Sau đi tác dụng của thuốc dần tan đi, Tú Chiêu mệt mỏi mở mắt, khung cảnh trước mắt làm cậu sững người. Long sàn vàng kim chói mắt, chạm khắc rồng vàng uốn lượn uy nghiêm, cả căn phòng tràn ngập hơi thở vương giả, xa hoa tráng lệ, là cảnh tượng mà Tú Chiêu chưa thấy bao giờ. Cậu mở to mắt, bị cơn căng trướng từ l*и truyền đến tê dại, cảm nhận được ©ôи ŧɧịt̠ to vẫn còn chôn trong l*и. Tinh đặc trong tử ©υиɠ bị đầu ©ôи ŧɧịt̠ chặn lại, l*и non đau nhức không thôi.
"Hức....đau...đau quá...ưmm...Minh Vũ ăn hϊếp em...hoàng thượng xấu xa...huhu..đau l*и quá~"
Tú Chiêu thút thít khóc nức nở, cậu uất ức nhưng vẫn không dám khóc to, sợ làm nam chủ thức giấc, l*и non vẫn ngoan ngoãn co bóp đều đều ©ôи ŧɧịt̠ bự. Dương Minh Vũ được l*и non co bóp sung sướиɠ tỉnh dậy, vừa nghe thấy tiếng thút thít của cậu đã vô mông mập một cái:
"Tỉnh lại rồi? Trẫm làm gì mà em khóc?"
"Ưmmm...ngài...ngài xấu xa...dám chuốc rượu ȶᏂασ em. Còn khiến l*и em tê nhức...huhu xấu lắm~ còn đút ©ôи ŧɧịt̠ không chịu rút ra...hức"
Dương Minh Vũ cười gian, hắn không ngờ tiểu thế tử này mềm mỏng như vậy, bị hắn ȶᏂασ nát l*и vẫn ngoan ngoãn trách yêu mấy chữ xấu xa, không dám phản kháng gì. Hắn đã sẵn sàng chịu đựng người tỉnh lại sẽ giận dỗi, cũng chuẩn bị luôn phương án khiến đối phương không thể giận nữa, vậy mà hắn không cần phải làm gì, cục cưng nhỏ này đã mềm mại nép vào ngực hắn, tiếng khóc cũng nức nở nhỏ bé, khiến cho cả người hắn rạo rực.
Tú Chiêu thấy hắn không nói nặng mình, còn yêu thương hôn môi chụt chụt, gan liền to lên không ít, nước mắt nhanh chóng chảy nhiều hơn. Cậu khóc thành tiếng, vừa nấc cục vừa khóc đến đáng thương, làm nũng yêu cầu hắn mau rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, không cho hoàng thượng nút vυ' mình. Dương Minh Vũ bị tiếng khóc kia làm nhíu mày, dỗ mãi mà không được, nhanh trí rút ©ôи ŧɧịt̠ đã cứng lên ra, đặt lên môi mọng đang hé mở khóc lóc kia, bôi toàn bộ dịch nhờn lên đó.
"Còn dám khóc không? Trẫm thương em thì em dám khóc không cho trẫm nút vυ' sao? Được, nếu như l*и không cho trẫm ȶᏂασ, thì miệng cũng phải bú ©ôи ŧɧịt̠ cho trẫm. Nếu em không ngoan ngoan bú, trẫm sẽ dùng ©ôи ŧɧịt̠ to này ȶᏂασ nát l*и em, khiến cho l*и em quen hơi trẫm, không xuống nổi giường! Sao? Trẫm cho em chọn."
Tú Chiêu sợ hãi, nhanh chóng mếu máo ngậm đầu ©ôи ŧɧịt̠ lấy lòng hắn. Dương Minh Vũ thoải mái ưỡn lưng, hưởng thụ miệng lưỡi non mềm bú ©ôи ŧɧịt̠ cho mình. Đầu lưỡi vì lấy lòng mà đung đưa dính lên thân ©ôи ŧɧịt̠, liếʍ đi toàn bộ dịch nhờn trên đó, cả khuôn mặt xinh đẹp vùi dưới háng thiên tử, cảnh đẹp làm Dương Minh Vũ nứиɠ đến mức ©ôи ŧɧịt̠ to thêm một vòng. Hắn hài lòng xoa đầu Tú Chiêu, yêu thương nhìn lưỡi cậu liếʍ trên ©ôи ŧɧịt̠ hắn, bất mãn đưa đẩy ©ôи ŧɧịt̠, ý muốn cậu ngậm vào.
