Ở Trò Chơi Tục Mệnh Liêu Npc

Chương 12-2: Chuyện quỷ ở nhà cũ (Hết TG1)

Nguyên lai sự tình lúc trước ——

—— tất cả đều là kế hoạch của Lâm lão gia đã chết cùng với trưởng bối Lâm gia——

—— một tay sắp đặt.

Lão đạo sĩ mà Tô Như Hải gặp được, Lâm lão gia cũng đã gặp qua, bất quá Lâm lão gia thập phần hiên ngang lẫm liệt từ chối, còn cho người hầu đem lão đạo sĩ đuổi ra ngoài, trong lúc tình cờ gặp được Tô Như Hải trùng hợp có việc phải ra ngoài.

Hai người nhất kiến như cố*, hơn nữa Tô Như Hải vì tiền tài, có thể hạ quyết tâm ngoan độc, dễ dàng đồng ý với yêu cầu mà lão đạo sĩ đưa ra, cũng đem gã mời vào nhà, dùng lễ để tiếp đãi.

*Ý chỉ lần đầu gặp mặt mà như đã quen lâu năm.

Mưu đồ của hai người giống nhau, đều muốn đem thai nhi trong bụng Tô phu nhân phá hư, nhưng phí mấy phen công phu, thai nhi không xảy ra chuyện gì, ngược lại lão đạo sĩ phải ăn vài lần phản phệ.

Đứa trẻ được sinh ra rất thuận lợi.

Tô Như Hải dựa theo biện pháp của lão đạo sĩ, ở trước mặt Tô phu nhân nói đứa nhỏ này khắc phụ khắc mẫu, quanh thân đều là sát khí, trùng hợp đoạn thời gian kia Tô phu nhân bởi vì sinh sản mà thân thể luôn không thoải mái, nửa tin nửa ngờ đồng ý, để Tô Như Hải đem đứa nhỏ ôm đi.

Mà một lần ôm đi này, cho đến khi Tô phu nhân chết đi, cũng không thể gặp lại được đứa con của nàng, cuối cùng chỉ có thể ôm hận mà chết.

Tô Như Hải sau khi mượn được vận khí của đứa nhỏ, việc làm ăn có thể ví như là nước lên thì thuyền lên, mà gương mặt thật của lão đạo sĩ cũng lộ ra.

—— gã muốn một nửa tài sản của Tô gia.

Tô Như Hải tất nhiên không chịu cho, lão đạo sĩ uy hϊếp hắn, nếu là không cho thì gã sẽ khiến hắn bị trời phạt, sau khi chết sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.

Tô Như Hải dứt khoát hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm cho đến cùng, trực tiếp gϊếŧ lão đạo sĩ, chính là hắn không nghĩ tới gã còn để lại một chiêu sau cùng, đó là trận pháp kia, nếu như không có lão đạo sĩ duy trì, sẽ chậm rãi suy yếu, dần dần cho đến khi biến mất hoàn toàn.

Mà trận pháp một khi biến mất, Tô gia liền suy tàn.

Mà Tô Mộc không chịu sự khống chế của trận pháp.

—— sẽ ra tay động thủ với Tô gia.

Lâm lão gia thấy Tô Như Hải phát triển không ngừng, mà Lâm gia sớm đã không còn phồn hoa như trước, trong lúc cùng Tô Như Hải uống rượu, lợi dụng lúc Tô Như Hải say thì dụ dỗ hắn nói ra bí mật này.

Lâm lão gia suy nghĩ biết vậy chẳng làm, sớm biết rằng có chuyện tốt này lão đã đồng ý từ lâu. Vừa hỏi lại, lão đạo sĩ đã bị hắn gϊếŧ, vậy trận pháp trừ bỏ lão đạo sĩ liền sẽ không còn người biết thực hiện.

Từ ngày đó bắt đầu, một ý tưởng, ở trong lòng lão, chậm rãi xuất hiện.

Lão sai Lâm Chi đi tiếp cận Tô Nhã.

