Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa

Chương 35: Vậy em đỏ mặt cái gì?

Sát vách, Quý Chu Chu không tim không phổi ngủ đến trời sáng, cuối cùng do bị đói nên tỉnh. Như thường lệ, ở trên giường lăn lộn một hồi, lúc này mới ngồi dậy, nhìn thấy trên mặt đất chất đầy túi đồ xa xỉ, sau khi ngẩn người một chút nhớ ra, đây là đồ hôm qua Cố Quyện Thư mua cho.

Chờ một chút! Anh bảo hôm nay nói cho cô bao nhiêu tiền sinh hoạt! Quý Chu Chu tính toán một chút, lấy mức độ hẹp hòi của Cố Quyện Thư, miễn cưỡng hết mức là 2500 tệ.

2500 tệ...... Hì hì, thật vui vẻ. Quý Chu Chu tràn đầy mong chờ đi đánh răng rửa mặt, một lòng vì bản thân sắp có được kho bạc nhỏ mà vui mừng, hoàn toàn xem nhẹ quần áo túi xách giá trị hơn 100 vạn bên cạnh giường.

Cô không đến phòng Cố Quyện Thư tìm người, mà là trực tiếp đi đến phòng ăn, quả nhiên gặp được anh ở đó, cùng với Tiểu Long bao(1) và cháo Bát Bảo(2) trên bàn. A dì phòng bếp quả thực là người tri kỷ nhất trên thế giới này, lần trước là đậu hũ (Tào phớ) lần này là cháo Bát Bảo, từ khi cô ngán ăn cơm Tây, thì bắt đầu làm các món ăn Trung Quốc, thay đổi đa dạng.

Chỉ là lúc này không rảnh lo chuyện ăn uống, Quý Chu Chu chạy chậm đến trước mặt Cố Quyện Thư, hết sức kiềm chế cũng không nhịn được lộ ra một nụ cười ngây ngô: "Cố tiên sinh, đêm qua ngài nghĩ xong rồi sao?"

Đôi mắt Cố Quyện Thư ửng đen nhìn cô một cái, nhớ tới hôm qua nhìn thấy nhiều ví dụ bi thảm như vậy, khẽ gật đầu: "Nghĩ xong rồi."

"Vậy cho bao nhiêu a?" Đôi mắt của Quý Chu Chu phát sáng.

Cố Quyện Thư không nhanh không chậm lấy ra một tấm thẻ: "Cái này cho em, muốn tiêu tiền thì trực tiếp quẹt thẻ."

"Vì vậy là bao nhiêu tiền?" Quý Chu Chu nghiêng đầu.

"Chắc là không chi nhiều hơn nhận."

Chi nhiều hơn nhận...... Quý Chu Chu sửng sốt, không thể tin nhận lấy thẻ. Chu Trường Quân bên cạnh kinh ngạc giống vậy, số tiền trong thẻ này rất lớn, ông ta dù sao cũng không nghĩ tới tiên sinh sẽ đem thẻ này cho Chu Chu.

"Ừ." Thấy cô thụ sủng nhược kinh, đôi mắt Cố Quyện Thư lộ ra vẻ thương hại.

Ngón tay Quý Chu Chu đều run rẩy, nâng tấm thẻ run rẩy đi đến đối diện Cố Quyện Thư ngồi xuống, không nói một lời bắt đầu ăn. Tiểu Long bao là vừa chưng ra, da mỏng nhân bánh hiện ra bóng loáng, nóng hổi làm cho người ta cảm thấy thỏa mãn. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nhưng mà tâm tình của Quý Chu Chu không tốt lắm, hương vị này đến miệng cô thì đã giảm đi.

Bầu không khí trên bàn rõ ràng trầm tĩnh, Cố Quyện Thư không để ý đi nữa, cũng phát hiện, nhìn cô một cái hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì!" Ngữ khí hoàn toàn không giống như không có chuyện gì.

Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc, cô vừa rồi còn rất tốt, từ sau khi mình đưa thẻ cho cô mới bắt đầu không vui, chẳng lẽ là đang chê tiền trong thẻ này ít?

"Nếu như em không muốn xài thẻ này, tôi có thể đổi cho em một tấm thẻ khác." Cố Quyện Thư tự nhận rất cưng chìu con gái.

Quý Chu Chu nghiêng qua liếc anh một cái, một cái bánh bao lấp đầy miệng nghẹn khuất, ô ô ơ ơ nói chuyện: "Đổi lại thẻ gì? Còn lớn hơn số tiền này?"

"Ừ."

