Vương Bạch nóng lòng muốn vươn đũa, lại nghe Quý Phù nói: " Những thứ này mua hết tổng cộng hai viên tinh hạch cấp một ." "..."
Mọi người nghe giá xong không thể tin được quay sang nhìn nhìn thấy Mai Thi sau quầy đang rụt đầu lại. Đội trưởng Vương Mông thở dài nói: “Ăn trước đi.Ăn xong rồi nói chuyện khác cũng không muộn !.”
Khi mọi người đưa đũa củ cải đầu tiên vào miệng, hai mắt sáng lên, vị ngọt của củ cải không bị nước súp nhạt của món Oden che
lấp, mà từ từ đi vào dạ dày dọc theo thực quản, thậm chí cả cơ thể dường như để được hâm nóng.
“Ngon quá!” Vương Bạch cắn miếng đầu tiên không khỏi trầm trồ khen ngợi, “Ngọt ngon quá!”. Mai Thi theo tiếng nói liền nhìn thấy Vương Bạch đôi mắt lấp lánh, giống như một con chó lớn màu vàng được người hàng xóm của cô nuôi ở kiếp trước.
Mai Thi cảm thấy thật buồn cười với vẻ ngoài ngốc nghếch và đáng yêu của Vương Bạch , nhìn hành động của những người khác, nhanh chóng nhắc nhở anh ta : "Nếu ngươi không ăn, đồ ăn sẽ biến mất không còn gì đâu !!!”
" Hở?? ? “
Vương Bạch vừa cúi đầu xuống, quả nhiên trong đĩa chỉ còn lại một miếng củ cải cuối cùng, thậm chí ngay cả một miếng củ cải cuối cùng cũng bị Hà Bạch cướp đi như không có chuyện gì.
"Ta ——" Vương Bạch đau lòng cùng phẫn nộ nhìn Hà Bạch, sau đó cúi đầu nhìn trong đĩa còn sót lại canh . Thế là hình tượng cũng không cần, trực tiếp bưng đĩa lên uống cạn canh.
“Khụ!” Vương Mông cũng bị hành động của Vương Bạch mê hoặc, thấy ho nhẹ nhắc nhở cũng vô dụng, vội vàng bảo hắn đem
đĩa thức ăn rời khỏi miệng, Vương Bạch đang muốn liếʍ đĩa thức ăn. , mới lè lưỡi được một đoạn nhỏ đã thấy đĩa bay mất tiêu.
“Ôi trời !” Quý Phù nhíu mày, nhìn Vương Bạch nói: “Đủ rồi, không đủ thì gọi thêm đi, liếʍ xong đĩa này còn muốn mua thêm
không?” Nghĩ đến khả năng phải tiêu tiền mua hộp cơm, Quý Phù cảm thấy đau thấu xương.
"Vậy... Lại thêm bốn xiên củ cải ." Vương Mông suy nghĩ một chút, bọn họ lần này trở về còn phải giao một phần tinh hạch, lưu lại một phần để nâng cao thực lực . Tinh hạch thật sự không thể chi tiêu phung phí . Vậy là ăn thêm bốn xiên nữa.
Mặc dù mọi người đều hiểu sự thật, nhưng—
Trong một giờ, bốn người đã ăn bốn mươi bó củ cải, và khi thời gian đến, họ bị một thế lực ma thuật mời ra khỏi cửa hàng . Bốn người đứng ở cửa đã trở lại với cuộc sống của họ , lúc này họ mới hồi phục lại tinh thần nói .
“Vừa rồi… chúng ta đã ăn bao nhiêu?” Hạ Bạch nhìn Quý Phù , người có vẻ vô vọng. Quý Phù-người luôn keo kiệt, ôm đĩa và nói với giọng run run :
"Hôm nay, chúng ta đã ăn tất cả tinh hạch zombie cấp một mà chúng ta kiếm được !"