Thời hạn 3 ngày rốt cuộc cũng đến, sáng sớm hôm nay hắn đã thay y phục chỉnh tề, hành trang cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Lúc này Lê lão gia và Lê phu nhân nhìn thấy bộ dạng hắn như vậy cũng tỏ vẻ hài lòng. Trong lòng Lê phu nhân lại thầm thán phục vị Ngọc Thanh Chân Nhân kia không thôi. Làm thế nào mà lão có thể trị được một đứa như Lê lâm?
Chỉ có Lê lão gia là biết Ngọc Thanh Chân Nhân là ai. Năm Lê Kiệm gia chủ 12 tuổi, vị này cũng đã có ghé qua nhà, cũng có đánh giá lão một lần, nhưng lắc đầu rồi rời đi. Nhưng tới đời thằng con quý tử của lão thì vị Ngọc Thanh Chân Nhân này lại tỏ vẻ hết sức ưng ý. Điều này làm cho lão vui mừng không thôi.
Đối với những thay đổi của Lê Lâm trong 3 ngày nay, lão cũng không mấy bất ngờ, vì lão biết tỏng, tên này chỉ đang giả vờ mà thôi. Hắn muốn trước khi rời đi ít nhất cũng để lại trong lòng cha mẹ hắn chút ấn tượng tốt. Về điểm này thì cha hắn hết sức hài lòng với hắn.
“Lâm nhi, chuyến này đi, có thể sẽ mấy năm sau mới có thể trở về. Thế giới bên ngoài không phải như thành Đông An, lo mà tu tâm dưỡng tính. Cha mẹ không thể đi theo mà chống lưng cho ngươi được nữa đâu”. Lê phu nhân nhìn Lê Lâm trong mắt toát lên vẻ nhu hoà. Ánh mắt như không nỡ rời xa con.
“Mẹ, người yên tâm. Lần này đi, không thành t.., không thành người con sẽ không trở về. Mẹ cứ yên tâm, con biết phải làm gì mà” Hắn tí nữa là đã lỡ mồm mà thốt ra hết.
Lê phu nhân gật đầu.
Lúc này Lê lão gia trong ánh mắt đầy đăm chiêu, lão biết con trai lão sắp đến nơi như thế nào. Suy tư thêm một lúc lão lại đi tới bên cạnh Lê Lâm.
“Lâm nhi, con đi theo ta một lát”.
Cha hắn dẫn hắn đi vào trong phòng đọc sách của lão. Nơi này thường ngày Lê Lâm chẳng bao giờ lui tới. Giờ đây mới thấy sách ở đây nhiều đến dọa người. Phải tốn bao nhiêu năm mới đọc hết đống này chứ?
Trong lúc hắn mông lung suy nghĩ thì cha hắn kéo ra một cái rương. Nhìn có vẻ nặng nề lắm. Hắn cũng tới phụ một tay. Cái rương này được đặt ở một góc khuất của căn phòng, xung quanh là những chồng sách cũ nằm lộn xộn hết cả.
Rương vừa kéo ra, thì cha hắn nói:
“Chắc ta không cần phải nói nhiều nữa, con phải biết là vị Ngọc Thanh Chân Nhân kia là ai rồi. Cuộc sống của tiên nhân khác với người phàm, những điều xằng bậy con làm ở đây thì được, nhưng ở chỗ của Ngọc Thanh Chân Nhân thì phải kiềm chế lại có biết chưa?”.
Lê Lâm đầy xúc động nhìn cha hắn, hóa ra cha hắn đã sớm biết Ngọc Thanh Chân Nhân là một vị tiên nhân. Mà cũng đúng, có lẽ các đời gia chủ trước đều biết việc này.
“Ngọc Thanh Chân Nhân có nói với con, năm đó Lê Gia cũng có một vị tiên nhân hay không?”
“Con biết, con còn biết vị đó tên là Lê Thạch, đạo hiệu Thạch Thanh Tử” Lê Lâm tiếp lời cha hắn.