Chu Trường Quân thấy Cố Quyện Thư đáp ứng, vội mở miệng cản anh: "Cái này không được đâu tiên sinh, Chu Chu không dùng nhiều như vậy." Theo như ông ta biết, còn lớn hơn số tiền này, chính là hơn phân nửa tài sản cá nhân của tiên sinh tích lũy, sao có thể để cho Chu Chu sử dụng như cái thẻ thông thường.

"Cho cô ấy đi, cô ấy còn có thể quẹt tôi phá sản?" Một nha đầu mua quần áo cũng phải chọn hàng giảm giá, có thể tốn bao nhiêu tiền.

Quý Chu Chu nghe anh nói xong, rốt cuộc bi phẫn mở miệng: "Thẻ tín dụng thôi mà, bây giờ tôi quẹt bao nhiêu thì sau này phải trả lại bấy nhiêu, sao có thể quẹt Cố tiên sinh phá sản!"

Người này thật là quá keo kiệt, dù cho 500 tệ tượng trưng cũng được mà!

Chu Trường Quân "Phụt......" không nhịn được cười ra tiếng, sau khi ý thức được bản thân tồn tại hơi chướng mắt, vội khoát khoát tay rời đi: "Hai người tiếp tục trò chuyện, không cần để ý đến tôi."

Chờ Chu Trường Quân rời đi, Cố Quyện Thư mới chậm rãi mở miệng: "Ai nói với em đây là thẻ tín dụng?"

"Lúc nãy không phải anh đang nói chuyện chi nhiều hơn nhận sao?" Quý Chu Chu không phục.

Cố Quyện Thư ăn no chậm rãi đứng lên, chăm chú nhìn cô 10 giây mới chầm chậm mở miệng: "Mặc dù vẫn luôn cảm thấy em ngốc nhưng không nghĩ ngốc tới như vậy."

"?"

"Trong thẻ này, chắc là có hơn 1000 vạn tiền mặt." Cố Quyện Thư chầm chậm ném ra số tiền.

Quý Chu Chu bị đập đến đầu óc trống rỗng.

"Ngậm miệng lại, thật xấu." Cố Quyện Thư khẽ nói.

Quý Chu Chu giật mình một cái, mới chú ý tới mình đã khϊếp sợ đến miệng cũng mở ra. Cô đối diện với Cố Quyện Thư một hồi, run rẩy xác nhận: "Bao... Bao nhiêu tiền?"

"Hơn 1000 vạn, đây là thẻ tiết kiệm VIP, vừa rồi nói chi nhiều hơn nhận, là chỉ chi nhiều hơn nhận số tiền này, không phải ý chi nhiều hơn nhận của thẻ tín dụng." Cố Quyện Thư liếc cô một cái, dường như rất khinh bỉ bộ não của cô.

Nhưng mà lúc này Quý Chu Chu đã bị tiền làm cho đầu óc mê muội, 1000 vạn a! Bây giờ cô cầm lấy chạy trốn, cũng đủ cho cô ở tuyến mười tám mua phòng mua xe, làm phú bà rồi! Nếu không phải sợ Cố Quyện Thư báo cảnh sát, thì bây giờ cô nhấc chân chạy rồi.

Chỉ là mặc dù không thể ôm tiền bỏ trốn, nhưng trước khi rời đi, cô cũng sẽ hết sức giàu có. Nghĩ tới đây một chút, lúc Quý Chu Chu nhìn về phía Cố Quyện Thư lần nữa, ánh mắt cũng từ ái không ít.

"Làm gì?" Cố Quyện Thư cảnh giác lui về sau một bước.

"Ba ba!""......"

"...... Thật xin lỗi, không kiềm chế được, một người trên Jack Ma khiến cho tôi kích động như vậy." Quý Chu Chu nhịn một chút, mới không quỳ xuống hát bài "Chinh phục"(*).

(*) Chinh phục: Bài hát Chinh phục do Na Anh thể hiện. (Hi có để bài hát ở đầu trang).

Cố Quyện Thư thực nhạy bén: "Jack Ma là ai?"

"Một người.... đàn ông có tiền." Quý Chu Chu tính toán giải thích.

Đôi mắt của Cố Quyện Thư tối sầm xuống: "Rất có tiền?"

"Cũng không tính là có tiền đâu, là một người trưởng bối lớn tuổi, khi còn nhỏ gặp qua một lần, nhận bao lì xì từ ông ấy, cho nên mới nhớ rõ." Quý Chu Chu vừa nhìn đã biết, sự ham muốn chiếm hữu của kim chủ trung nhị lại chạy ra rồi, vì thế bình tĩnh giải thích nhưng trong lòng lặng lẽ bổ sung một câu, có nhiều tiền hơn anh, tiểu rác rưởi!

