Em Có Đau Lòng Không?

Chương 56: Chỉ cần em vui, muốn anh làm gì cũng được

Lục Tư Hoằng không nói gì, tìm một chỗ ngồi xuống, suốt cả buổi, giọng điệu hào hứng nhắc lại những chuyện lúc xưa của Trịnh Thanh Mẫn cứ không ngừng bên tai, chẳng khác gì tiếng vịt kêu phát ra từ trong tivi mà Mạc San Du xem, "cạp cạp cạp", khi đó anh nghe đã thấy rất khó chịu, vậy mà cô còn cười như bắt được vàng.

Vừa nghĩ đến Mạc San Du, di động trong túi lại thoáng rung lên, Lục Tư Hoằng lấy ra xem, một tin nhắn mới được gửi đến, vừa thấy tên người gửi, khoé môi bất giác cong lên.

Anh ngăn Trịnh Thanh Mẫn đang thao thao bất tuyệt, nói: "Em cứ nói chuyện với khách đến dự tiệc khác, không cần tiếp đãi mình anh."

Trịnh Thanh Mẫn ngơ ngác, đứng lên theo anh: "Em... em đâu cần tiếp đãi khách." Mọi việc đều có Trương Tân Vũ lo, bố mẹ thì giao thiệp với những người khác, cô không cần nhúng tay vào, chỉ việc ngồi nghe những người khác nói mấy lời tán dương thôi đã đủ nhức đầu lắm rồi.

Nhưng Lục Tư Hoằng chỉ gật đầu, có vẻ không quan tâm lắm, "Anh sang bên kia."

Trịnh Thanh Mẫn còn muốn giữ Lục Tư Hoằng, nhưng anh đã nhanh chân đi về hướng khác rồi, cô còn chưa kịp đuổi theo đã bị Trương Tân Vũ cản đường.

"Lại muốn nghịch ngợm chạy đi đâu nữa hả?" Trương Tân Vũ mặc dù đang giao tiếp với những khách của bữa tiệc, nhưng ánh mắt thì không hề rời khỏi Trịnh Thanh Mẫn.

"Làm gì có." Trịnh Thanh Mẫn đẩy Trương Tân Vũ: "Anh tránh ra, em đi tìm anh Tư Hoằng mà."

"Chẳng phải vừa rồi nói chuyện xong rồi hả, sao bây giờ còn muốn đi tìm?"

"Nói chuyện xong khi nào chứ, em mới nói vài lời thì anh ấy đã đứng lên bỏ đi rồi."

"Công chúa của tôi ơi, em cứ nói suốt trong vòng mười lăm phút, thế mà chỉ xem là vài lời thôi hả?"

Trịnh Thanh Mẫn trả lời chắc nịch: "Đương nhiên, chuyện lúc nhỏ của em và anh ấy còn nhiều lắm, mười lăm phút thì làm sao mà ôn hết."

Nhưng hình như chỉ có mỗi mình em là hào hứng muốn ôn lại kỷ niệm thôi, Lục Tư Hoằng đến rèm mi còn không thèm chuyển động, nói gì đến hứng thú.

Trương Tân Vũ thầm nghĩ, chỉ là không nói ra, anh dắt tay Trịnh Thanh Mẫn: "Chúng ta qua đó với ông nội thôi."

Buổi tiệc kết thúc, Lục Tư Hoằng sau khi nán lại để chụp ảnh gia đình cùng Trịnh gia cũng không về trước, anh tiễn bố mẹ ra xe.

Mặc dù không thể hiện ra ngoài, nhưng Tống Dật Nhu vẫn nhìn ra được con trai có chút vội vàng, bà hỏi: "Con không về cùng bố mẹ à?"

"Không ạ, con còn bản thiết kế cần phải hoàn thành sớm, không về Cẩm Phong cùng bố mẹ được."

Lục Hàn nhíu mày: "Sao đây? Để con ở căn hộ bên kia là vì thuận tiện cho con, cho con tự do một chút chứ không phải muốn con trốn biệt tăm không thấy mặt mũi, cuối tuần này còn không thèm về nhà, con định để hai mặt già này phải mỗi tuần tự vác thân đến gặp con đó hả!"

Tống Dật Nhu kéo Lục Hàn một cái: "Nói lớn tiếng như vậy làm gì, anh không nghe con nói còn bản thiết kế phải vẽ hả?"

