Yêu Anh Là Cả Trời Bão Giông

Chương 3: Bắc Kinh về đêm.

Xuống tới Sân bay Quốc tế Thủ đô Bắc Kinh, An An cảm thấy thật thích thú. Sau hơn 3h bay thì người cô mỏi rã rời. Cô chỉnh lại giờ theo giờ Bắc Kinh rồi đứng ngóng Tô Đức lấy hành lí. Về đêm mà sân bay vẫn náo nhiệt như hội chợ. Ở đây họ trang trí đơn giản mà đẹp, thế là cô đã đặt chân đến đây rồi. Điện thoại có tin nhắn là của Song Nghi hỏi thăm " Chị đẹp đã tới Bắc Kinh chưa? Chúc chị yêu hưởng tuần trăng mật vui vẻ" - An An mỉm cười cất điện thoại vào túi áo đợi về khách sạn rồi trả lời. Ở đây sớm hơn ở Việt Nam một giờ nên chắc giờ này cô bé ấy vẫn đang lướt facebook.

Tô Đức kéo hai chiếc vali đến trước mặt cô rồi bảo cô khoác áo kẻo lạnh. Cô vui vẻ đi song song với anh ra sảnh ngoài. Giờ này không biết bắt taxi có khó không. Bình thường ở Nội Bài về đêm cô toàn phải gọi người nhà đến đón.

Hai người vừa ra tới sảnh thì một chiếc xe Mercedes màu đen đậu ngay bên cạnh. Một chàng trai trẻ khoảng chừng 20 tuổi nhanh nhẹn đỡ hành lí cho Tô Đức, cậu ta rất kính cẩn chào hỏi anh. Tô Đức mở cửa cho An An lên xe và nói gì đó với cậu thanh niên ấy bằng tiếng Trung Quốc mà cô không hiểu gì cả.

Cậu ta nhìn An An cười và qua giọng nói thì cô đoán cậu ta là người Quảng Châu. Tô Đức nói cho cậu ấy biết cô không biết tiếng Trung nên cậu ta chuyển sang nói tiếng Anh. Theo cảm nhận khách quan của cô thì cậu ta rất trẻ, đẹp trai nữa. Chẳng lẽ tất cả nam giới ở đây đều đẹp vậy sao, hồi nãy cô thấy ở sân bay rất nhiều người đẹp.

Tô Đức nói đó là Trí Duy học trò khoa diễn xuất anh đang dạy còn giới thiệu với anh ta cô là em gái của anh. An An rất bất ngờ nhìn Tô Đức nhưng anh nháy mắt yêu cầu cô hợp tác.

Trí Duy khá nhanh nhẹn, miệng nói liên hồi. Có lúc quên đi vẫn nói bằng tiếng Trung. An An mệt vì chuyến bay khá dài nên không quan tâm hai người họ nói chuyện gì, chỉ thấy thỉnh thoảng cậu ta lại nhìn cô qua gương chiếu hậu.

Bắc Kinh về đêm thật đẹp, đường phố vẫn đông người qua lại, đường phố của họ cũng hiện đại hơn Hà Nội nhiều. Theo thói quen, cô mở cửa kính hít hà làn gió mát thổi qua mặt làm cho tóc cô rối tung lên. Mai ngủ dậy nhất định cô phải đi khám phá thành phố này mới được.

Xe về tới khách sạn đã hơn 2h sáng, Trí Duy lấy hành lí của cô xuống. Thấy lạ, cô hỏi Tô Đức:

Sao chỉ có mỗi hành lí của em còn của anh không lấy xuống à?

- Anh sẽ ở khu nhà ở của giáo viên, em ở đó không tiện nên ở tạm khách sạn nhé! - Anh đưa tay vén sợi tóc trước mặt cô.

- Trí Duy, em đợi thầy một lát nhé! Thầy thuê phòng cho An An rồi ra ngay.

Trí Duy cười đưa tay vẫy An An và chúc cô ngủ ngon. Cô mỉm cười cảm ơn rồi đi theo Tô Đức.

Nhận xong phòng khách sạn, dặn dò An An cẩn thận xong thì Tô Đức hôn tạm biệt cô để về chỗ ở của mình. Còn lại một mình, An An kéo rèm trong phòng ra reo lên thích thú. Cả một mảng tường phía trước họ đều lắp kính nên cô có thể nhìn được toàn thành phố. Cảnh thật đẹp nên cô lấy máy ảnh ra chụp lại đêm ở Bắc Kinh để về khoe với Song Nghi, chắc cô bé ấy sẽ tiếc lắm. Chợt nhớ ra, cô lấy điện thoại nhắn tin rồi đi thay quần áo.