"Mau ngậm vào bú ©ôи ŧɧịt̠ cho trẫm...ưʍ...miệng nhỏ của em thật sướиɠ, rất biết hút ©ôи ŧɧịt̠. Ngoan, hút sâu thêm nữa, nút ©ôи ŧɧịt̠ mạnh hơn đi, Tú Chiêu ngoan."
Tiểu thế tử trần như nhộng, cơ thể mảnh mai run rẩy, l*и non trào ra tinh đặc, hai tay vòng ra ôm lấy hông hắn, chuyên tâm bú ©ôи ŧɧịt̠ rồng. Cậu bị căn ©ôи ŧɧịt̠ này hun cho mặt đỏ bừng, l*и nhỏ bên dưới ngậm tinh bắt đầu muốn đυ., mùi ©ôи ŧɧịt̠ xông vào mũi, Tú Chiêu đê mê hít lấy, cậu bắt đầu thèm thuồng bú ʍúŧ, sắp có dấu hiệu nghiện ©ôи ŧɧịt̠.
"Giỏi...cái miệng nhỏ của em bú sướиɠ, ©ôи ŧɧịt̠ trẫm bị em làm cho nghiện rồi, mau ngậm vào sâu hơn đi, hôm nay trẫm cho em uống tinh thay cơm."
Tú Chiêu vừa ngậm ©ôи ŧɧịt̠ vừa nhìn hoàng thượng, lưỡi nhỏ chuyên tâm hút ©ôи ŧɧịt̠, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm dung nhan anh tuấn kia, thành kính đến mức Dương Minh Vũ sắp thất thủ bắn tinh. Hắn chịu hết nổi, nhanh chóng ôm đầu tiểu thế tử đung đưa, thúc ©ôи ŧɧịt̠ sâu vào cổ họng thiếu niên, chuẩn bị bắn tinh cho cậu uống.
"Bắn...Bắn cho em tiểu hồ ly lẳиɠ ɭơ. Trẫm mê chết em rồi tiểu dâʍ đãиɠ...aa"
Dương Minh Vũ gầm một tiếng, ©ôи ŧɧịt̠ to giật mạnh trong miệng xinh, sảng khoái bắn toàn bộ tinh đặc vào miệng tiểu mĩ nhân. Sung sướиɠ ưỡn thắt lưng, môi lưỡi hầu hạ ©ôи ŧɧịt̠ to bắn tinh, xong xuôi còn thèm thuồng nuốt toàn bộ vào dạ dày.
Tú Chiêu thèm thuồng bú tinh, ©ôи ŧɧịt̠ to của Dương Minh Vũ đã mê hoặc cậu, tinh đặc trong miệng trở thành mỹ vị, khiến cậu thèm thuồng chạy theo bú ʍúŧ, không muốn rời hơi ©ôи ŧɧịt̠. Hắn nhìn một màn này, ©ôи ŧɧịt̠ lại nứиɠ lên, nhanh chóng cho cậu bú tinh, không chừa giây nào để cho môi xinh hầu hạ ©ôи ŧɧịt̠. Nhìn Tú Chiêu thèm ©ôи ŧɧịt̠ đến mê mụi, vùi vào háng hắn bú ʍúŧ, Dương Minh Vũ cười sung sướиɠ, vuốt ve tóc dài mảnh mai của cục cưng.
"Mới cho em bú ©ôи ŧɧịt̠ một chút mà em đã thèm đến mức này, em nói xem sau này làm sao em có thể sống xa ©ôи ŧɧịt̠ trẫm?"
