Dịch Tư Nghiêm rời khỏi người Châu Liên vội vàng đi vào phòng tắm dội nước tắm rửa. Và với sự nôn nóng chờ đợi sau năm năm chỉ mười phút sau Dịch Tư Nghiêm đã đứng trước mặt Châu Liên.
Trên người anh tỏa ra một mùi sữa tắm đặc trưng, chưa kể đến mái tóc cũng ướt sũng, ánh mắt là một luồng điện nóng muốn thiêu đốt Châu Liên ngay lập tức. Anh lao vào ôm Châu Liên định một tay ném thẳng cô lên giường nhưng thật không ngờ giây phút anh lộng hành Châu Liên chợt cản anh lại.
“Được rồi, em biết anh muốn lắm nhưng anh xem, tóc vẫn còn ướt kia kìa… Sấy khô tóc đã…”
Dịch Tư Nghiêm ỉu xìu ngồi dậy. Châu Liên nhìn anh dỗi như vậy bất giác lại cười lên một cách quyến rũ. Tay cô với lấy máy sấy tóc trên bàn rồi cẩn thận sấy từng lọn tóc cho anh. Tay cô cứ thi thoảng lại vuốt những sợi tóc ngắn đó, cô chỉ muốn tóc của anh nhanh khô hơn nhưng thật chẳng ngờ vô tình lại làm anh thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Đàn ông một khi đã được ở chung với người phụ nữ mà anh ta yêu, chẳng giây phút nào là anh ta không nghĩ đến việc làm thịt cô gái đó. Nếu chưa từng có cảm giác như vậy thì chắc chắn rằng người đàn ông đó thực sự không yêu cô gái kia.
Vậy nên máy sấy đọc được bật lên không lâu Dịch Tư Nghiêm đã lộng hành. Ngón tay anh từ từ chạm vào chiếc cổ thanh tú của Châu Liên vuốt nhẹ từ trên xuống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô một cách trực tiếp nhất.
Máy sấy đang cầm trong tay cô chợt run rẩy. Đã là rất nhiều năm hai người có tiếp xúc da thịt thân mật như vậy, Châu Liên đột nhiên cảm thấy cả người mình bắt đầu hơi nóng. Mỗi một mảng da thịt bị Dịch Tư Nghiêm đυ.ng chạm qua đều mang một cảm giác rung động đến khó tả.
“Anh không chờ thêm được một chút sao?” Châu Liên hỏi anh.
Nhưng đáp lại cô chỉ là một khoảng im lặng. Anh hoàn toàn không để ý nhiều như vậy nữa, chỉ muốn nghe theo bản năng và trái tim mình mách bảo. Gương mặt anh càng lúc càng tiến gần lại cô rồi lại lướt qua tai cô, môi anh dừng lại phía sau tai Châu Liên.
“Không thể…”
Gương mặt cùng không khí nóng bỏng này khiến Châu Liên có cảm giác hơi nâng nâng, có lẽ là vừa xấu hổ, vừa vui. Toàn thân cô như có một luồng điện chạy qua khiến cả người trở nên tê dại. Tim cũng đập nhanh một cách bất thường.
Môi anh khẽ lướt qua cánh tai cô mềm mỏng mà hôn nhẹ lấy thành một đường. Cứ thế từng nụ hôn nhỏ dồn dập di chuyển xuống vùng cổ nhạy cảm rồi lại tiếp tục lấn lướt sang đôi môi nhỏ mềm mại ngọt ngào của Châu Liên.
Anh ngậm lấy môi cô khẽ hôn lên cánh môi, từ từ dùng đầu lưỡi nhỏ kí©ɧ ŧɧí©ɧ Châu Liên. Thân thể Châu Liên run lên một chút, từ sâu trong cơ thể một dòng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đột nhiên trào nên khiến cô trong giây phút trống rỗng không biết phải lam gì tiếp theo.
Cạch!
Chiếc máy sấy tóc trong tay cô vô thức mà rơi xuống đất. Môi Dịch Tư Nghiêm khẽ cong lên, anh đè cô xuống dưới giường từ từ mà tận hưởng.
Ánh đèn vàng ấm áp của đèn ngủ dội sáng vào thân hình cô trước mắt. Trên người cô là một chiếc váy ngủ mỏng mong thoắt ẩn thoắt hiện với những đường cong hút mắt khiến Dịch Tư Nghiêm như sục sôi trong du͙© vọиɠ mà không thể thoát ra được.