"Anh lớn tiếng?" Lục Hàn chỉ vào mũi mình, ngỡ ngàng nhìn vợ: "Anh mới chỉ nói một câu mà em đã nói anh lớn tiếng! Còn nữa, là anh ép con trai cưng của em đi làm thuê cho người ta để nó bận đến không thấy mặt mũi sao, em hung dữ với anh làm gì?"

"Còn không phải vì muốn tự lập hả, anh xem, con trai anh chỉ mới hai mươi tuổi thôi, hai mươi tuổi đã có thể tự lập không phụ thuộc vào gia đình, anh nên thấy tự hào mới đúng, còn trách móc cái gì, em thấy anh rõ ràng là đang bất mãn con trai không làm ở công ty anh thì có."

"Anh bất mãn thì sao, đằng nào thì sau này nó cũng phải tiếp quản Tư Hoằng, muốn học hỏi kinh nghiệm thì về công ty nhà mà học, chạy đi làm cho người khác làm gì!"

Tống Dật Nhu lườm chồng: "Anh đúng là cứng nhắc như cục đá." Thật ra cả bà và chồng đều hiểu, thứ mà Lục Tư Hoằng thích nhất vẫn là thiết kế kiến trúc và lắp ráp mô hình, nhưng bởi vì là người duy nhất thừa kế Tư Hoằng sau này, cho nên không thể tự chọn con đường mà mình muốn.

Bây giờ, chỉ có không can thiệp, để cho con trai tự do làm điều mình thích trước, sau này khi trở về tiếp quản công ty, ít nhất không phải nuối tiếc.

Lục Tư Hoằng thở dài: "Bản thiết kế cần phải làm cho kịp tiến độ dự án, cho nên tuần này con hơi bận một chút, sau khi xong việc con sẽ về nhà thường xuyên hơn, bố mẹ đừng cãi nhau nữa."

Anh nhìn tài xế đã mở cửa xe được một lúc, nói: "Bố mẹ lên xe đi ạ."

Tống Dật Nhu đối với con trai liền chuyển sang thái độ dịu dàng: "Được rồi, vậy bố mẹ về trước, con nhớ đừng làm việc quá sức, đừng ôm nhiều việc, biết không?"

"Con biết rồi." Anh nhìn mẹ lến xe trước, sau đó cúi đầu nói với bố trước khi đóng chửa xe lại: "Bố cũng đừng cãi nhau với mẹ, lần nào cũng chỉ có một kết cục xuống nước, cần gì phải tìm thiệt thòi ạ."

Trước khi ánh mắt của bố bùng nổ, Lục Tư Hoằng đã thẳng lưng đóng cửa lại giúp tài xế.

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên s1apihd.com:dongngung92. Theo dõi để cập nhật chương mới nhanh nhất và bản đầy đủ nhé.

Về đến nhà đã là mười một giờ, trước đó Mạc San Du gửi tin nhắn cho anh, nói cô sẽ ngủ sớm, Lục Tư Hoằng nhấc chân nhẹ nhàng đi vào phòng, muốn nhìn cô trước rồi mới đi tắm.

Ngọn đèn trong phòng được vặn sáng, cô nằm rúc trong chăn, chỉ lộ ra mỗi đỉnh đầu, anh lắc đầu mỉm cười, cẩn thận kéo chăn ra để không làm gương mặt nhỏ ấy bị ngộp, nhưng chỉ mới kéo một nửa thì cái người đang làm làm ổ trên giường bỗng hất chăn ra, sau đó còn cười vô cùng đắc ý.

Lục Tư Hoằng không hề phòng bị, thật sự đã bị doạ đến nỗi tim cũng "thịch" một tiếng, đần mặt ra nhìn Mạc San Du.

Cô nhìn anh bất động, có hơi khác lạ: "Sao vậy, bị em doạ rồi hả?"

Sau đó Lục Tư Hoằng liền hỏi một câu ngu ngốc: "Em chưa ngủ hả?"

Đương nhiên là chưa ngủ, nếu không thì cô mộng du nói chuyện với anh chắc!

Hỏi xong mới hoàn hồn, anh đưa tay bẹo má cô: "Còn trêu anh nữa."

Mạc San Du túm chăn phủ kín nửa mặt, đôi mắt long lanh nhìn anh, tiếng cười khanh khách vọng ra: "A Hoằng, em biết rồi nhé, thì ra anh sợ bị hù." Cô ló một tay ra sờ vỗ nhẹ lên má anh: "Vẻ mặt vừa rồi trông buồn cười quá."