Đường đường là thiên tử một nước, mà lời mở ra lại hạ lưu vô cùng. Tú Chiêu bị hắn mê hoặc đến điên đảo, chỉ biết đuổi theo ©ôи ŧɧịt̠ hắn bú tinh, hoàn toàn không để ý gương mặt nham hiểm kia đang nhìn mình, ánh mắt vừa tham lam vừa chiếm hữu.
Tú Chiêu được thõa mãn bú ©ôи ŧɧịt̠ một hồi, uống no nên tinh đặc. Dương Minh Vũ mới ôm cậu đi tẩy rửa, thân thể non mềm dựa vào ngực hắn, để mặc hoàng thượng muốn làm gì thì làm. Dương Minh Vũ thương yêu l*и non vừa mới bị phá trinh, tẩy rửa sạch sẽ xong liền hôn lên môi l*и hai cái. Hắn bế cậu đi thay đồ, Tam công công đã chuẩn bị sẵn y phục cho Tú Chiêu thay đổi, so với bộ cậu mang vào cung xa hoa hơn nhiều. Y phục tinh xảo thêu trúc xanh, đai lưng nạm ngọc quý phái, chất vải thượng hạng mềm mại, xoa bằng tay đã thấy thích không thôi. Dương Minh Vũ đích thân mặc đồ cho cậu, mặc đến đâu hắn hôn đến đó, đến khi mặc quần đã vùi đầu vào l*и non liếʍ lấy liếʍ để. Tú Chiêu được hắn hầu hạ vui sướиɠ, ngoan ngoãn mở chân để hắn nút l*и mình, đỏ mặt nghĩ giây trước còn đứng đắn thay đồ, giây sao đã muốn ăn luôn cái l*и nhỏ của cậu.
Thay đồ tẩy rửa xong xuôi, Dương Minh Vũ bế Tú Chiêu đi ăn cơm. Tuy rằng hắn đã chuẩn bị cho cậu ăn no trước khi ȶᏂασ, nhưng vận động một hồi cục cưng vẫn đói. Hắn đau lòng xoa bụng cho cậu, dặn dò Tam công công mau chóng chuẩn bị đồ ăn. Tú Chiêu nằm gọn trong lòng hắn, bụng mềm được xoa để giảm cảm giác đói. Tiểu thế tử thích đến cong mắt, nhanh chóng quay ra sau hôn chụt một cái lên môi hoàng thượng.
Dương Minh Vũ nhìn dáng vẻ nghịch ngợm đáng yêu của cậu, trong lòng cũng vui vẻ theo. Nhéo mũi cậu:
"Nghịch ngợm."
Tam công công nhanh chóng cho người mang đồ ăn lên. Nhìn những món ngon lấp lánh hương thơm trước mắt, Tú Chiêu liền chảy nước miếng, nâng mông muốn rời khỏi vòng ôm để lấy đồ ăn. Dương Minh Vũ thấy mông múp sắp rời khỏi mình, đôi mắt âm trầm giận dữ, nhanh chóng ghìm chặt eo thon, ấn mạnh cậu mạnh xuống đùi mình.
"Đi đâu? Ai cho em em rời khỏi trẫm? Có tin trẫm lập tức hất đổ bàn ăn, cho em nhịn đói đến ngày mai không?"
Tú Chiêu giật mình, mông múp cọ lên ©ôи ŧɧịt̠ bự, vừa đói vừa sợ, nhanh chóng ôm cổ hoàng thượng lấy lòng:
"Không có mà~ Tú Chiêu chỉ là đói quá thôi...không dám rời khỏi Minh Vũ đâu mà..."
Cậu vừa thấp thỏm vừa lo sợ, sợ hoàng thượng nổi hứng thật sự cho mình nhịn đói. Dương Minh Vũ mỉm cười, hài lòng ôm lấy eo cậu, bắt đầu đút cục cưng ăn cơm. Hắn làm sao nỡ bỏ đói Tú Chiêu, thương còn không hết. Chỉ là vừa nhìn thấy cậu muốn rời khỏi vòng ôm của mình, máu nóng lại xông lên não, hắn không muốn thấy cảnh tượng Tú Chiêu rời xa vòng tay của mình, trong đầu đã hoàn toàn coi cậu là bảo bối riêng.