Ánh mắt anh nhìn cô đầy dịu dàng, hai người mặt đối mặt trong giây lát rồi Châu Liên khẽ nhắm mắt, đôi môi anh tiếp tục lộng hành.
Môi và môi va chạm vào nhau, nhẹ nhàng kết hợp, hơi thở hòa quyện vào nhau như thấu hiểu tới tận xương tủy. Cả hai linh hồn như rơi vào dòng nham thạch nóng rực thiêu đốt hết cả ý chí còn xót lại cuối cùng thay vào đó là bản năng của con người được bộc lộ một cách rõ rệt nhất.
Châu Liên cứ theo hành động của Dịch Tư Nghiêm mà đáp trả lại. Cô ngậm lấy cánh môi anh, để anh từ từ xâm nhập đem theo kɧoáı ©ảʍ còn đọng lại. môi và lưỡi cọ xát khiến dòng nhiệt trên cơ thể cô đột ngột dâng cao. Cô nằm trên giường vô lực chờ đợi một cảm xúc mới, một kɧoáı ©ảʍ mới nhấn chìm lấy thân thể nhỏ bé này…
Anh hôn cô vừa dịu dàng vừa mạnh bạo, vừa mới mẻ nhưng lại không đánh mất sự quyến luyến hừng hực ban đầu. Châu Liên rốt cuộc thì cũng bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới cực điểm, tay cô luồn qua cổ anh kéo anh lại gần mình hơn.
Váy ngủ trên người cô cũng bị tuột xuống, bờ vai gầy gò hiện ra trước mắt với xương quai xanh khiêu gợi một cách mê người. Trên cơ thể phụ nữ có ba thứ khiến người khác khó rời đi nhất chính là xương quai xanh, vùng cổ trắng ngần và khe ngực hút mắt.
Tất cả ba yếu tố này Châu Liên đều có đủ cả. Năm năm qua cô gầy đi không ít nhưng dáng người vẫn tuyệt nhiên khiến người khác si mê đến điên cuồng. Dịch Tư Nghiêm ngay giây phút nhìn thấy bờ vai cô đã không nhịn được mà cắn nhẹ xuống. Trên da thịt trắng mịn của cô có lưu lại một vài vết răng nhỏ giống như những bông hoa nhỏ từ từ nở rộ.
Phần đuôi váy phía dưới cũng bị tốc lên đến ngang eo, phần đùi trắng nõn thon nhỏ của cô hiện ra trước mắt va chạm với da thịt màu màu động nam tính như phản chiếu đối ngược giữa nam và nữ. Dịch Tư Nghiêm cúi người xuống hôn lấy bụng cô, rồi lại tới đôi chân kia. Mỗi một sự di chuyển nhẹ nhàng của anh khiến Châu Liên thở dốc, bên phía dưới cô cảm giác được một sự ẩm ướt nhỏ.
Dịch Tư Nghiêm cởi bỏ chiếc khăn tắm phần hạ thân để lộ ra vật nóng bỏng cùng kiêu hãnh của người đàn ông. Đôi mắt anh rực đỏ màu du͙© vọиɠ nhìn về phía Châu Liên.
Cô không hề sợ hãi, cũng không trốn tránh bởi vì cô biết bản thân mình thực sự yêu anh rất nhiều. Khi yêu rồi cô không muốn như trước cứ trốn chạy và sợ hãi, cô chỉ muốn dành cho anh nhưng cảm xúc thật lòng nhất, một mực mà đáp trả lại sự chân thành của anh. Vì vậy mà cô chỉ nhìn anh cười, đôi má phớt hồng cùng với đôi mắt đem theo sự dịu dàng khẽ gật đầu.
Dịch Tư Nghiêm có chút xúc động, anh đem phần hạ thân mình đặt phía dưới vùng đùi trắng nõn của cô. Da thịt va chạm, cơ thể Dịch Tư Nghiêm có chút run nhẹ vì xúc động. Vật nhỏ nóng bỏng của anh gần như chạm tới vùng lãnh địa chỉ thuộc về riêng Châu Liên, có điều vẫn bị ngăn cách bởi một lớp vải mỏng của qυầи иᏂỏ.