Anh giữ tay cô: "Em đắc ý quá ha." Anh đúng là sợ bị hù, cô đã biết thì cũng không thèm chối, hỏi: "Buồn cười lắm hả?"

Mạc San Du gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Chỉ là lần đầu thấy vẻ mặt này của anh nên mới không nhịn được thôi, nhưng A Hoằng sợ thì sau này em sẽ không đùa như thế nữa." Cô còn lẫm liệt cam đoan.

Rõ ràng ý cười trong mắt cô vẫn còn lồ lộ như thế, nào có lẫm liệt được như lời cô nói.

Nhưng Lục Tư Hoằng vẫn thấy rất đáng yêu, đến mức anh phải cúi xuống cắn đầu mũi cô một cái.

Mạc San Du bị tấn công bất ngờ, cô trố mắt đẩy anh ra, hai tay bụm che mũi: "Anh lại cắn em nữa rồi, ghét quá, còn cắn mũi nữa!"

Anh kéo tay cô, lần này đổi thành hôn lên mũi bù lại: "Được rồi, mai em phải về Thiên Tân rồi, ngủ sớm đi."

Trên đầu mũi còn vương hơi thở của anh, có mùi rượu thoang thoảng, cô bật đầu dậy, kề sát vào mặt anh, khẽ ngửi để xác định: "Anh uống rượu hả?"

"Ừm, nhưng anh chỉ uống một chút thôi."

"Có say không?"

"Không có." Anh sửa chăn cho cô: "Anh đi tắm một lát."

"Khuya rồi, anh tắm nhanh một chút." Cô không quên dặn dò.

Lục Tư Hoằng gật đầu, vặn ngọn đèn xuống tối để Mạc San Du dễ ngủ hơn, sau đó mới đứng dậy đi vào phòng tắm.

Mạc San Du cũng không ngủ trước, lúc Lục Tư Hoằng trở ra thì cô đang nằm nghiêng trên giường, một tay gối dưới đầu, nhìn anh cẩn thận bước chân sợ làm ồn đến cô, nhưng lúc anh đến gần mới ngạc nhiên: "Sao còn chưa ngủ nữa?"

Mạc San Du xốc chăn, tay vỗ vỗ xuống giường: "Anh nằm đi."

Anh nằm xuống cạnh cô: "Không buồn ngủ hả?"

"Không, lúc chiều em có ngủ một chút, nên không buồn ngủ, vả lại muốn đợi anh về mà."

Lục Tư Hoằng xoa má Mạc San Du, "Ngoan vậy hả?"

Cô hất mặt, "Chứ sao nữa."

Anh mỉm cười, kéo cô vào lòng, sau đó thở dài: "Thât không nỡ để em về trước mà." Dự án mà anh tham gia đã đến phần thiết kế cơ sở, tiếp theo cần phải sớm hoàn thành bản vẽ để tiến vào giai đoạn cuối, sau hôm đi vườn sở thú, hai ngày nay anh đều bận tối mắt tối mũi trong phòng làm việc, không có thời gian đưa cô ra ngoài chơi, cho nên dù muốn giữ cô lại cách mấy cũng không đành lòng.

Mạc San Du nói: "Em cũng không nỡ nhìn anh phải làm việc suốt như vậy."

Lục Tư Hoằng đáp lại: "Cũng giống như anh không nỡ nhìn em mỗi lần sắp thi đấu, phải luyện tập vất vả ngày đêm."

Ai cũng không nỡ, nhưng lại luôn tôn trọng và ủng hộ đối phương.

Trăng hôm nay không tròn, ánh sáng yếu ớt không thể len vào góc rèm, trong phòng chỉ có ngọn đèn mờ, Mạc San Du ngước mắt nhìn rèm mi của Lục Tư Hoằng đang cụp xuống, nghe lời dịu dàng anh nói thì nhoẻn môi cười.

Mỗi lần cô thi đấu đều có anh ân cần chăm sóc, anh chưa từng để lỡ trận đấu nào của cô, bất kể lớn nhỏ đều luôn ở phía sau ủng hộ cô, đau lòng mỗi khi thấy cô phải tập luyện đến không có thời gian nghỉ ngơi, vui vẻ mỗi khi cô giành được thành tích tốt.