Tú Chiêu được hoàng thượng đút cơm đến no căng, thỏa mãn để hắn xoa bụng tiêu thực. Những món này đều là sơn hào hải vị câu chưa từng nếm qua bao giờ, ăn đến mức giống như bị bỏ đói lâu ngày, làm cho Dương Minh Vũ nhíu mày. Những món Thượng Thiện phòng làm trong bữa tối này đều là những món bình thường đối với hoàng tộc, hắn sợ cậu lạ miệng nên mới cố ý dặn Tam công công nấu những món Thân Vương phủ thường ăn, đều là những thứ nên xuất hiện mỗi ngày trên bàn của tiểu thế tử. Nhưng nhìn dáng vẻ thỏa mãn kia, hiển nhiên là những món tầm thường như vậy cũng chưa từng ăn. Đường đường là một thế tử Văn Thân vương, con cả của chính thê, thân phận tôn quý, huống chi còn sống từ bé trong lầu son vườn tước, đáng lẽ phải sống trong phú quý nhung lụa, hưởng thụ đầy đủ mỹ vị nhân gian. Nhưng Tú Chiêu chẳng những chưa từng được ăn ngon mặc đẹp mà còn nghèo đến mức không đủ tiền mua bánh từ tiệm nhỏ ở ngoài thành.
Dương Minh Vũ không ngờ tiểu thế tử của mình lại chịu khổ như vậy, thảo nào tính cách mềm yếu, bị bắt nạt cũng không dám nói ra. Trong lòng khó chịu, mau chóng dặn dò Tam công công mang vài chục loại bánh trà lên đây, tiếp tục cho Tú Chiêu thử qua toàn bộ, hắn chỉ cho Tú Chiêu thử mỗi cái một miếng, xong một cái thì đút cho cậu trà thơm để rửa miệng, cho cậu nếm đủ những loại bánh ngon nhất trong cung.
"Ưmm....ngon quá đi~ đây là bánh gì vậy? Vừa thơm vừa mềm, cắn vào đã tan ra rồi, muốn ăn nữa mà...đừng đừng cất đi~"
"Đây là loại bánh được làm từ Thượng Thiện phòng, trẫm không ăn ngọt. Nhưng đây là một trong những loại bánh phụ hoàng thích ăn nhất, trẫm nghĩ em cũng sẽ thích."
"Lợi hại thật đó, đây là lần đầu tiên thần ăn bánh nào ngon đến như vậy!"
Dương Minh Vũ nhìn ánh mắt trông mong của cậu, cảm giác ấm nóng lan tràn trong ngực, ôm cậu kiên nhẫn trả lời những câu hỏi linh tinh, một bên lải nhải không ngừng, một bên dịu dàng trả lời toàn bộ.
Tú Chiêu chưa bao giờ thấy hạnh phúc đến như vậy, những ngày nhận nhiệm vụ ở đây, không một ai nghe cậu nói chuyện, ở một nơi không ai thương mình, cậu cũng không có bạn bè, lúc nào cũng trông mong người trong phủ mở cửa, cậu sẽ lén chạy ra ngoài, tránh toàn bộ những anh chị em ác độc trong nhà, dạo phố cùng với những thường dân khác, ăn đồ ăn mà họ bán trên đường, khi hết tiền thì đứng một bên nhìn, hết ngày mới dám về nhà, làm thế tử mà cuộc sống vô cùng khổ sở. Bây giờ được ôm, được hôn, được yêu thương cho ăn món ngon, được trân trộng trong vòng tay vững chãi, bất giác nước mắt tuôn rơi không kiểm soát được. Tủi thân đến mức không nhịn được lớn tiếng khóc to, làm Dương Minh Vũ giật mình, hắn lập tức luống cuống dỗ dành:
"Sao tự nhiên em lại khóc? Ngoan, nín đi. Ai ức hϊếp em? Trẫm thay em trừng trị kẻ đó được không? Mau nín đi, không được khóc nữa."
