Chương 18 Tốc chiến tốc thắng ( Cao H )
Lúc Ngôn Giác tỉnh lại, cô gái trong ngực ôm chặt anh, vừa mềm vừa nộn... Mềm manh mềm manh bĩu môi, khắp người đều là dấu vết của anh...
Cẩm Sắt là bị hôn tỉnh, đẩy đầu Ngôn Giác ở cổ cô ra... Cô trở mình.
“Bảo bối...” Ngôn Giác ôm Cẩm Sắt, côn ŧᏂịŧ cứng rắn áp vào cái mông trắng mềm mại của cô.
“Em từ bỏ... Ưʍ...”
Ngôn Giác đẩy mông thịt ra, cầm qυყ đầυ cọ sát hoa cúc màu hồng nhạt theo chiều kim đồng hồ, côn ŧᏂịŧ trượt lên trượt xuống ma sát môi huyệt, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn, sờ gãi hạt le, lỗ huyệt bắt đầu chảy nước, qυყ đầυ liền đẩy ra thịt huyệt cắm vào trong...
“Ưʍ... Ngôn... Giác...” Qυყ đầυ cắm vào tiểu huyệt, sâu tận miệng tử ©υиɠ, Ngôn Giác ôm cô, cũng không vội trừu động.
“Ngôn.. Ngôn Giác.. Quá sâu.” Tay Cẩm Sắt cùng bàn tay anh mười ngón đan xen.
“Bảo bối, nhìn, côn ŧᏂịŧ của anh ở chỗ này...” Ngôn Giác lôi kéo tay Cẩm Sắt, đặt ở trên bụng, có thể cảm giác được cách bụng dưới sờ đến qυყ đầυ. Cẩm Sắt không khỏi co chặt tiểu huyệt, cả người đều ngứa.
“Bảo bối, đừng luôn kẹp anh, bẻ gãy anh liền không thao được em.” Ngôn Giác cắn cái cổ trắng nõn, khẽ cười.
“Ưʍ... Ngôn Giác... Anh đừng nói nữa...” Cẩm Sắt cắn môi.
Ngôn Giác đặt tay sau gáy, giữ chặt đầu cô, mυ'ŧ nhẹ cánh môi mềm mại, liếʍ nhẹ đôi môi căng mọng, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở răng môi ngọt ngào, cong lên liếʍ láp từng cái răng ngọc của cô, đầu lưỡi anh quấn quýt cuốn lấy đầu lưỡi cô xoay tròn trong khoang miệng, tận tình mà khuấy đảo, môi anh mυ'ŧ lấy đầu lưỡi cô tạo ra tiếng “Chọp chẹt” vang vọng trong căn phòng, nước miếng theo khóe miệng cô chảy xuống cái cổ trắng nõn.
Cẩm Sắt không thở nổi, tay mềm đánh vào bả vai anh.
Ngôn Giác cắn nhẹ lên đôi môi sưng đỏ cô một cái mới bằng lòng tách ra, theo đôi môi anh rời đi một sợi chỉ bạc giữa môi hai người bị kéo dài ra.
“Không nói cái gì? Không nói anh như thế nào chơi em? Hay là không nói tiểu huyệt của em kẹp anh thật chặt? Bảo bối, tiểu huyệt của em hút anh thoải mái quá... Đem côn ŧᏂịŧ của anh đều ăn vào...” Ngôn Giác thấp giọng nói, chậm rãi động thắt lưng, không vội mà trừu động.
“Ưʍ....” Cẩm Sắt không khỏi ngẩng đầu lên, anh hôn lên xương quai xanh nhô lên, đầu vai mượt mà....
Cẩm Sắt mơ hồ nghe được tiếng rung.
“Ngôn... Ngôn Giác, điện thoại.” Cẩm Sắt bị anh hôn đến nhũn ra không còn sức lực, nắm chặt cánh tay anh.