Phòng của cô khá hiện đại, phòng tắm cũng rất đẹp, sạch sẽ. Cô thích nhất là bộ bàn ghế được đặt trong phòng để uống trà. Ngồi đây uống trà, ăn bánh ngắm thành phố thì thật tuyệt. An An nhảy lên chiếc giường rộng thênh thang rồi lăn ra ngủ khi đồng hồ chạm mức 3h sáng.

An An bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa lúc 8h sáng, tay đưa lên dụi mắt bước liêu xiêu ra cửa. Vừa thò đầu ra, một cô gái xinh đẹp bê khay thức ăn chào cô:

- Chào buổi sáng cô Vương, ông Tô đã đặt đồ ăn sáng tại phòng cho cô. Mời cô dùng bữa, chúc cô ngon miệng.

An An cảm ơn rồi bê khay thức ăn vào phòng đặt lên bàn. Cô đi vào đánh răng rửa mặt rồi ra cầm điện thoại gọi cho Tô Đức nhưng anh không nghe máy.

Ngồi xuống bàn ăn rồi đọc tin nhắn của Song Nghi gửi sang. Cho nghỉ mà vẫn làm việc để báo cáo với cô hàng ngày. Con bé này đúng là chăm chỉ một cách quá đáng. Chắc cô phải tìm mua quà về cho nó không thì lại giận cô cả tháng như lần cô đi Pháp mất. Tô Đức nhắn tin đến sẽ nhờ người đón cô qua học viện chơi nhưng cô không để ý nên thay quần áo xuống đường, tự xem bản đồ đi dạo bộ trên phố. Thấy hàng nào cô cũng sà vào xem nhưng nhiều chỗ họ không nói tiếng Anh nên cô không làm cách nào cho họ hiểu ý của mình cả.

Chơi một lúc thấy mỏi chân cô gọi taxi đến học viện - nơi Tô Đức đang dạy học.

*****

Tô Đức vào giảng đường có hơn 100 sinh viên đang xầm xì to nhỏ. Anh yên lặng ra dấu cho họ im lặng. Nhưng bất chợt một cánh tay giơ lên. Đó là Ngô Minh - một người rất thân với Trí Duy.

- Thưa thầy, em gái của thầy đâu ạ? Sao thầy không đưa bạn ấy lên giảng đường giới thiệu với chúng em ạ.

Tô Đức đưa mắt nhìn Trí Duy nhưng cậu ta giơ tay che mặt rồi trầm tĩnh nói:

- Đây là giờ học, ai muốn tìm hiểu gia đình thầy thì xin mời các bạn gặp tôi sau giờ học. Bây giờ chúng ta mở giáo trình và chuẩn bị lên trình bày về phần nội dung tôi giao ở buổi học hôm trước.

Đám sinh viên dù không muốn nhưng vẫn phải làm theo vì sợ thầy. Được khoảng 15 phút thầy Hà vào gặp thầy Tô nói gì đó rất nghiêm trọng. Thầy Tô gọi Trí Duy xuống thì thầm rồi cả lớp thấy cậu ta rời khỏi lớp học ngay. Lớp học lại bắt đầu xôn xao vì sự việc vừa xảy ra. Thầy Tô thì vẻ mặt dường như khá căng thẳng. Một sinh viên lên tiếng hỏi thầy:

- Thưa thầy, có chuyện gì xảy ra vậy ạ? Có cần chúng em giúp gì không?

- Thầy Hà qua đón em gái thầy ở khách sạn nhưng cô bé ấy đã biến mất. Lần đầu tiên ở Bắc kinh không biết có chuyện gì không?

Cả lớp lại nhao nhao lên, Ngô Minh đề nghị được đi tìm nhưng Tô Đức lại gạt đi và yêu cầu cả lớp quay lại tiết học. Biết thầy là người rất chú tâm trong học tập nên không ai dám nói nữa. Đã hết 3 tiết của thầy Tô mà Trí Duy vẫn chưa quay lại.

Cả lớp hết giờ nhưng vẫn ngồi chờ tin. Tô Đức phải nhắc nhở sinh viên nghỉ. Một cậu con trai nữa đứng lên đề nghị:

- Dù sao chúng em cũng đã hết tiết học rồi, thầy cho bọn em nhìn ảnh cô ấy để chúng em đi tìm giúp thầy ạ.