“Biết là tốt, năm đó tổ tiên Lê Thạch gặp đại nạn phải bỏ mình, với Lê Gia lúc đó chỉ có gia chủ là biết chuyện, rồi truyền cho các đời gia chủ sau này. Năm đó tổ tiên Lê Thạch trước khi gặp nạn có về nhà một lần, rồi để lại một vài đồ vật. Căn dặn nếu sau này sư huynh của người có thể dẫn một người của Lê gia đi thì đem vật này đưa cho người đó”.
Nói rồi cha hắn dùng sức mở nắp cái rương ra. Bên trong chỉ có vỏn vẹn vài món đồ. Một cái ô trúc màu đỏ nhìn đã cũ. Một quyển trục màu tím, ở hai đầu có mắc một sợi xích quấn ngang qua thân quyển trục, nhìn vô cùng đẹp mắt. Và một tấm da mỏng trông giống da dê đã ngả vàng, bên trên vẽ những đường mờ mờ ảo ảo đứt đoạn, nhìn không thể nhận ra là rốt cuộc là vẽ cái gì.
Cha hắn cẩn thận cầm từng vật rồi đưa cho hắn, không quên dặn dò:
“Nhớ kỹ, những vật này rất có thể là Lê Thạch tiên tổ đã bỏ ra một cái giá to lớn để truyền lại cho hậu thế. Có thể sẽ có liên lụy tới nhiều người. Con cầm những vật này tuyệt đối không được để lộ trước mặt người khác, nếu không, có thể dẫn tới họa cho bản thân”.
Lê Lâm gật đầu rồi dùng ánh mắt đánh giá từng món đồ. Hắn chú ý quyển trục đầu tiên, vì trông nó rất đẹp. Giờ nhìn kỹ trên thân quyển trục có những đường nét giống như chữ, nhưng hắn lại không thể nhận ra được chữ nào. Hắn cố tìm cách mở ra nhưng hoàn toàn không được. Còn cái ô trúc kia, sau khi hắn rủ hết lớp bụi trên mặt ô thì mới để ý thấy trên chỗ tay cầm có khắc mấy chữ. Hắn vừa khẽ chạm vào chỗ khắc thì những chữ đó lóe sáng lên:
“Phần thiên huyền mộc tản?” Hắn khẽ đọc, đây ắt hẳn là tên của vật này rồi.
“không còn nhiều thời gian đâu, sau này rồi xem kỹ hơn. Có lẽ Ngọc Thanh Chân Nhân cũng sắp tới rồi” Cha hắn lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Hắn gật đầu rồi cất quyển trục và miếng da dê vào trong ngực áo. Còn cái ô trúc thì không còn cách nào khác, đành phải tìm một cái túi để đựng rồi cầm bên người vậy.
Hai cha con rời khỏi phòng đọc sách, đi tới phòng khách. Lúc này Lê phu nhân và các gia đinh, thị nữ trong nhà đều đã tập trung lại. Lê Lâm nhìn thấy cảnh này có hơi ngập ngừng. Lần đầu tiên hắn trông thấy hết mọi người trong nhà tập trung lại một chỗ như vậy.
Nhìn thấy hắn, mỗi người làm trong nhà đều một tiếng thiếu gia, hai tiếng thiếu gia. Làm hắn có phần xúc động. Hắn với mọi người tuy không tốt lành gì, nhưng khi hắn sắp rời đi thì lại được tiễn đưa như vậy, thật khó mà diễn tả nên lời.
Hắn cùng mọi người trong nhà ngồi trong phòng khách sốt ruột chờ thêm nửa canh giờ nữa. Thì rốt cuộc từ bên ngoài có tiếng người gõ cửa.
Vừa nghe thấy, Lê lão gia lập tức đứng lên. Một gã người làm tức tốc chạy ra mở cổng.
Đúng là Ngọc Thanh Chân Nhân, vẫn cái vẻ tiên phong đạo cốt đó. Lão ung dung theo gã người làm đi vào trong nhà. Nhìn thấy trong phòng khách đã đầy ắp người. Lão tươi cười nhìn Lê lão gia rồi lại nhìn qua Lê Lâm.
Lê lão gia cúi người chào một tiếng. Lão cũng gật đầu đáp lễ.