Từ lúc bắt đầu yêu nhau đến hiện tại, sự dịu dàng ấy vẫn luôn hoàn mỹ chưa từng thay đổi, như dòng sông Nile bắt nguồn từ Burudi, và luôn chảy qua vùng đất Ai Cập hàng nghìn năm không biến đổi.

"A Hoằng, đợi khi có thời gian, chúng ta đi biển đi."

"Được." Anh nói: "Chúng ta sẽ cùng nhau ngắm biển lúc hoàng hôn."

Trong đêm tối nhìn vào mắt nhau, Lục Tư Hoằng dịu dàng hôn vào môi Mạc San Du, nhưng lại sợ lát nữa tự chuốc khổ, cho nên nụ hôn rất nhanh được kết thúc.

Nhưng Mạc San Du rõ ràng rất không biết điều, còn cố kéo anh hôn tiếp, tay cô ghì ở cổ làm anh không thể ngẩng đầu lên, khiến cho anh rất không hài lòng. Biết làm sao được, bạn gái anh là một vận động viên thể thao đầy chuyên nghiệp với những thành tích tương đối khấm khá mà, lúc dự tiệc anh còn uống rượu, dù không nhiều lắm nhưng đủ làm anh say đến không còn sức đẩy cô ra.

Đúng là khiến người ta bất đắc dĩ mà, haiz!

Vì thế, người đang than thầm bất đắc dĩ không còn cách nào khác, tay quen đường quen nẻo lần vào áo ngủ của Mạc San Du, xoa nắn ở chỗ quen thuộc luôn khiến anh say mê.

Sau cùng, người đầu hàng trước lại là Lục Tư Hoằng, anh nặng nề tách môi ra: "Đi ngủ thôi."

Một câu hết sức lãng xẹt trong hoàn cảnh này.

Mạc San Du há miệng hỏi: "Sao vậy?"

"Du Du, không phải lần nào anh cũng nhịn được đâu." Gương mặt có chút anh thống khổ, nói: "Chuyện này, không giỡn được."

Cô nhìn anh, biểu cảm khó hiểu: "Em... có ai bảo anh phải nhịn đâu."

Anh xoa đầu cô, "Không nhịn thì làm thế nào, em... dù sao mấy ngày này em cũng không tiện."

Không tiện? Lúc cô hiểu ra không tiện cái gì, thì anh đã vén chăn chuẩn bị xuống giường.

Cô giữ anh lại: "Anh định đi đâu vậy?"

"Anh vào phòng tắm."

"Làm gì?"

Lục Tư Hoằng cực kỳ bất đắc dĩ, anh hôn lên vầng trán cô một cái, nói: "Du Du, hôm nay anh có uống chút rượu, bây giờ lượng cồn vẫn chưa đào thải hết, cộng thêm việc vừa rồi bị em châm ngòi, cho nên người anh rất nóng, cần phải đi tắm một lát."

Mới tắm xong còn đòi đi tắm cái gì nữa.

"Em châm ngòi..." Nói nửa chừng, Mạc San Du rốt cuộc cũng hiểu ra một vấn đề, cô kéo anh lại, ghé vào tai anh thì thầm: "Em nói cho anh biết một chuyện, dì cả đi rồi."

Lục Tư Hoằng ngẩn ra: "Đi rồi là thế nào?"

"Thì chính là đi rồi."

Lục Tư Hoằng còn hơi ngờ ngợ: "Không đúng, chẳng phải em nói năm... năm ngày ư, hôm nay cũng chỉ mới bốn ngày thôi mà?"

Mạc San Du tròn mắt đáp: "Thì đúng rồi, trước khi về đây cùng anh thì đã đến được hai ngày rồi."

Lục Tư Hoằng vẫn thấy mình cần phải hỏi cho rõ: "Cho nên ý em là... một ngày trước đã hết rồi đúng không?"

Mạc San Du gật đầu, nhưng sau đó liền thấy sai sai ở đâu đó.

Từ từ đã, bây giờ hai người đang thảo luận về vấn đề gì vậy? Chu kỳ sinh lý của cô hả, xấu hổ lắm đó, vậy mà nghe xem câu hỏi tiếp theo của anh kìa:

"Vậy tại sao không nói cho anh biết?"

Mạc San Du bàng hoàng hỏi lại: "Không có việc gì, tự dưng đi nói với anh làm gì?"

Lục Tư Hoằng không hề vừa lòng với câu trả lời của cô, anh nói: "Ai nói không có việc gì?"