Lâm Chi dùng túi da của gã mê hoặc được Tô Nhã, hai người bắt đầu nảy sinh tình cảm, Tô Như Hải tuy cảm thấy chướng mắt Lâm gia, nhưng vì hai người đã “bày tỏ tâm sự” với nhau, hắn cũng đành phải đồng ý.

Lâm Uyển Nhi lúc này đã bị gả cho Tô Như Hải, đối với Tô Nhã là hận tới nghiến răng, ở lúc Lâm Chi tìm nàng muốn nàng cho Tô Nhã uống ly trà kia, nàng liền không chút suy nghĩ đã vội đồng ý.

Tất cả chuyện phía sau, đều là thuận lý thành chương*.

*Ý chỉ mọi việc diễn ra suôn sẻ.

Tô Nhã đã chết, mà Lâm Uyển Nhi bởi vì đang mang đứa nhỏ, tránh thoát được một kiếp, nhưng không bao lâu, chuyện tình của nàng cùng Lâm Chi bị người mách lẻo đến tai Tô Như Hải.

Đứa con bị mạnh mẽ phá hư, Lâm Uyển Nhi bị nhốt ở trong thạch động, Lâm Chi không đành lòng để Lâm Uyển Nhi chịu khổ, liền sai người lặng lẽ khai thông một đường ngầm vào thạch động, hai người thường xuyên hẹn hò ở trong đó.

Lâm lão gia từ bên ngoài mua được thuốc bột mang theo mầm dịch bệnh.

Lão liền sai Lâm Chi đem thứ đồ đó làm thành lễ vật đưa cho Tô Như Hải, Tô Như Hải rất sảng khoái, ngay trước mặt Lâm Chi dùng nó pha trà, một ngụm uống cạn.

Âm mưu của Lâm lão gia đã thực hiện được.

Vui đến đêm đó đều không ngủ được.

Bệnh Tô Như Hải dần dần nguy kịch, cũng từ từ lây nhiễm cho cả Tô phủ, cứ thế một người nối tiếp một người chết đi.

Ở lúc sau khi Tô Như Hải chết đi, Lâm lão gia để lại di chúc bảo Lâm Chi mang theo người đến Tô phủ để cướp đoạt tài bảo.

Lâm Chi cũng thuận tiện mang Lâm Uyển Chi tới đây.

Vì che tai mắt người khác, gã còn làm một ngôi mộ chôn cất di vật, cho Lâm Uyển Nhi sửa tên sửa họ.

Từ sau khi người hầu cuối cùng của Tô phủ chết đi, Tô phủ liền suy tàn, ban đêm thường xuyên nghe được tiếng khóc truyền ra.

Còn có tiếng gõ cửa……

Chân tướng bị che giấu mười tám năm.

Cứ như vậy bị người phơi bày ra dưới ánh mặt trời.

Lâm Uyển Nhi cười thê thảm: “Ta cho rằng Lâm Chi là người tốt, không nghĩ tới hắn lại là người nhẫn tâm như vậy!”

Tô Lâm không nghĩ tới chân tướng cư nhiên sẽ là như thế này, hắn nhất thời có chút mờ mịt, ngược lại Tô Ngã thập phần dứt khoát, trực tiếp bay đến bên cạnh người Lâm Chi, mười ngón tay uốn lượn, đánh về phía trên người gã.

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Lâm Chi bị Tô Nhã tra tấn đến hơi thở thoi thóp.

Tô Nhã còn muốn tiếp tục ra tay, lại bị Tô Lâm ngăn cản: “Đại tỷ, vì hắn mà làm bẩn tay mình, không đáng.”

“Chính là hắn đã huỷ hoại Tô gia! Cũng huỷ hoại ta!”

Tô Nhã gào rống, cả người gần như phát điên. Đột nhiên một đôi tay ôm lấy nàng, Tinh Tinh nói: “Mụ mụ, cữu cữu nói rất đúng, đừng vì loại người này mà ô uế tay người.”