“Vậy chúng ta tốc chiến tốc thắng”? Một cái xoay người, Ngôn Giác đem cô đặt ở dưới thân, bụng dưới áp lên bờ mông trắng mềm, côn ŧᏂịŧ cắm tới miệng tử ©υиɠ.
“A... Ngôn Giác.. Không muốn.. Sâu.. Quá sâu.” Cẩm Sắt nắm lấy ga giường, bắp chân đá lung tung.
“Ngoan bảo, tốc chiến tốc thắng, rồi mới nghe điện thoại.” Ngôn Giác nâng cao eo, dán vào mông thịt mềm mại, bàn tay to ra sức chà đạp núʍ ѵú mềm mại, bóp nhéo đầṳ ѵú cương cứng dựng thẳng.
“Quá sâu ~ Ngôn Giác! Ngôn Giác!” Chân anh ngăn chặn bắp chân loạn động của cô, tăng nhanh tốc độ thao cắm, tiếng ba ba ba không ngừng vang lên.
“Bảo bối? Sao lại hút anh chặt như vậy chứ? Tiểu huyệt lại còn chảy nước nữa, bảo bối...” Ngôn Giác hôn lỗ tai Cẩm Sắt, hơi thở ấm áp phả vào tai, cô bị thao cả người run rẩy.
“Ưʍ... A... Ngôn... Quá sâu ~~ Chậm một chút ~~~” Cả người Cẩm Sắt run rẩy, cái mông ưỡn lên, tiểu huyệt liên tục co rút hút chặt côn ŧᏂịŧ, đạt đến cao trào.
“Sao lại nhanh như vậy? Bảo bối...” Ngôn Giác cũng không làm ra vẻ, quỳ gối trên giường, ôm chặt eo thon mềm, bắt đầu thô bạo xuyên xỏ.
“A a a a... Ngôn Giác... Chậm một chút.. A.. Quá sâu.” Qυყ đầυ cắm sâu vào miệng tử ©υиɠ, mỗi lần côn ŧᏂịŧ trừu động đều mang theo thịt huyệt phấn nộn, chất lỏng nhỏ trên ga giường, núʍ ѵú rủ xuống bị anh dùng sức xoa bóp nhào nắn sưng đỏ lên, Ngôn Giác ở trên lưng trắng nõn ấn xuống dấu vết mờ ám....
“Không thể chậm, bảo bối, nghe tiểu huyệt của em đang kêu không...” Ngôn Giác cười, cường độ côn ŧᏂịŧ đâm thọc càng thêm cường hãn, mỗi lần đều cắm đến chỗ sâu nhất, cái mông nhỏ trắng nõn cùng bụng dưới va chạm phát ra tiếng ba ba ba.
“Không muốn... Ách.. Ngôn... Ách...” Cẩm Sắt nắm lấy ga giường, ưỡn eo lên, đùi run rẩy, đạt tới cao trào
“Nhanh như vậy?? Bảo bối...” Ngôn Giác hưởng thụ cảm giác bị tiểu huyệt mềm mại hút chặt, nhanh chóng dựng thẳng eo, giống như máy đóng cọc liên tục đâm thọc, phát ra tiếng ba ba ba.
“A a... Ngôn Giác... A.... Không muốn...” Mắt Cẩm Sắt đỏ lên thừa nhận anh thao cắm, Ngôn Giác thở hổn hển, mồ hôi đầy người, thắt lưng run lên, tay anh giữ chặt eo thon mềm, thắt lưng đong đưa kịch liệt, côn ŧᏂịŧ liên tục cọ sát vào miệng tử ©υиɠ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn vào chỗ sâu nhất...
Cẩm Sắt không còn sức lực ngồi phịch trên giường, Ngôn Giác dừng lại, xuống giường cầm lấy điện thoại di động, trở lại trên giường ôm lấy Cẩm Sắt, côn ŧᏂịŧ nửa mềm chen vào tiểu huyệt chưa khép kín cửa.