Dương Minh Vũ bế cậu lên, ra hiệu cho Tam công công dọn dẹp, nhanh chóng bế người lên giường, một tay đỡ mông cậu, một tay vỗ vỗ bờ lưng mượt mà. Tú Chiêu được sủng sinh ra tâm lí ỷ lại, người yêu thương cậu chính là thiên tử, không một ai có thể chống lại hắn, đây chính là tấm khiên vững vàng nhất của cậu, cho nên khi hắn hỏi, bỗng nhiên cậu rất muốn nói toàn bộ cho hắn biết. Tú Chiêu lập tức mếu máo, vừa được đặt lên giường đã làm nũng đòi hắn ôm, rời xa hắn là khóc lóc không chịu. Dương Minh Vũ bất đắc dĩ, têu thương ôm chặt tiểu mĩ nhân vào lòng, bắt đầu nghe cậu cáo trạng.
"Thần sinh ra vốn khác người, không phải nam cũng không phải nữ...mẫu thân qua đời liền bị tiểu thϊếp của cha chèn ép, chật vật sống qua ngày. Hoàng thượng~ người nhất định phải bảo vệ Tú Chiêu, thần thật sự không muốn chết đâu mà...Những người đó rất độc ác, mấy ngày trước còn không cho Tú Chiêu ăn cơm, bụng rất đói nên lúc nãy mới ăn nhiều như vậy..."
Dương Minh Vũ nghe giọng nói tủi thân của cậu, lửa giận đã sôi sục. Đám người chết tiệt dám hành hạ người của hắn như vậy, hắn vốn tưởng rằng ít nhất cái danh thế tử vẫn cho cậu được bữa ăn ngon, nhưng không ngờ bên trong lại thối nát như vậy. Không những không có cơm ăn áo mặc, tiền cũng không có! Chẳng lẽ những tên súc sinh ấy coi thường trẫm quá hiền lành bao dung hay sao? Chỉ nghe nói tiểu thế tử bị ghẻ lạnh một chút, chứ đâu có nghe bị đánh bị bỏ đói đâu?
"Tú Chiêu ngoan đừng khóc, trẫm sẽ trả thù cho em. Đừng buồn nữa, ở bên cạnh trẫm đi, trẫm sẽ cho em cơm ngon, cho em y phục đẹp còn có ©ôи ŧɧịt̠ bự của trẫm có được không? Toàn bộ đều cho em cả."
Tú Chiêu được hắn dỗ đến mềm tâm, nhanh chóng ngừng khóc, ngoan ngoãn để hắn đè lên người mình, hai bắp chân thon vòng qua kẹp chặt lấy người, đỏ mặt thẹn thùng:
"Xấu...xấu xa~ em có muốn ©ôи ŧɧịt̠ bự của hoàng thượng từ bao giờ, ngài lúc nào cũng chọc Tú Chiêu...ưmm~"
Dương Minh Vũ cười gian, ©ôи ŧɧịt̠ cách lớp y phục đỉnh lên l*и non. Lời nói dâʍ ɖu͙© chọc cậu:
"Em không cần ©ôи ŧɧịt̠ của trẫm thì cần cái gì? Không có ©ôи ŧɧịt̠ trẫm thì làm sao em được bú tinh? Làm sao em có thể thỏa mãn l*и nhỉ được? Hửm?"
"Ưmm...em..em đâu có muốn thỏa mãn chứ... tại vì ©ôи ŧɧịt̠ hoàng thượng to quá...nên nó mới rỉ nước hút vào, không phải tại em muốn~"
Côи ŧɧịt̠ trong quần bị lời nói dâʍ đãиɠ ngây thơ làm cho nứиɠ lên, nhanh chóng đội lớp quần tì lên l*и xinh. Cạ đến thấm nước, Dương Minh Vũ lập tức cởi sạch Tú Chiêu, nhìn ngắm thân thể xinh đẹp khiến mình mê đắm. Hắn hôn đôi môi xinh, niết vυ' mềm đến sưng lên, sau đó lưu manh tì đầu ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и, trêu chọc l*и nhỏ chảy nước da^ʍ thèm thuồng, sau đó lại vô tình tách ra như chưa hề có chuyện gì.