Nói xong liền quay về, chống hai tay bên người cô, trong mắt như phát ra tia sáng: "Rất có gì nữa là đằng khác."

Gương mặt anh gần trong gang tấc, hơi thở anh một lần nữa vây lấy cô.

Trong không gian tĩnh lặng, nụ hôn có chút vội vàng, giống như lời anh nói, hôm nay anh uống rượu, anh nói không say, nhưng dường như đã say lắm rồi.

Bàn tay Lục Tư Hoằng một lần nữa luồn vào trong áo ngủ của Mạc San Du, sau một lúc không thể kiềm chế, quần áo của hai người dần dần được trút bỏ.

Mạc San Du ngước mắt nhìn trần nhà, năm ngón tay cô luồn sâu vào mái tóc của Lục Tư Hoằng, khi ngón tay anh chạm vào nơi đó, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của cô trở nên căng thẳng, ngay cả hơi thở cũng rối loạn, ánh mắt lập tức dâng lên một tầng sương mỏng mờ ảo, khẽ bật thốt: "A Hoằng..."

"Anh đây!" Gương mặt anh vùi trước ngực cô, nghe cô gọi, anh ngẩng đầu, hôn lên môi cô, khẽ khàng đáp.

Anh hôn lên gò má đang ửng hồng của cô, áp trán mình vào trán cô, ngọn lửa nơi đáy mắt đang không ngừng cháy rực, nhưng khi nhìn cô vẫn dịu dàng và ấm áp, chỉ là ngón tay ở bên dưới không ngừng tìm tòi khám phá cho đến khi cảm nhận được sự ướt đẫm tràn đầy cám dỗ.

"Du Du, em sẵn sàng chưa?" Tay còn lại của anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, khẽ dừng lại, ngón cái trượt lên má cô, xoa nhẹ.

Nhưng tiếc rằng, người anh yêu luôn phải nói những lời phá huỷ bầu không khí mới chịu được.

"Sẵn... sàng? Lần trước... chẳng phải anh không được ư?"

Lời này khiến Lục Tư Hoằng nghe xong liền bất động, kinh hoàng nhìn cô, giây sau sắc mặt anh lập tức đen đi: "Không phải không được." Anh nghiến răng nói: "Là không tìm được, không tìm được!"

Ý nghĩa khác rất xa so với không được!

Mạc San Du cũng biết mình nói sai, vội sửa lời: "Đúng vậy, là không tìm được." Cô nhìn anh: "Lần trước..."

"Lần trước khác, lần này khác." Lục Tư Hoằng nhấn mạnh: "Chắc chắn!"

"Khác thế nào, anh làm sao mà tìm..."

"Anh học được rồi."

Cô trố mắt nhìn anh: "Anh học? Anh học bằng cách nào, Lục Tư Hoằng, không phải anh đi xem AV đó chứ?"

Lục Tư Hoằng lập tức phản bác: "Không có, anh đọc sách."

Đọc sách? Ừ, đọc sách luôn là phong cách của Lục Tư Hoằng.

"Anh đọc sách gì?" Cô hỏi.

"Mạc San Du!"

"Hả?"

"Đây không phải là lúc để hỏi về vấn đề này." Anh nói: "Em im lặng đi, đừng ồn ào nữa."

Mạc San Du ngoan ngoãn mím môi, nhưng là vì ngón tay của anh đang lần tìm sâu hơn.

Môi anh áp lên môi cô, hơi thở nặng nề gấp gáp, cô khó chịu khép chặt chân, lại bị đầu gối của anh chặn lại, nhẹ nhàng tách ra.

Sau đó...

Sau đó thì cô rốt cuộc cũng hiểu cái câu "lần trước khác, lần này khác" của anh là có nghĩa gì rồi, sau khi anh ấp úng nói: "Anh đọc sách, trong đó có nói lần đầu... lần đầu của con gái không tìm được chỗ." Cô thấy anh chống người dậy.

Xem ra lần này anh đã chuẩn bị kỹ càng lắm rồi, không có lơ mơ như lần trước nữa.

Mạc San Du dùng tay che mắt, gò má nóng như bị lửa thêu, cơ thể càng bị Lục Tư Hoằng châm ngòi đến nóng bừng, cảm nhận được ánh mắt của anh, cô theo bản năng khép chân lại, nhưng vẫn bị anh ngăn cản.