“Đã chuẩn bị hết chưa?” Lão hướng Lê Lâm hỏi.
“Đã xong cả rồi, chỉ còn chờ người nữa thôi” Lê Lâm thần thái đầy cung kính đáp lại.
“Tốt, cũng không cần lo lắng. Sau này sẽ còn quay về, cũng không cần quá lưu luyến”.
Lão nói lời ấy rồi lại nhìn Lê phu nhân và Lê lão gia.
“Cũng không cần tốn nhiều thời gian, lập tức xuất phát được rồi” Ngọc Thanh Chân Nhân khoác tay nói với hắn.
Lê Lâm quay lại nhìn mẹ, nhìn cha hắn lần nữa. Rồi lại nhìn mọi người trong Lê gia gật đầu. Cũng không nói lời từ biệt nào. Bao nhiêu lời muốn nói đều đã sớm nói với nhau cả rồi.
Lê Lâm đi theo sau lưng Ngọc Thanh Chân Nhân, bất giác lại quay lại nhìn mọi người. Mẹ hắn thì không cầm được lòng mà rơi nước mắt. Còn cha hắn thì một vẻ đăm chiêu nhìn theo hắn. Từ biệt lần này, lão cũng không biết còn gặp lại con trai nữa không. Lão vốn không muốn Lê Lâm rời đi, lão biết con đường tu chân đầy rẫy hiểm nguy, không bằng làm một phàm nhân mà hưởng thụ nhân gian. Nhưng ai bảo lão phải bó tay với đứa con trai của mình, cũng chỉ còn cách cho hắn theo con đường đầy chông gai này. Cũng mong là hắn trên con đường tu chân có được phúc khí, thay đổi tâm tính mà sống an nhàn là được rồi.
Lúc này Lê Lâm đi theo sau Ngọc Thanh Chân Nhân đang bước đi trên con đường chính trong thành Đông An. Mọi người nhìn thấy hắn thì lộ một vẻ ngờ vực khó hiểu. Hắn thì nhìn từng người, trên mặt tươi cười.
“Các hương thân phụ lão, Lê Lâm ta chuyến này đi tầm sư học đạo, lúc ta thành tài sẽ chiếu cố thành Đông An, chiếu cố tất cả mọi người” Hắn vừa đi vừa nói, lời nói của hắn làm mọi người như muốn tức điên.
“Không cần ngươi chiếu cố, chỉ cần ngươi đi khỏi đây đã là phúc của bá tánh rồi. Lê Lâm, cảm ơn ngươi” Một người bên đường đáp lại hắn.
Lúc này mọi người mới bàn tán xôn xao:
“Vậy là hắn đi thật à? đi thật sao? đi, đi ăn mừng, hôm nay ta đãi”.
“Trời cao có mắt, thật là trời cao có mắt, tiểu thúy nhà ta cũng có thể ra khỏi nhà được rồi”.
Từng tiếng xì xào bàn tán cứ râm rang trên mỗi bước đường mà hai người đi qua.
Cứ thế một già một trẻ đi ra khỏi thành. Lúc này vẫn còn có một người đứng trên một tòa lầu cao, dùng ánh mắt xa xăm nhìn ra hướng cổng thành. Trong lòng nàng dâng lên cảm giác xôn xao khó tả.
“Xú nam nhân, tốt là đừng có quay về, không thì bổn cô nương lột da ngươi”.
Người đó không ai khác chính là Cao Nhược Lan. Từ sáng sớm nàng đã đi tới gần phủ đệ Lê gia, nhưng không dám vào trong mà chỉ đứng ở ngoài nhìn vào. Nàng thật không hiểu sao lại dâng lên ý muốn tới tiễn tên bại hoại mà nàng ghét cay ghét đắng này. Cứ thập thò cả buổi sáng thì rốt cuộc cũng thấy hắn đi ra cùng với một lão giả. Vốn nàng muốn mắng hắn mấy câu, nhưng lại ngại ngùng không dám.
Vừa ra khỏi thành, đi được khoảng vài dặm đường. Đến khi xung quanh không còn ai nữa. Lúc này Ngọc Thanh Chân nhân mới dừng lại rồi quay lại nhìn hắn.