Tú Chiêu bị hoàng thượng trêu chọc rêи ɾỉ, nhìn hắn gian xảo trêu đùa l*и cậu đến khi nứиɠ chảy nước rồi bỏ đi liền muốn khóc. Rõ ràng cốt truyện và hệ thống bảo Dương Minh Vũ rất quân tử, vừa dịu dàng vừa đẹp trai, là một minh quân tốt. Sao bây giờ cậu lại thấy hắn rất lưu manh, rất xấu xa hơn nữa còn khác xa so với chữ quân tử. Có quân tử nào mà mới gặp đã bày mưu chuốc rượu ȶᏂασ nhừ cậu, sau đó dùng ©ôи ŧɧịt̠ trêu đùa l*и nứиɠ rồi bỏ đi đâu chứ? Hơn nữa tên hắn đọc ra vừa mềm mại vừa khí khái như vậy, sao con người không giống tên chút nào, hệ thống lừa cậu thật thảm. Tú Chiêu bị cơn nứиɠ hành hạ chỉ có thể đuổi theo ©ôи ŧɧịt̠ bự, yêu cầu nó đυ. l*и mình giải nứиɠ. Nức nở nhìn ©ôи ŧɧịt̠ trêu đùa cửa l*и.
"Đừng...đừng mà~ đừng chọc l*и em nữa....mau thương Tú Chiêu đi mà~ em nứиɠ lắm rồi~"
Dương Minh Vũ đạt được mục đích, lại chần chừ không muốn ȶᏂασ vào ngay. Hắn thở dài, quơ quơ ©ôи ŧɧịt̠ trước mặt Tú Chiêu:
"Côи ŧɧịt̠ của trẫm bây giờ chưa muốn ȶᏂασ em, phải làm sao đây? Hay là em ngoan ngoãn chịu đựng cơn nứиɠ đi, khi nào nó muốn trẫm liền ȶᏂασ em được không?"
Tú Chiêu khóc lóc làm nũng không chịu, lại nhìn ©ôи ŧɧịt̠ to trước mắt mình, nhanh chóng thèm thuồng đuổi theo. Hoàng thượng không muốn ȶᏂασ l*и, chứ đâu có nói không muốn cho cậu bú ©ôи ŧɧịt̠? Vì vậy Tú Chiêu nứиɠ đến mê mụi lập tức ham ăn dí theo ©ôи ŧɧịt̠ bự kia, mυ'ŧ chùn chụt.
"Ưmm....vậy để Tú Chiêu bú ©ôи ŧɧịt̠ cho Minh Vũ được không?, thật thơm...thèm quá~ ưmm...chụt chụtt...©ôи ŧɧịt̠ ngon..."
Dương Minh Vũ nhìn cục cưng dâʍ đãиɠ của mình, hài lòng ưỡn ©ôи ŧɧịt̠. Hắn chính là muốn dạy dỗ ra một tiểu thế tử da^ʍ như thế này, thèm ©ôи ŧɧịt̠ hắn mọi lúc, không cần hắn nói mà vẫn chủ động hầu ©ôи ŧɧịt̠. Cái miệng xinh của Tú Chiêu hút hắn vô cùng sướиɠ, đầu lưỡi mềm mại ướŧ áŧ liếʍ quanh thân ©ôи ŧɧịt̠, an ủi từng thớ gân đang nóng hổi giật giật vì nứиɠ. Tú Chiêu càng bú càng giỏi, cái miệng mυ'ŧ liếʍ liên tục, trêu chọc ©ôи ŧɧịt̠ to ở trong miệng rỉ nước ngày càng nhiều, làm cho Dương Minh Vũ hít hà liên tục, sung sướиɠ muốn bắn tinh.
Dương Minh Vũ vùi bàn tay to vào gáy cục cưng, nhanh chóng đưa đầu cậu chôn sâu vào ©ôи ŧɧịt̠ mình, đưa đẩy mạnh bạo. Tú Chiêu ngoan ngoãn há miệng, để ©ôи ŧɧịt̠ hắn hưởng dụng môi lưỡi mình, chuẩn bị sẵn sàng bú tinh.