Cố Quyện Thư vừa nghe đối phương lớn tuổi như vậy lại là cô quen biết rất nhiều năm trước, lúc này mới không truy hỏi.

Quý Chu Chu thành kính nâng tấm thẻ đi đến trước mặt anh: "Vậy tiền trong đây đều là của tôi?"

"Em nói đi?" Cố Quyện Thư lười biếng nhìn cô.

Quý Chu Chu rất là dè dặt mở miệng: "Vậy ngại lắm a......"

"Trả lại tôi."

"Đừng có mơ!" Quý Chu Chu đột nhiên lùi về sau một bước, dừng lại đã nhìn thấy sự giễu cợt trong đáy mắt Cố Quyện Thư. Cô ho khan một tiếng, giọng nói trong nháy mắt uốn éo mấy độ: "Cũng đã cho người ta rồi, sao có thể đòi trở về a, người ta sẽ đau lòng nha."

Nói xong còn không quên nháy mấy cái ánh mắt quyến rũ, muốn bao nhiêu dáng vẻ uốn éo thì có bấy nhiêu dáng vẻ uốn éo. Cố Quyện Thư trầm mặc trong chốc lát, đưa một cái tay ra: "Trả lại tôi."

"Ai nha!" Quý Chu Chu đánh anh một cái, nhét thẻ vào túi trước ngực, cái túi lập tức nhô lên một miếng thẻ vuông vức: "Bây giờ tôi nghe được ba chữ này thì bệnh muốn choáng váng, xin đừng kích động."

Yết hầu Cố Quyện Thư giật giật, mặt quay qua một bên: "Vậy em đổi cái chỗ để."

Vì sao phải đổi cái chỗ để? Quý Chu Chu nghi hoặc cúi đầu xuống, vừa nhìn thấy cái thẻ nhỏ này vừa vặn ở trên ngực, thoạt nhìn vô cùng hết sức... Thiết kế cái gì không thực dụng, Quý Chu Chu lặng lẽ lau mặt, rút thẻ từ trong túi ra.

Làm xong chuyện này, Quý Chu Chu ngẩng đầu nhìn Cố Quyện Thư, phát hiện đôi mắt của anh còn đang nhìn chằm chằm nơi khác, không khỏi bật cười: "Đã lấy rồi."

Lúc này Cố Quyện Thư mới quay mặt về, nhìn thấy chỗ đó của cái áo cô đã bằng phẳng mới thuận miệng dặn dò: "Một cô gái, sau này chú ý chút."

Lúc con gái ở thời kỳ vị thành niên, phải kịp thời dạy dỗ cô có ý thức tốt về giới tính, để tránh cô ở thời kỳ tuổi trẻ manh động bị người ta chiếm tiện nghi. Đây là những gì tối qua trong lúc vô tình Cố Quyện Thư đi vào diễn đàn Mẫu Anh nhìn thấy. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Mặc dù anh không cảm thấy, có người nào không có mắt dám chiếm tiện nghi của Quý Chu Chu, nhưng dựng thẳng cái ý thức này cho cô cũng là cần thiết.

Ít nhất phải dạy cô, sau này ngoại trừ anh, không cho phép gọi người khác là ba ba nữa.

Quý Chu Chu thấy Cố Quyện Thư không nói, trong lòng cân nhắc một chút đi đến trước mặt anh. Cố Quyện Thư hoàn hồn đã nhìn thấy chỗ cô đứng cách mình chỉ có một cái nắm tay, từ góc độ này của mình nhìn xuống, có thể nhìn thấy đôi mắt to nhấp nháy của cô, và với...... Ngực."Cố tiên sinh."

Âm cuối của Quý Chu Chu mềm mại cuốn lên, giống chỉ con mèo nhỏ vô tội vậy nhìn anh, rõ ràng chỉ là kêu anh một tiếng, thế mà bầu không khí xung quanh lại đột nhiên nóng lên, ngay cả anh cũng trở nên hơi nóng.

"Làm gì?" Cố Quyện Thư đưa ngón tay ra, chỉ ở trên trán Quý Chu Chu, đề phòng cô tiến gần thêm nữa.

Quý Chu Chu chớp chớp mắt, ngại ngùng đến mặt đỏ rần. Cố Quyện Thư lần đầu tiên nhìn thấy cô lộ ra biểu cảm này, trong lòng cũng khẽ động một cái.