Ánh sáng từ ngọn đèn mờ tối ôn nhu phác hoạ lên từng đường nét trên cơ thể tinh tế của Mạc San Du, khi ánh mắt lướt đến nơi đó, từng tế bào trong Lục Tư Hoằng đều đang kêu gào, như mảnh đất cằn cõi bao năm bỗng dưng được tưới tắm, trở thành một vùng trăm hoa đua nở.

Ngón tay anh run rẩy tìm đường tách ra, thân thể bắt đầu trầm xuống, một tay anh nâng cằm cô, khẽ nói: "Du Du, nhìn anh đi."

Lại thấy cô lắc đầu, anh tiếp tục dụ dỗ: "Ngoan, em bỏ tay ra đi."

Cô cảm nhận được anh đang tiến vào, chầm chậm buông tay, ngước đôi mắt tội nghiệp lên nhìn anh: "A Hoằng, đau..."

Anh đau lòng hôn lên rèm mi đang run run của cô, lời nói nồng đậm dịu dàng: "Anh xin lỗi..." Nói rồi liền nhấn người, tiến vào sâu một chút.

Cơn đau như bị xé toạc đột ngột ập đến, Mạc San Du hé miệng, không thốt nổi nên lời, nước mắt không tự chủ được trào ra.

Lục Tư Hoằng không nghĩ sẽ đau đến như thế, anh ôm chặt cô vào lòng, rối rít hôn cô: "Anh xin lỗi, anh xin lỗi, đau lắm hả em?"

Mạc San Du cắn môi, đôi mắt ầng ậc những giọt nước lấp lánh, cô đẩy anh: "Đau lắm."

Anh cuống quýt hôn lên những giọt nước mắt của cô, "Anh xin lỗi, anh không biết lần đầu lại đau đến như vậy." Gương mặt anh đầy tự trách, đau lòng không thôi, lập tức rời khỏi cơ thể cô.

Mạc San Du thấy động tác của Lục Tư Hoằng, cô mở bừng mắt, ngăn anh lại: "Anh muốn làm gì? Lần này không làm xong, anh còn muốn để em đau thêm lần nữa hả?"

Anh thoáng dừng lại, nghe cô nói thế liền bối rối: "Nhưng em đau như vậy..." Anh không nỡ.

Lục Tư Hoằng không động, ngoài cảm giác căng ra, Mạc San Du cũng không thấy đau như vừa rồi, cho nên nói năng rất mạnh miệng: "Đúng là rất đau, vậy anh xác định không làm luôn nhé?"

Không có bước đầu tiên, cũng đừng mong có bước tiếp theo.

Da đầu Lục Tư Hoằng như căng ra, anh không đành lòng làm cô đau, nhưng lần đầu tiên phải bắt buộc như thể, gông xiềng không thể không phá, anh cắn răng: "Vậy em cố chịu một chút." Một lần nữa nhấn người vùi sâu vào cơ thể cô.

Mạc San Du ưỡn người, cô hít sâu một hơi, nghiến răng khẽ mắng: "Lục Tư Hoằng, đi vào sao không nói trước, anh muốn chơi xỏ em hả!"

"Không có... anh chỉ là cảm thấy nên dứt khoát thì em sẽ đỡ đau hơn."

"Đỡ đau cái đầu anh, đau muốn chết!"

Da thịt sát vào nhau không một khe hở, anh hôn lên khắp mặt cô, từ từ dỗ dành: "Em ngoan, cố chịu một chút, anh... anh cũng đau."

"Anh định coi em là con nít ba tuổi hả?"

Lạy trời, với chuyện đang làm này, có cho anh một trăm lá gan cũng không dám xem cô là con nít.

"Anh nói thật mà..."

Cô nhìn vào mắt anh, đưa tay lặng lẽ lau mồ hôi trên trán cho anh, nói: "Anh có bị rách đâu, làm sao lại đau?"

"Nhưng anh bị siết." Lục Tư Hoằng cúi đầu, áp lên vầng trán trơn bóng của Mạc San Du, giọng điệu đang cố hết sức kiềm chế: "Em chặt quá."

Đôi mắt Mạc San Du dần dần mơ màng, vòng eo bị Lục Tư Hoằng siết chặt, cơ thể chuyển động theo động tác của anh.

