Tú Chiêu bị Lục Quân ȶᏂασ nhừ người ở khách sạn một ngày, l*и non ủ tinh và nướ© ŧıểυ căng trướng. Cậu nhúc nhích, muốn đem ©ôи ŧɧịt̠ rút ra để bớt nhức l*и, nào ngờ vừa động đậy rút ©ôи ŧɧịt̠ ra một nửa, Lục Quân đã phát hiện, thọc ©ôи ŧɧịt̠ trở lại vị trí ban đầu. L*и Tú Chiêu bị ©ôи ŧɧịt̠ ȶᏂασ thốn, khóc lóc mếu máo:
"TᏂασ em cả ngày rồi mà~....nhức l*и quá...aaa..aa đừng ȶᏂασ em nữa mà~ tha cho em đi huhu...em muốn đi học~"
Lục Quân ngái ngủ, ©ôи ŧɧịt̠ bự vẫn xấu xa ȶᏂασ l*и. Tinh đặc cùng nướ© ŧıểυ được ủ trong l*и trào ra, anh nhìn thấy cậu nhức l*и vừa thương vừa hưng phấn, kɧoáı ©ảʍ tiểu vào l*и em còn đọng lại trên ©ôи ŧɧịt̠, làm anh chỉ muốn tiểu vào nữa.
"Ngoan, anh sẽ lấy ra cho em, đừng khóc nữa."
Tinh đặc và nướ© ŧıểυ ủ trong l*и cả ngày mới được lấy ra, ©ôи ŧɧịt̠ Lục Phong cũng được l*и non âu yếm đến bóng loáng. Anh tẩy rửa sạch sẽ cho Tú Chiêu, nhìn da thịt đầy dấu vết của mình, ©ôи ŧɧịt̠ lại nứиɠ đến rỉ nước. Tú Chiêu nhìn ©ôи ŧɧịt̠ to đi lại trước mặt câu dẫn mình, dâʍ đãиɠ tách l*и đòi anh đυ.. Lục Phong thỏa mãn đút ©ôи ŧɧịt̠ vào ȶᏂασ, sung sướиɠ khuấy l*и xinh đến nát nhừ. Tú Chiêu bị anh thọc l*и đến mê sảng, môi đỏ bị anh liếʍ sưng lên, đầṳ ѵú bị anh nút núm đến to ra hai vòng. Lục Phong nhìn tác phẩm của mình, trong lòng vui vẻ, anh tiếp tục đυ. thêm hai hiệp, bắn tinh đầy ắp tử ©υиɠ, khoái chí xả nướ© ŧıểυ vào một lần nữa.
"Aaa...đồ xấu xa...ưʍ...ưmmm lại...lại tiểu vào rồi~ làm sao đi học được đây...huhu~"
Lục Phong âu yếm hôn vυ' em, nói vậy thì nghỉ học, để ©ôи ŧɧịt̠ anh chặn tinh giúp l*и. Tú Chiêu sợ hãi thít l*и, không dám để ©ôи ŧɧịt̠, tϊиɧ ŧяùиɠ và nướ© ŧıểυ rơi ra, mếu máo ôm cổ anh đòi đi học. Lục Phong sung sướиɠ hưởng thụ, mài l*и đã đời rồi bế em về nhà đi học.
Tú Chiêu gần đây đã nổi tiếng, vừa học giỏi, xinh đẹp lại còn tốt tính. Có không ít người thích cậu, nhưng đa số đều là nam, khí chất mĩ nhân yêu kiều kia làm đám con trai nhao nhao trong lòng. Khi Lục Quân vừa đưa Tú Chiêu đến lớp, trên bàn đã thấy một bức thư màu xanh, được gấp nếp trang trí cẩn thận. Hiển nhiên đây là thư tỏ tình, bên trên còn viết gửi người anh yêu to đùng. Lục Quân lập tức ghen tuông, nhéo tay Tú Chiêu ép cậu giải thích. Tú Chiêu thầm than không xong rồi, sợ hãi thít l*и giải thích. Cậu hoàn toàn không biết gì, cũng như chưa bao giờ gặp cái tên người gửi trên bức thư kia.
Lục Quân tin cậu, nhưng anh đã sớm bị ghen tuông làm mờ mắt, bế cậu lên đi tìm tình địch. Cậu bạn kia là người khá dũng cảm, gan dạ tỏ tình với Tú Chiêu, chỉ là cho cậu biết nỗi lòng mình, không hề chờ mong cậu đáp lại. Sau khi thấy Lục Quân bế cậu đến thì sửng sốt, Lục Quân trực tiếp thể hiện chủ quyền, hôn từ trán đến môi Tú Chiêu cho cậu bạn kia thấy, sau đó tuyên bố quan hệ giữa hai người, công khai hủy hôn Thi Ân cho toàn thể biết.