- Cảm ơn em nhưng thầy không có cái ảnh nào của cô ấy cả. Chắc không sao đâu vì cô ấy thường xuyên nghịch như vậy làm thầy lo lắng.

Đám sinh viên càng tò mò hơn:

- Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi ạ? Học trường gì vậy thầy? - Cả đám nhao nhao hỏi.

Tô Đức muốn trấn an đám sinh nhiên nhiều chuyện nên đành phải nói:

- Cô ấy là một nhà văn và nhà phiên dịch tiếng Pháp, đã đi nhiều rồi nhưng Bắc Kinh là đến lần đầu nên thầy mới lo. Cảm ơn các em, mời các em nghỉ.

Ngô Minh và Cao Phong đi xuống tới chỗ giúp thầy Tô dọn bàn. Ngô Minh nhanh miệng hỏi:

- Em gái thầy có người yêu chưa ạ? Chắc hẳn cô ấy sẽ rất xinh đẹp. Trí Duy nói với em rằng cô ấy có vẻ đẹp rất lạ. Thầy cho em đăng kí là em rể thầy nhé!

Tô Đức kéo khóa cặp ngẩng mặt lên nhìn:

- Cô ấy sắp lấy chồng rồi.

Cao Phong lúc này mới lên tiếng:

- Thầy nói đặc điểm của cô ấy để chúng em giúp thầy đi tìm chứ ở Bắc Kinh rộng thế này nhỡ cô ấy đi lạc thì sao ạ?

- Cảm ơn em, lát thầy gọi điện lại cho con bé xem đang ở đâu.

Ngô Minh tiu nghỉu nhìn theo bóng thầy Tô đi ra khỏi lớp mà đầy tiếc nuối.

*****

An An ngồi trên xe mắt tròn mắt dẹp nhìn đường phố. Cô thật không ngờ, mùa thu ở Bắc Kinh lại đẹp đến thế! Đêm hôm qua ánh đèn đường làm cô không nhận ra cây ven đường trổ vàng, trổ đỏ thế này. Cô hỏi chuyện anh lái taxi nhưng cậu ta không nói được Tiếng Anh nên đành im lặng. Sắp tới học viện, cô bảo taxi cho xuống đi bộ để ngắm được trọn vẻ đẹp của cây, của lá.

Cúi xuống nhặt chiếc lá ở dưới chân rồi giơ lên trước mặt ngắm, nắng trải lên lá thật đẹp. An An cười thích thú.

Chợt cô nghe thấy như có người gọi tên mình nhưng ngó nghiêng một hồi không nhận ra ai quen cả. Một cậu thanh niên rất trẻ chạy đến trước mặt An An, tay chống gối thở hổn hển, chắc cậu ta đã chạy đuổi bắt ai đó. Mãi một lúc cậu ta mới nói chuyện được với An An mà giọng vẫn không ngừng thở.

Cô không nhận ra tôi sao? Tôi là Trí Duy - người đêm hôm qua đón cô và thầy Tô ở Sân bay đây.

An An chuyển từ ngạc nhiên sang vui mừng:

- À là cậu hả? Hôm qua tôi chưa nhìn kĩ nên nhất thời quên mất.

An An giơ tay chỉ ngang chỉ dọc:

- Ai đang đuổi theo mà cậu chạy như ma đuổi thế?

Trí Duy đã lấy lại được bình tĩnh chỉ vào cô:

- Tôi tìm cô đấy, tìm mấy tiếng rồi. Cô đi đâu mà thầy Tô gọi điện thoại không được, tưởng bị bắt cóc rồi nên nhờ tôi đi tìm.

An An giật mình lấy túi xách mở điện thoại ra thì thấy cả chục cuộc gọi nhỡ của Tô Đức. Cất điện thoại cô cầu cứu Trí Duy:

- Cậu đưa tôi đến gặp thầy Tô đi, quả này chết tôi rồi.

An An lo lắng sẽ bị Tô Đức mắng cho vì tội ham chơi, nhất thời cô quên luôn cả việc tìm hiểu những cây lá vàng vừa nhìn thấy. Trí Duy trấn an cô:

Tìm thấy cô là may rồi. Cô đừng tự ý đi lung tung như vậy nữa đấy. Bây giờ đi với tôi về chỗ thầy Tô không thầy lo lắng.

An An biết lỗi không nói gì đi theo bước chân của Trí Duy đi qua cánh cổng của trường học viện.