Trái tim Lục Tư Hoằng đập cuồng loạn, hơi thở gấp gáp nặng nề, hôn lên vành tai nóng rực của cô, rê làn môi ngậm lấy nụ hoa chớm nở trên ngực cô, từ ban đầu chậm rãi cho đến khi cảm nhận được cô bắt đầu thả lỏng, anh mới hoàn toàn mất khống chế, lý trí bị vứt ra một xó.

Mái tóc dài của Mạc San Du xoả tung trên gối, gương mặt đỏ như trái cà chua chín đầu mùa, móng tay ghìm sâu trên lưng anh, lần đầu cảm nhận được thứ tìиɧ ɖu͙© quá đỗi xa lạ khiến cô bật lên nức nở.

Cảm giác này đối với Lục Tư Hoằng thật sự quá tuyệt vời, bên tai nghe thấy tiếng nức nở nhỏ của cô như một giai điệu chỉ dành cho riêng anh. Anh ngẩng đầu, qua rèm mi phủ xuống, trong ánh mắt của người con gái anh yêu như chứa cả vùng trời cực quang, những màu sắc kỳ diệu ấy lấp lánh rực rỡ như ảo mộng, anh dịu dàng hôn lên làn môi mềm mại của cô, cơ thể chuyển động ngày càng nhanh, nâng eo cô lên siết chặt, như muốn vùi sâu linh hồn vào trong cô, hoà tan cùng với cô, mãi mãi không tách rời.

Kim đồng hồ đã chỉ đến năm giờ sáng, từ mười hai giờ đến năm giờ, tận năm tiếng, lần đầu tiên của hai kẻ gà mờ đúng là quá gian nan vất vả.

Suốt cả quá trình, Mạc San Du chỉ biết bấu víu và đong đưa theo Lục Tư Hoằng, có mấy lần cắn môi liền được anh dịu dàng dỗ dành. Trán cô mướt mồ hôi, anh vén những sợi tóc dính trên gò má cô, hôn từng chút giống như nâng niu trân bảo.

"Du Du, anh yêu em."

"Yêu bao nhiêu?"

"Yêu nhiều lắm, yêu em suốt đời." Qua nụ hôn triền miên, anh khe khẽ hỏi cô: "Em thì sao?"

"Em cũng yêu anh."

"Yêu bao nhiêu?"

Cô thì thầm đáp lại: "Yêu anh suốt kiếp."

Lục Tư Hoằng khẽ mỉm cười, "Du Du, anh yêu em, yêu em rất nhiều." Anh nói: "Công chúa chạy ra từ trong câu chuyện cổ tích đã để anh gặp được rồi, mặc dù bây giờ anh chưa có một toà lâu đài để xứng với thân phận của em, nhưng em hãy cho anh thêm chút thời gian, toà lâu đài ấy anh sẽ sớm biến ra cho em, chỉ cần em vui, muốn anh làm gì cũng được."

Đôi cánh tay trắng ngần của cô vòng chặt cổ anh, chóp mũi cọ vào môi anh, cô khẽ khàng trả lời: "Em muốn có hồ bơi thật to, một khu vườn tràn ngập với đủ loại hoa thơm, vòng đu quay phải bừng sáng ánh đèn mỗi đêm, trên lối cầu thang có ô cửa kính được ánh nắng soi rọi, lúc lười biếng, em có thể ngồi bên bệ ấy đọc sách và tắm nắng, còn có..." Còn có rất nhiều.

Lục Tư Hoằng lẳng lặng nghe Mạc San Du nói, vòng tay ôm cô vào lòng, anh thì thầm tiếp lời: "Trong phòng, anh sẽ đặt một chiếc ghế mây, lót một chiếc khăn lông mềm mại lên đó, khi em ngủ quên, anh sẽ nhẹ nhàng bế em về chiếc giường êm ái." Để em có một giấc ngủ ngon, và trong giấc mơ, vẫn có thể cảm nhận được vầng trăng hôm nay thật đẹp, khi em thức giấc vào sớm mai, luôn có anh yêu thương cưng chiều.

_____

Lảm nhảm: Ngọt ngào xong rồi, chương sau sẽ mở màn cho quá trình ngược.

Với lại mọi người yên tâm, sự xuất hiện của Trịnh Thanh Mẫn không gây ảnh hưởng gì cả, hay nói đúng hơn là không đủ sức gây ảnh hưởng gì đến đôi trẻ luôn. Nhưng ngược thì vẫn phải ngược thôi, nếu không thì làm sao lại chia xa mấy năm chứ ^^