Tin tức nhanh chóng được truyền đi xa, cậu bạn kia chết tâm. Nhanh chóng quên đi Tú Chiêu. Còn cậu thì khổ rồi, l*и non phải ủ tinh cùng nướ© ŧıểυ đi khắp nơi, trướng l*и đến khóc mà Lục Quân không chịu để ý. Cậu tủi thân rưng rưng, bám theo Lục Phong đến nhà vận động. Bây giờ là gần cuối tuần, nhà vận động sẽ trống lịch, không còn ai nên rất yên tĩnh. Tú Chiêu đem l*и trướng của mình đi xin lỗi Lục Quân, làm nũng mếu máo nói với hắn đau l*и, xin Lục Quân tha cho em. Lục Quân trong lòng nhúc nhích, nhưng vẫn không chịu nói chuyện.
"Anh ơi~....đừng giận mà~ em thật sự không biết cậu ta...em không biết thật mà, em đã từ chối rồi...đừng giận em nữa được không?"
"Ai biết được em quen cậu ta khi nào? thảo nào lại muốn rời ©ôи ŧɧịt̠ anh đi học. Ra là có người thương yêu trộm nhớ ở trường, trách anh quá yêu em, lo lắng cho em, vậy mà em làm anh buồn chết luôn rồi."
Tú Chiêu nghe giọng anh bắt đầu tủi thân, hoảng hốt quỳ xuống giữa hai chân anh, thành khẩn xoa xoa mặt cho người yêu, mêm mại làm nũng dỗ dành:
"Em không có thật mà...anh đừng buồn nữa được không? Em xin lỗi mà..."
"Lời xin lỗi của em không có thành ý, anh không chấp nhận."
Tú Chiêu không ngờ anh sẽ ghen tuông đến mức này, trong lòng vừa lo vừa vui. Trong đầu cậu nhảy số, nghĩ cách làm anh vui trở lại, ngoài l*и mình ra còn có cái gì không? L*и cậu còn đang bận ủ tinh, tạm thời chưa thể dùng, hay là dùng miệng vậy, bú ©ôи ŧɧịt̠ một chút chắc chắn anh sẽ tha cho cậu ngay.
Lục Phong nhìn cục vàng của mình suy tư hồi lâu, cánh môi dẩu ra mềm mại, suy nghĩ bậy bạ gì đều viết hết lên mặt, anh còn tính nhìn xem thỏ con tính làm gì, ai ngờ cậu bất ngờ tách hai chân anh ra, chui vào kéo khóa quần xuống, hôn lên ©ôи ŧɧịt̠ sau lớp quần.
"Vậy...vậy em bú ©ôи ŧɧịt̠ xin lỗi được không? Ưmm...anh đừng giận mà~"
Lục Quân nứиɠ ©ôи ŧɧịt̠, nhanh chóng đội lớp qυầи ɭóŧ sưng to lên. Tú Chiêu nhìn mà đỏ mặt, nhanh chóng dùng miệng lột qυầи ɭóŧ xuống, để ©ôи ŧɧịt̠ to đập lên mặt mình. Cậu nhìn căn ©ôи ŧɧịt̠ yêu l*и mình đến bấy nhầy này, thô to căng tức, tràn đầy tinh đặc, nhanh chóng cảm thấy cổ học khô khan. Cậu yêu thương hôn lên đầu ©ôи ŧɧịt̠ chụt chụt, cọ má với ©ôи ŧɧịt̠ to, sau đó hút nước nhờn rỉ ra vào miệng, ngậm đầu ©ôи ŧɧịt̠ vui đùa hôn hít.
Lục Quân nhìn hành động dâʍ đãиɠ này, ©ôи ŧɧịt̠ rỉ nước nhiều hơn. Anh không ngờ bé cưng đã da^ʍ đến độ này rồi, lập tức ưỡn ©ôи ŧɧịt̠ xoa mặt tiểu mĩ nhân. Khàn giọng:
"Sao nào? Có yêu ©ôи ŧɧịt̠ anh không? Có muốn bú tinh không? Ai dạy em chiêu bú ©ôи ŧɧịt̠ xin lỗi vậy? Hửm?"
