tím nhạt đang được tên khốn kia phẩy phẩy trêu tức.

- Cao cấp phù lục, lại là dạng đơn thể công kích Nhất Tâm Lôi!!! Con mẹ ngươi... Ngươi là ai???

Không để hắn kịp thời hoàn hồn, Tiểu Thần ném về trước một trong hai tấm giấy đó, thần sắc dữ dội nghiến răng đang tính hét lên thì...

Pặc... Pặc

Phất phơ!

Yên tĩnh!

Chíp... Chíp...

Không hề, không hề xuất hiện cái gì mà gọi là hào quang vạn trượng sáng chiếu muôn nơi, hay phần hỏa liệu nguyên đốt cháy mọi thứ như trong tưởng tượng của Tiểu Thần. Mọi thứ không có gì thay đổi, có chăng mấy con chim đang bay trên trời lượn xuống rồi lại bay lên.

- Chà... Chà...! Ta nói đại ca làm gì vậy??? Đệ đây chỉ đùa chút thôi!!!

Lắp bắp nói vài tiếng, Tiểu Thần làm ra động tác nhìn trời ngó mây, lúc này tên thanh niên đã kịp định thần, cười lên ha hả.

- Khốn nạn! Quên mất ngươi không có nguyên lực làm sao kích phát được!

Dường như nhận ra vấn đề, cảm giác sợ hãi không cánh mà bay, tên thanh niên mang theo vẻ mặt đỏ ao, tức giận xấu hổ. Nắm hai tay niết niết vang lên từng tiếng rôm rốp.

Bên này, Tiểu Thần nuốt ực một ngụm nước bọt, cười hề hề làm lành, nhưng mặt mày xanh lét, lầm bầm.

- Làm sao nhỉ, thấy hắn rất dễ dàng làm được mà? Chẳng lẽ đoán sai rồi?

- Đã muộn...!

Thanh âm tên thanh niên gằn lên từng chữ, hai bàn tay đã huy động xong pháp quyết, nhắm thẳng Tiểu Thần điểm tới.

- Chết đi! Không cần dịch dung quyết, mấy lá phù kia là quá đủ rồi!!! Tất cả đều là của ta!!!