“Có vẻ như sự ra đi của ngươi khiến cho bách tính mừng như phát điên lên” Lão nhìn Lê Lâm rồi châm chọc.
“ y, thật sự chân nhân không hiểu đâu. Bọn họ ấy mà, trong lòng nghĩ một kiểu, ngoài miệng lại nói một kiểu khác. Nếu không thì đâu có nhiều người tiễn ta như vậy chứ” Hắn lại cái bộ dạng phóng đãng mà trả lời. Lúc này đã đi ra khỏi thành, cũng không còn ai thấy, hắn cũng không cần diễn nữa.
“Ít ra lúc nãy có một tiểu cô nương, thật là tới tiễn ngươi. Tâm tư khác với những người còn lại” Ngọc Thanh Chân Nhân nói rồi cười lớn.
Tiểu cô nương? Tiểu cô nương nào nhỉ? Hắn trêu chọc biết bao nhiêu tiểu cô nương mà nói. Là tiểu Thúy, hay tiểu Đào Đào? Hay Nhược Lan muội muội? Mặc kệ, là ai cũng được, chân tình này hắn sẽ không quên.
“Dù nàng là ai thì cũng thật đáng quý, ta nhất định sẽ chiếu cố tới nàng”.
Nói rồi hắn thấy Ngọc Thanh Chân Nhân lấy ra một cây ngọc bút nhỏ nhắn trong lòng bàn tay, lão vừa ném ra thì nó lập tức phóng lớn lên to như thân một đại thụ rồi lơ lửng trên không trung.
“Lên đi” Ngọc Thanh Chân Nhân khoác tay nói với hắn.
“Lên? ý người là leo lên nó?” Hắn nhìn cây bút to khổng lồ đang lơ lửng trước mặt mình.
Ngọc Thanh Chân Nhân gật đầu.
“ừm… Từ bây giờ chúng ta sẽ ngự không mà đi. Viên Dương Tông cách nơi này rất xa, ngươi tính đi bộ thì khi nào mới tới?”.
Là ngự không phi hành, rốt cuộc hắn đã được nhìn thấy tận mắt ngự không phi hành trong truyền thuyết. Hắn nhìn chằm chằm cây bút, trên mặt lộ vẻ khó tin, rồi cũng từ từ leo lên.
“Ngồi cho vững, lát nữa mà rơi xuống có chuyện gì ta không biết được đâu”. Nói rồi Ngọc Thanh Chân Nhân khoác tay một cái, bỗng chốc bộ dạng râu tóc bạc trắng, gần đất xa trời bỗng không còn, thay vào đó là một trung niên nhân gương mặt tuấn lãng, mái tóc ánh lên màu bạch kim, toàn thân một vẻ tiên phong đạo cốt ngây ngất.
Lại là tiên gia thuật pháp, Lê Lâm há hốc mồm, hắn không biết đây là hình dạng thật của Ngọc Thanh Chân Nhân hay chỉ là lão biến hóa ra.
“Đây là dung mạo thật của ta, cái vẻ ngoài kia chỉ là để đi vào phàm trần mà thôi” Như hiểu được vấn đề trong lòng Lê Lâm, Ngọc Thanh Chân Nhân nói.
Ngọc Thanh Chân Nhân đứng ở chỗ đuôi bút, miệng lẩm nhẩm pháp quyết. Bỗng cây bút từ từ bay lên, càng lúc càng cao. Lê Lâm quay người lại, hắn nhìn thấy rõ toàn cảnh Đông An thành, giờ đây nhỏ đến đáng thương. Nơi này hắn lớn lên, nơi này thường ngày hắn uống say làm đủ thứ chuyện. Giờ bỗng chốc ra đi, trong lòng hắn cũng dâng lên nỗi nhớ nhung khó tả.
Vυ't một cái, hai người cứ như vậy lướt đi trong không trung.
Tiên nhân một giấc mộng tiêu dao
Kẻ đi tìm kiếm tự phương nào
Nơi xa còn đó người trông đợi
Ngoảnh lại chỉ một giấc chiêm bao.