Tú Chiêu đang âu yếm hôn ©ôи ŧɧịt̠, nghe anh nói thì thẹn thùng ngậm đầu ©ôи ŧɧịt̠ ngước lên nhìn, căn ©ôи ŧɧịt̠ này cậu chơi đến nghiện, không quan tâm Lục Quân mà hôn liếʍ liên tục. Cậu liếʍ xung quanh thân ©ôи ŧɧịt̠, hôn đầu ©ôи ŧɧịt̠ một cái mới trả lời:
"Chụt...em tự nghĩ ra đó...ưm thơm quá...©ôи ŧɧịt̠ anh thật to...chơi thật đã~"
Lục Quân đã không chịu nổi, nhanh chóng đầu hàng, gấp gáp đòi miệng xinh bú ©ôи ŧɧịt̠. Tú Chiêu cũng chiều chuộng anh, nhanh chóng bú ©ôи ŧɧịt̠ vào sâu trong cuống họng, dùng lưỡi hầu hạ thân ©ôи ŧɧịt̠.
"Aa...sướиɠ ©ôи ŧɧịt̠ quá, đúng rồi bé cưng, mau hút chặt một chút, nuốt ©ôи ŧɧịt̠ sâu hơn đi em...hừm.."
Tú Chiêu mải mê bú ©ôи ŧɧịt̠, gương mặt xinh đẹp vùi hết vào đám lông rậm rạp. Côи ŧɧịt̠ được cậu bú đến sưng to, sướиɠ đến tê dại. Cậu đã học được kĩ năng bú ©ôи ŧɧịt̠, biết liếʍ như thế nào Lục Quân sẽ sướиɠ, chịu nhả tinh cho mình uống. Cho nên cậu dùng sức, hút đầu ©ôи ŧɧịt̠, liên tục dùng lưỡi mát xa. Lục Quân bị cái miệng của cậu bú đến mức mất lí trí, liên tục đỡ gáy cậu thút sâu vào, chuẩn bị bắn tinh.
"Aa...bắn..anh bắn cho em. Miệng đĩ bú ©ôи ŧɧịt̠ siêu giỏi, sướиɠ chết anh rồi. Mau uống tϊиɧ ŧяùиɠ nào~"
Tú Chiêu sẵn sàng, Lục Quân liền bắn tinh vào cổ họng cậu. Tinh đặc liên tục được bơm vào, đầu lưỡi liên tục mát xa vắt tinh, đưa toàn bộ vào dạ dày. Đợi đến khi Lục Quân rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, Tú Chiêu đã đuổi theo, vừa hôn vừa liếʍ vệ sinh cho ©ôи ŧɧịt̠ to, còn thèm thuồng nút đầu ©ôи ŧɧịt̠ trong lưỡi. Lục Quân hết cách, đành phải để cho cậu bú tinh lần nữa, Tú Chiêu thõa mãn bú ©ôи ŧɧịt̠ một buổi, uống no tinh đặc.
Từ hôm đó về sau, không chỉ Lục Quân nghiện l*и của Tú Chiêu mà ngay cả cậu cũng nghiện ©ôи ŧɧịt̠ của Lục Quân. Chỉ cần cậu thèm, ở nhà liền lấy ©ôи ŧɧịt̠ ra bú. Có lúc anh đang làm bài tập, xử lí một số công việc ở công ty, tiểu mĩ nhân đã quỳ xuống bàn, chui vào lôi ©ôи ŧɧịt̠ anh ra bú tinh.
"Chụt..chụtt...ưmm~ ©ôи ŧɧịt̠ anh ngon quá...mau phun tinh cho em uống đi mà~"
Tú Chiêu bú ©ôи ŧɧịt̠ đã quen, mùi ©ôи ŧɧịt̠ nồng đã khiến cho cậu trở nên dâʍ đãиɠ. Cậu thèm ©ôи ŧɧịt̠ Lục Quân mọi lúc, nhìn đũng quần anh đã muốn bú tinh. May mắn Lục Quân sức dai, tinh đặc biệt nhiều vừa thỏa mãn l*и vừa cho cậu bú.
Lục Quân bị cơn sướиɠ làm gián đoạn, tức giận ấn đầu Tú Chiêu vào ©ôи ŧɧịt̠ mình, cho cậu bú ©ôи ŧɧịt̠ sâu hơn. Tú Chiêu ngoan ngoãn bú, còn phục vụ ©ôи ŧɧịt̠ anh tận tình. Cuối cùng mỹ mãn bú ra tinh đặc dưới bàn làm việc của người yêu, sung sướиɠ ôm bụng đi ăn tối. Lục Quân hết cách, vừa sướиɠ vừa bất đắc dĩ mắng yêu cậu mê ©ôи ŧɧịt̠ bỏ chồng, vừa được bú tinh là quên luôn anh. Thế là Tú Chiêu mềm mại cho anh đυ. l*и bắn nướ© ŧıểυ, hôn môi thân mật.