Cho dù chỉ cách một lớp vải nhưng cảm giác chân thật và phản ứng của Châu Liên khiến Dịch Tư Nghiêm như muốn bùng nổ và phát điên ngay lập tức. Anh đem vật cản cuối cùng trên người cô bỏ xuống. Sự đυ.ng chạm nhẹ nhàng, mềm mại và ẩm ướt từ hang động bí ẩn kia càng làm cho Dịch Tư Nghiêm muốn hét lên vì dòng kɧoáı ©ảʍ đang dâng trào trong người.
Anh nâng chân cô lên, để vật nóng bỏng đó mạnh mẽ xâm chiếm lấy hang động bí ẩn kia. Vật cứng nóng bỏng đột ngột bước vào khiến cho Châu Liên vẫn chưa thích ứng được, cơ thể cô đột nhiên run nhẹ, sau đó co rút. Cho dù đã từng làm rất nhiều lần với anh nhưng đó đã là quá khứ, hiện tại cô giống như lần đầu tiên làm chuyện thân mật này vậy. Cảm giác tê dại và đau đớn đột ngột xâm chiếm khiến mặt mày cô hơi tái nhẹ đi.
Dịch Tư Nghiêm rướn người hôn lên trán cô, rồi lại dời xuống cánh môi mềm mại của Châu Liên để cô quên đi sự đau đớn lúc đầu. Sự an ủi dịu dàng này thực sự làm Châu Liên đã quên mất nỗi đau nhỏ ở phần thân dưới.
Sự va chạm nhẹ nhàng có tiết tấu của Dịch Tư Nghiêm dần thay đổi, theo sau đó là những cú thúc mạnh mẽ khiến Châu Liên không nhịn được mà khẽ rên lên thành tiếng.
“A… chậm thôi… nhẹ thôi…”
Âm thanh ngân nga từ họng cô phát ra kết hợp với tiếng động phát ra từ phần hạ thân khiến người khác đỏ mặt.
Dịch Tư Nghiêm dường như bị thứ kɧoáı ©ảʍ kia dụ dỗ, anh biết mình sắp phát điên vì kɧoáı ©ảʍ này rồi. Lý trí bị đánh cắp thay vào đó là bản năng trỗi dậy. Anh giống như một con thú thôi thúc mạnh mẽ vào nơi sâu nhất của Châu Liên.
Vùng nhỏ bí mật của Châu Liên vừa ấm áp, vừa nhẹ nhàng ôm lấy vật nhỏ nóng bỏng kia như an ủi, dịu dàng vỗ về nó. Dịch Tư Nghiêm càng làm, càng hứng thú, càng bị đắm chìm.
“A… A… Dừng lại đi…”
Châu Liên dần dần cũng quen được với tốc độ kia, nơi sâu nhất kia gợi lên cho cô một cảm giác tê rần, vừa sảng khoái vừa lạc trôi trong dòng thời gian tua chậm. Ngực cô phập phồng lên xuống, nụ hồng trước ngực cũng được cứng lại như nở rộ. Trước làn da trắng mịn màng như tuyết kia, nụ hồng đó giống với đóa mai đỏ nở trong những ngày đêm tuyết lạnh giá, nhỏ bé nhưng vô cùng kiên cường.
Một tay Dịch Tư Nghiêm phủ nên vùng ngực mềm mại đó khẽ nắm giữ lấy rồi nhẹ nhàng xoa bóp một cách nhẹ nhàng làm tăng thêm kɧoáı ©ảʍ và sự khát khao dujch vọng của Châu Liên.
Cô cắn môi nhìn anh trước mặt mình hóa thành một người khác, đôi mắt cô phủ một tầng sương mỏng. Tay cô dơ lên trước khẽ vuốt ve lấy gương mặt kia như khắc sâu và trong tâm trí, trong lòng mình. Cô nhìn anh giọng khô khốc nói: “Em yêu anh…”
Chỉ với vài từ kia Châu Liên lại lần nữa khiến Dịch Tư Nghiêm bùng phát du͙© vọиɠ. Lúc ấy thế giới như nổ tung, một niềm xúc động khẽ dâng trào. Và trong lúc nhất thời, dòng nước ấm nóng khẽ thấm sâu nhất vào cơ thể Châu Liên khiến cô sực tỉnh.
“Anh… không được…”
Dịch Tư Nghiêm cả người bất động, anh nhìn về phía Châu Liên nhoẻn miệng cười với cô.
“Anh muốn giúp Á Hiên mau chóng có em thôi…”
Châu Liên nghiến răng đẩy anh sang một bên có điều tay cô nhanh chóng bị anh bắt lại. Sau cùng cô vẫn là người bị anh ức hϊếp.