"Tôi chính là nghĩ...... Anh đối với tôi tốt như vậy, mua cho tôi nhiều đồ như thế, còn cho tôi rất nhiều tiền, tôi lại không thể giúp anh làm cái gì, không bằng......" Mặt Quý Chu Chu càng ngày càng đỏ, giọng nói lại càng ngày càng nhỏ.

Đầu ngón tay của Cố Quyện Thư dường như bị nhiệt độ trên mặt cô làm nóng lên, dừng một chút buông cô ra, giọng nói cũng thấp xuống theo: "Không bằng cái gì?"

"Không bằng tôi ra tiền, chúng ta ra tiền du lịch được không? Mấy hôm trước không phải anh nói muốn đi ra ngoài chơi sao."

"......"

Quý Chu Chu thấy anh không có phản ứng, đầu nghiêng nghiêng: "Anh không muốn đi?"

"Em muốn nói với tôi chính là chuyện này?" Cố Quyện Thư đứng thẳng.

Quý Chu Chu khó được hơi mờ mịt: "Nếu không thì sao?" Còn có thể nói gì?

"...... Vậy em đỏ mặt cái gì?"

"Tôi đây không phải ngại sao, mới lấy được tiền từ trong tay anh, đã nói mời anh ra ngoài đi chơi, thật ra xem như vẫn là anh ra tiền." Quý Chu Chu tự nhận da mặt tuy dày nhưng không phải là người hoàn toàn dày như vậy. Vì vậy lúc đang nói chuyện này đã không "Vàng thật không sợ lửa" như vậy.

Cố Quyện Thư nghe xong câu trả lời của cô, lại trầm mặc lần nữa.

Quý Chu Chu dừng một chút: "Anh cho rằng tôi muốn nói gì?"

"...... Tôi cho rằng, em chính là muốn nói chuyện này." Cố Quyện Thư không cảm xúc liếc cô một cái liền quay đầu đi ra ngoài: "Hành trình tôi kêu người sắp xếp, hóa đơn em trả."

"Không thành vấn đề." Quý Chu Chu lập tức đáp ứng, nói xong dừng một chút, đối với bóng dáng của Cố Quyện Thư gọi: "Cố tiên sinh!"

"Lại sao nữa?" Bước chân của Cố Quyện Thư cũng không dừng lại.

Quý Chu Chu có lòng nhắc nhở: "Lỗ tai của anh rất đỏ, chắc là dị ứng rồi."

Dưới chân Cố Quyện Thư vấp một cái, kiên quyết rời khỏi.

Chuyện du lịch rất nhanh định xong, mặc dù Quý Chu Chu không biết đi đâu, làm gì, chơi như thế nào, nhưng đã vì chuyện này tiêu gần 20 vạn tệ. Lúc Chu Trường Quân cầm biên nhận của khách sạn đến tìm cô, Quý Chu Chu rốt cuộc nhịn không được đi tìm Cố Quyện Thư.

"Chú Chu cũng đi sao?"

"Ông ấy không đi, công ty còn có rất nhiều chuyện phải làm." Cố Quyện Thư đang xem văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên trả lời.

"Vậy tại sao phải đặt bốn phòng? Còn có những người khác sao?" Hơn nữa cái phòng gì một đêm muốn hơn 2 vạn tệ? Ba phòng gần 7 vạn tệ! Mặc dù tiền này không khác gì từ trên trời rơi xuống, khi rời khỏi cũng không thể mang đi một phần, nhưng hai ngày trước ra cửa còn phải làm người nghèo mượn a dì phòng bếp 100 tệ. Cô thật sự không hiểu được sự tiêu xài của những giai cấp tư sản này!

Cố Quyện Thư dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Ừ, Chử Trạm cũng đi, che chở."

Quý Chu Chu nháy mắt đã hiểu, trong khoảng thời gian này mặc dù lão phu nhân không thường xuyên liên lạc với cô nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ dò hỏi tiến triển "Bẻ thẳng". Nếu cô và Cố Quyện Thư đơn độc đi ra ngoài, nhất định lão phu nhân sẽ nghi ngờ, không bằng kêu Chử Trạm, cũng có vẻ Cố Quyện Thư không dễ dàng thẳng lại như vậy.

"Vậy cũng không cần bốn phòng chứ, Toán học của anh là thầy Thể dục dạy à? Tôi đi tìm chú Chu đổi thành ba phòng." Quý Chu Chu nói xong thì xoay người chạy đi. Cố Quyện Thư muốn nói gì đó với cô, nhưng nghe thấy cô cười nhạo Toán học của mình, quyết định cái gì cũng không nói với cô.