"Bắn...trẫm bắn cho em, ưmmm...thật sướиɠ ©ôи ŧɧịt̠. Tiểu thế tử của trẫm bú ©ôи ŧɧịt̠ càng lúc càng giỏi, để trẫm thưởng tinh cho em uống."
Hắn hứng tình đưa đẩy hông, cuối cùng thọc ©ôи ŧɧịt̠ vào tận sâu trong cuống họng, phun tinh đặc. Tú Chiêu thèm thuồng bú tinh, vì quá tham lam mà bị sặc, nhưng sau đó lại chảy nước miếng đuổi theo ©ôи ŧɧịt̠ rồng, bú ©ôи ŧɧịt̠ để nó cương lên lần nữa. Dương Minh Vũ nhìn tiểu mĩ nhân tham ăn, không cho cậu bú ©ôи ŧɧịt̠ nữa, hắn muốn thỏa mãn l*и non bên dưới. Ngay lập tức dùng ©ôи ŧɧịt̠ ȶᏂασ lúc cán vào l*и, ưỡn hông thọc ra đút vào mạnh bạo, sung sướиɠ ȶᏂασ l*и non ướt đẫm nước da^ʍ. Tú Chiêu bị ©ôи ŧɧịt̠ to nhồi l*и đã quen, ưỡn lưng mở chân cho hắn ȶᏂασ, mê mang nhìn dung nhan của hoàng thượng. Dương Minh Vũ vừa ȶᏂασ vừa thoải mái để cậu ngắm mình, muốn da^ʍ bao nhiêu thì da^ʍ bấy nhiêu. Hắn khoái đi đâm thọc, bắn tinh ngập tràn tử ©υиɠ, chặn ©ôи ŧɧịt̠ ủ tinh trong l*и, thỏa mãn ȶᏂασ l*и mĩ nhân cả buổi tối.
Sáng hôm sau Dương Minh Vũ dậy thượng triều, suốt quá trình đều im lặng tuyệt đối, không làm ồn vị tiểu thế tử đang ngủ say kia. Hắn yêu thương hôn lên môi cậu, sau đó cùng Tam công công đi Cần Chánh điện thiết triều. Lúc về vẫn còn thấy cậu ngủ say, hoàng thượng không những không mắng, còn bế cậu ép dậy đút cơm, no rồi mới ôm cậu ngủ tiếp, Tú Chiêu mệt mỏi quá độ, ngủ say một giấc đến chiều. Cậu tỉnh dậy thì cung nữ bên ngoài đã nghe thấy, tiến vài hầu hạ cậu rửa mặt, bảo cậu theo chân đến Càn Thành điện, thiên tử đang phê duyệt tấu chương ở đó.
Khi Tú Chiêu vừa đến, đúng lúc Văn Dung cũng có mặt. Nàng ta vừa thấy Tú Chiêu đã chán ghét, lập tức liếc cậu, mở giọng chua chát mỉa mai:
"Đây chẳng phải là đệ đệ Tú Chiêu sao? Tỷ nghe nói hoàng đón đệ vào cung chơi từ hôm qua, vậy mà giờ mới ló mặt cho tỷ thấy. Chẳng lẽ đệ đệ quên mất người chị này, vẫn như lúc ở nhà coi thường ta sao?"
Văn Dung móc mỉa Tú Chiêu, cố ý dùng cách khéo léo nhắc về thân phận giữa hai người, đổi trắng thay đen để hoàng thượng nghĩ rằng ả ta ở nhà bị con cả ức hϊếp, coi thường. Nhưng Tú Chiêu bây giờ đã khác, cậu không còn là đứa bé ngốc chỉ biết câm như hến nữa, nghe được những lời ác độc kia, lập tức mếu máo nhìn hoàng thượng, làm nũng từ xa với hắn.
"Tỷ tỷ, Tú Chiêu không hề coi thường tỷ mà...Chỉ là hôm qua hoàng thượng muốn tâm sự với đệ, kết quả nói một hồi lại hợp nhau nên mới lâu như vậy, vốn hôm nay đệ tính đi gặp tỷ, nhưng tỷ đã ở đây mất rồi...Xin tỷ đừng trách Tú Chiêu."
