Chương 10: Anh không chơi xử nữ ( Hơi H )
Ngôn Giác cảm thấy da thịt dưới tay mình mềm mại non mịn như đậu hũ non, anh có chút nghiện khi sờ lên làn da mượt mà non mềm này...
“Ư... Dám cắn anh?” Ngôn Giác nhìn cô gái dưới thân, giương môi bật cười.
“Anh đang sờ chỗ nào đó...” Cẩm Sắt nắm lấy tay anh, thở hổn hển nhìn anh.
“Sờ chỗ nào? Anh không biết đang sờ chỗ nào... Sờ chân của em... Sau đó...” Ngôn Giác hôn lên vành tai trắng nõn của cô, đầu lưỡi vòng quanh lỗ tai liếʍ liếʍ, “Sờ tiểu huyệt của em...”
Tay anh từ trên qυầи ɭóŧ luồn vào trong, chạm vào tiểu huyệt trơn loáng “A? Sao lại tao như vậy?” Ngôn Giác nghĩ rằng cô đem lôиɠ ʍυ cạo sạch, anh duỗi tay vào giữa hai chân cô... Ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa môi huyệt, chỗ nào cũng mềm mại, còn ẩm ướt...
Ngón giữa quen thuộc tìm tới cửa huyệt, mượn dâʍ ŧᏂủy̠ liền cắm vào, ngón giữa vừa cắm vào liền bị hút chặt, thịt huyệt mềm mại siết chặt ngón giữa, Ngôn Giác hung hăng cắn một ngụm lên cần cổ trắng nõn của Cẩm Sắt.
“Cô bé, thả lỏng một chút, ngón tay của anh đều không thể cắm vào được...” Ngôn Giác hạ giọng, ở trên làn da trắng mịn hút hút tạo ra từng cái dấu hôn.
“Không thoải mái.” Cẩm Sắt ôm cổ Ngôn Giác, hai mắt có chút mông lung...
“Anh sẽ làm cho em thoải mái...” Ngón tay của Ngôn Giác nhẹ nhàng cắm vào, một đốt ngón tay vừa cắm vào, liền chạm đến một tầng màng mỏng... hầu kết của Ngôn Giác giật giật, mắt phượng nhìn chăm chú vào cô gái dưới thân.
“Xử nữ?” Ngôn Giác rút tay ra, đem dâʍ ŧᏂủy̠ trên tay cọ lên giường... hai mắt Cẩm Sắt mông lung, gật đầu.
“Anh đây không chơi xử nữ...” Phía dưới của Ngôn Giác gồ lên rất to, giọng anh bình tĩnh từ trên người Cẩm Sắt đứng dậy.
“Đi thu dọn một chút, anh đưa em về trường học.” Ngôn Giác đứng dậy rời khỏi phòng.
Mông lung trong mắt Cẩm Sắt tán đi, nhìn chằm chằm trần nhà, trừng mắt nhìn, đôi môi sưng đỏ câu lên, lộ ra một nụ cười, đứng dậy sửa sang lại quần áo...
Dưới lầu ăn đồ vật xong, Hạ An ôm bạn gái cùng bốn người còn lại chơi game.
“A! Thế nào! Ngôn thiếu, sao nhanh vậy?” Ninh Tư Hàn ngẩng đầu nhìn nam nhân từ trên cầu thang xuống dưới, cười hỏi.
Ngôn Giác không có tâm trạng cùng anh nói giỡn, mặt không biểu tình nhìn lướt qua phía sau, cầm bia trên bàn uống một ngụm lớn.
“Đừng bỏ sót đồ vật, đi thôi.” Ngôn Giác nhìn thoáng qua cô gái đang từ trên cầu thang xuống dưới, cầm chìa khóa xe nói.
“Ừ...” Cẩm Sắt đi theo phía sau Ngôn Giác, quay đầu nhìn mấy người đang xem náo nhiệt, cười cười, “Cảm ơn đã chiêu đãi, tạm biệt.”
Ba nam nhân nhìn nhau, ăn ý ngồi trên ghế sô pha tiếp tục chơi game, xem như vừa rồi không có xảy ra chuyện gì...
Ngôn Giác đi đến trước xe, đá vào lốp trước, giống như đang phát giận.
Cẩm Sắt đứng ở trước xe, trong tay cầm áo khoác của Ngôn Giác, nhìn bóng lưng của Ngôn Giác.
“Sao anh lại nổi giận.”
“Thao! Cô bé, em là xử nữ còn cùng anh chơi cái gì? Đùa anh à?”
“Em và anh chơi cái gì.” Cẩm Sắt đi đến bên cạnh Ngôn Giác, ngẩng đầu đối diện với anh.
“Đừng dùng đôi mắt của em nhìn anh! Cẩm Sắt, từ lúc đi vào quán bar, em nhìn anh ba lần, muốn phương thức liên lạc của anh, không nhận điện thoại, kêu anh đến trường học đón em, thoa kem dưỡng da tay cho anh, Cẩm Sắt, em nói cho anh em muốn làm gì? Muốn cái gì?”
“Muốn ngủ anh, ngủ sao.” Cẩm Sắt nghiêng đầu cười, lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Ngôn Giác nhìn chằm chằm Cẩm Sắt năm giây, cũng bật cười, “Anh không chơi xử nữ.”