Tô Nhã nhìn Tinh Tinh, lại nhìn Tô Lâm, thu hồi tay, chấp niệm của nàng đã tiêu tan, nên nhập luân hồi, làm như biết Tô Nhã phải đi, Tinh Tinh giữ chặt tay Tô Nhã, ngọt ngào nói: “Mụ mụ, Tinh Tinh cùng đi với người, kiếp sau, Tinh Tinh còn phải làm đứa con của mụ mụ.”

“Tốt.”

Hai mẹ con nói tái kiến với Tô Lâm, lại nhìn Tô Mộc, chậm rãi biến mất.

Màn kịch đã hạ.

Tô Mộc phất tay, dây đằng mang theo mọi người, nhanh chóng biến mất, Tô Mộc nhìn Tô Lâm: “Ngươi là hiện tại đi ra ngoài, hay là theo chân người Tô gia cùng nhau lưu lại đây.”

Tô Lâm sửng sốt.

“Ngươi không đi sao?”

Tô Mộc cười nhạo: “Đi? Ta là Địa Phược Linh*, trừ bỏ nơi này ra, nơi nào ta cũng đều không đi được.”

*Là người hoặc vật thể khác sau khi chết linh hồn có khu vực hoạt động bị hạn chế, bị trói buộc ở một chỗ, loại vong linh này có rất nhiều oán niệm không thể hóa giải, cho nên trở thành ác linh.

Tô Lâm nghe được tiếng cười này, trong lòng giống như bị kim đâm phải, rất khó chịu.

Ở trong tầm mắt của Lâm Chi cùng Lâm Uyển Nhi, hắn từ từ rời khỏi sân của Tô Mộc, bước ra ngoài cửa lớn của Tô phủ.

Tề Như Quả vừa rồi liền cùng mọi người giống nhau bị đưa ra ngoài.

Tô Mộc đem Lâm Uyển Nhi cùng với Lâm Chi nhốt vào từ đường, để bồi tội cho người Tô gia.

Y lôi kéo tay của Cố Ngôn, đi đến vườn hoa.

Lúc này trong vườn hoa, nở đầy những đoá hoa tươi đẹp.

“Tiểu nguyệt quý, ngươi sẽ trách ta sao?”

Trách ta đem ngươi lưu lại đây.

Lưu lại địa phương rách nát này.

“Ta không trách ngươi.”

Hơn nữa, ta liền phải lập tức rời đi.

Ánh mắt Cố Ngôn phức tạp nhìn Tô Mộc, trong miệng có vô vàn lời muốn nói, nhưng chính là không có cách nào nói ra.

Ánh mắt Tô Mộc ôn nhu, cúi đầu dán sát môi vào.

“Ta yêu ngươi.”

Cố Ngôn chậm rãi ôm lấy Tô Mộc, trong lòng không nỡ.

Cậu ở trong lòng thầm nói, ta cũng yêu ngươi.

Âm thanh của hệ thống vang lên.

[Chúc mừng người chơi 8692, 7342 qua cửa thành công, tìm ra hung thủ gϊếŧ chết Đại tiểu thư Tô gia, tra ra chân tướng mọi người ở Tô gia chết đi.]

[Sắp rời khỏi, mười……sáu……]

Cố Ngôn ôm chặt lấy Tô Mộc.

Khoé mắt rơi xuống một giọt nước mắt.

Cậu ở bên tai Tô Mộc nói: “Ta yêu ngươi, tiểu nguyệt quý rất yêu rất yêu chủ nhân của hắn.”

—— thật sự rất yêu, chủ nhân.

Tô Mộc hình như có dự cảm, ôm chặt lấy tiểu nguyệt quý của y.

Y nói: “Chủ nhân sẽ tìm được tiểu nguyệt quý, tiểu nguyệt quý phải ngoan ngoãn chờ chủ nhân.”

Trong nháy mắt Cố Ngôn cùng Tề Như Quả rời khỏi kia.

Từ từ đường bốc cháy lên ngọn lửa cực lớn, ánh lửa chiếu sáng cả bầu trời đêm, ở bên ngoài Tô phủ Tô Lâm thấy được, nơi khoé mắt hắn không ngừng trượt xuống nước mắt, môi mấp máy.

—— đại ca.