Tiểu thế tử thông minh dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, đối phương vừa độc ác nói cậu, cậu liền tỏa ra bộ dáng mềm yếu, nói chuyện vâng dạ đầy tủi thân, khiến cho vị hoàng đế trên kia nhộn nhạo không yên. Thế tử của Thân vương dù là em nàng ta, nhưng thân phận sinh ra đã khác biệt, dù làm phi rồi vẫn phải thua một bậc, về nhà vẫn phải nhún nhường đứa em này. Nhưng Tú Chiêu lại vô cùng lí trí, giọng nói vừa thể hiện yếu thế vừa thể hiện mình bị oan. Khiến cho Văn Dung cứng họng, đây không phải gián tiếp kêu ả nói láo sao? Thế tử mà phải nhún nhường yếu thế như vậy, muốn bắt nạt ức hϊếp ả thì còn lâu lắm. Vừa hiểu ý cậu, Văn Dung lập tức nổi giận, ả ta quay lưng về phía hoàng thượng, độc ác trừng liếc Tú Chiêu, hoàn toàn không coi cậu ra gì, nhưng khi quay lại nhìn thiên tử ngàng ta đã trở về bộ dáng ái phi nhu nhược mảnh mai lả lướt kêu oan. Tú Chiêu run rẩy, nhanh chóng cầu cứu hoàng thượng.
Thiên tử thấy cậu muốn khóc, lập tức đứng lên dỗ dành, yêu thương vuốt ve mái tóc của cậu. Đợi Văn Dung ra ngoài, hắn lập tức bế cậu lên ngồi trên đùi mình, hôn môi xinh vài cái, dỗ dành:
"Được rồi, đừng khóc nữa. Có phải em sinh ra từ nước không? Sao lúc nào nước mắt nước l*и cũng nhiều thế? Ngoan không khóc, trẫm sẽ trừng trị những người đó cho em vui nhé?"
Tú Chiêu ngước lên nhìn hắn, hoàng thượng uy nghiêm đã cởi ra bộ hoàng bào rườm rà, thay một bộ khác đơn giản hơn, nhưng khí chất vương giả trên người hắn vẫn còn. Trên người có thêm một cục cưng nhỏ, khí chất ấy bỗng trở nên dịu dàng hơn đôi chút. Tú Chiêu cảm thấy lời trừng trị hắn thốt ra nhẹ nhàng bâng quơ, như nói với một con mèo con chó gì đó, hoàn toàn không có chút đặt nặng vấn đề này. Nhưng ánh mắt hắn lại vô cùng âm hiểm, lạnh lùng sắc bén, Tú Chiêu cảm giác, những người đã từng bắt nạt mình trong vương phủ nhất định không có kết cục tốt. Cậu rất vui vẻ, tay ngọc ôm cổ thiên tử vui đùa, mách cho hắn những ngày tháng cực khổ mình đã chịu khi đến thế giới này cùng với quá khứ. Dương Minh Vũ ghi nhớ toàn bộ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tam công công, những cái tên xuất hiện hôm nay trong miệng Tú Chiêu, toàn bộ đều bị chết không toàn thây.
Trong đêm, tiếng khóc than sợ hãi vang lên khắp Thân vương phủ, thị vệ được Tam công công phái đến, nhẹ nhàng tước đi mạng sống của từng người. Chỉ cần là người khiến Tú Chiêu chịu đói chịu khổ, Dương Minh Vũ đều ra lệnh chặt đầu, hắn không tha cho bất kì cái tên nào làm nước mắt tủi thân của Tú Chiêu rơi xuống. Mà Tú Chiêu lại ngoan ngoãn ở bên thiên tử thêm một ngày, hạnh phúc mở chân cho hắn yêu, hoàn toàn không biết người đang nút núʍ ѵú non mềm của mình đã âm thầm gϊếŧ không biết bao nhiêu người, tất cả đều là vì cậu.