Chưa Công Khai Đã Ly Hôn

Chương 112: Tài liệu

Kha Tây Ninh có chìa khóa, cậu rón rén vào nhà, không quấy rầy Nghiêm Tự đang ngồi một bên trông nồi canh hầm. A Kiệt thấy vậy thì vô cùng thức thời đừng lùi ra ngoài cửa. Có tiếng động cơ vang lên ngoài sân, động tĩnh khá lớn, ‘bóng đèn’ duy nhất đã rời khỏi.

Nghiêm Tự ở trong bếp mân mê chiếc nồi đất mới mua.

Kha Tây Ninh im lặng đi tới đứng sau lưng hắn, không hề phát ra một tiếng động nào, vốn đã lâu không gặp, còn định dọa Nghiêm Tự một trận, ai dè chưa qua bao lâu Nghiêm Tự như có tâm linh tương thông, hắn chậm rãi xoay người lại, trông thấy cậu, hai mắt hắn sáng lên, nhưng trên mặt không có quá nhiều kinh ngạc.

Hắn cởi dây buộc tạp dề ở cổ, cả người lộ ra hơi thở ôn hòa của người đàn ông gia đình. Dáng người hắn cao lớn, khí chất sắc bén, nhưng khí thế ấy ở trên người hắn không hề có chút gì là không hài hòa. Hai loại khí chất vừa đối lập vừa chung hòa trên người đàn ông trưởng thành, tạo nên một loại sức hút khác thường.

“Chán chết.” Kha Tây Ninh tỏ ra hơi tiếc nuối, oán trách: “Sao anh không bất ngờ chút nào vậy.”

Nghiêm Tự đáp: “Nếu muốn anh bất ngờ, lần sau em nên lừa anh là không trở về.”

Nghĩ cũng đúng, Kha Tây Ninh đã báo thời gian chuyến bay với Nghiêm Tự từ trước, hắn còn chủ động cử A Kiệt đi đón cậu. Chỉ cần chuyến bay không bị hoãn, vậy dùng ót cũng tính được khoảng thời gian Kha Tây Ninh trở về.

Mà Nghiêm Tự đâu phải tên ngốc.

Kha Tây Ninh khẽ lầm bầm: “Em đâu phải anh, ngày nào cũng đi lừa người ta, bất ngờ cũng thành hết hồn rồi.”

Nghiêm Tự im lặng nghe.

Hắn bật cười: “Tây Ninh, đấy đã là chuyện trước kia rồi. Em nghĩ thử xem, từ khi chúng ta quay trở lại, anh có lừa em khi nào không?”

Kha Tây Ninh cẩn thận ngẫm nghĩ, hình như đúng thế thật. Từ sau khi hai người lập quy ước ba điều, Nghiêm Tự chưa từng vi phạm điều nào. Ngay cả khi lần trước cậu tham gia ‘Thách thức chính mình’, Vu Thiến Văn trong nhà có việc đột xuất nhất thời không dứt ra được, Nghiêm Tự cũng tốt bụng phái A Kiệt làm trợ lý tạm thời cho cậu, mục đích thuần túy chỉ là chăm sóc và bảo vệ cậu, nhưng lại bị cậu hiểu lầm thành hắn phái A Kiệt tới giám sát mình.

Kha Tây Ninh hết đường biện luận.

Nghiêm Tự xoay người lại. Kha Tây Ninh im lặng hồi lâu, sau đó chợt giang rộng hai tay, ôm lấy Nghiêm Tự từ sau lưng.

Nhà mới mở máy sưởi 24/24, hơn nữa đứng trong phòng bếp đã lâu, trên người Nghiêm Tự ám chút mùi khói bếp. Kha Tây Ninh vén chiếc áo len mỏng hắn đang mặc trên người, bàn tay lần theo góc vạt áo mò vào trong vuốt ve cơ thịt hắn.

Bên ngoài lạnh căm căm, Kha Tây Ninh dù có mặc nhiều hơn nữa cũng không chống lại được gió rét, bàn tay cậu lạnh toát sờ lên cơ bụng ấm nóng của Nghiêm Tự, tựa như mới chui ra khỏi hầm băng, khó khăn lắm mới được trở về với chiếc lò sưởi. Dù biết ‘chiếc lò sưởi’ ấy có lẽ không chịu nổi, nhưng cậu vẫn hút lấy hơi ấm của nó một cách vừa tàn nhẫn vừa tham lam.

Chính bản thân Kha Tây Ninh cũng không thể nói rõ nguyên nhân cho hành động này của mình. Điều này hoàn toàn trái ngược với nguyên tắc ‘những gì mình không muốn thì không được làm với người khác’ của cậu thường ngày. Cậu đang đẩy cái khổ thân xác lên người thương một cách ích kỷ. Nhưng cậu cứ thích làm như vậy.

Ngay giây phút này, cậu muốn chia sẻ mọi cảm xúc của bản thân cho Nghiêm Tự cùng cảm nhận. Bất kể là đau khổ, hay yêu thích, lạnh lẽo, hay nóng ấm. Bất cứ thứ gì. Chỉ cần có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ được Nghiêm Tự, có thể để hắn khắc sâu mọi kí ức về cậu.

“Mình đúng là bị quỷ ám rồi.” Kha Tây Ninh thầm nói.

Con quỷ này so với mối tình mê đắm chín năm trước kẻ tám lạng người nửa cân. Khác biệt lớn nhất chính là, bây giờ Kha Tây Ninh đã lớn gan hơn rồi.

Nghiêm Tự bị cái lạnh làm hít ngược một ngụm khí.

Hắn không tức giận, chỉ kéo tay Kha Tây Ninh ra, mặt mày dịu dàng điềm tĩnh, giọng nói lại lộ chút nghiêm khắc: “Tay em lạnh thế, em mặc mấy áo vậy hả?”

Kha Tây Ninh rì rầm lắc đầu. Cậu cúi đầu, nhấc vạt áo đếm cho Nghiêm Tự nghe số áo quần mình mặc. Áo lông và áo len dày, quần thu đông cùng quần giữ ấm, còn dán thêm miếng lót giữ nhiệt. Số lượng thật sự không tính là ít, dù là ở phương Nam lạnh lẽo hay phương Bắc nhiệt độ hơi thấp cũng không phải ít.

Nghiêm Tự vốn định khuyên cậu phải mặc nhiều thêm, không cần để ý hình tượng idol gì đó, giống như hắn vẫn thường làm trên weibo cùng wechat. Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này, những lời kia lại không thể thốt khỏi miệng. Cuối cùng, hắn chỉ nhìn Kha Tây Ninh mỉm cười.

Kha Tây Ninh giải thích: “Ngoài trời gió lớn lắm.”

Nghiêm Tự kéo dài giọng ừ một tiếng, trong giọng nói vẫn mang tiếng cười.

Kha Tây Ninh lại nói: “Hôm nay cực kỳ lạnh.”

“Phải.”

Kha Tây Ninh vắt óc suy nghĩ vẫn không nghĩ ra lý do hợp lý cho việc mình bọc đồ thành gấu thế này. Đối mặt với nụ cười không hề có ác ý của Nghiêm Tự, cậu ra vẻ bình tĩnh thản nhiên nói: “Em nghĩ là… dù sao thì em cũng có tuổi, sợ lạnh hơn hồi trước rồi.”

Nghiêm Tự đi tới trước mặt Kha Tây Ninh, xoa xoa đầu cậu, nói: “Thế này tốt hơn nhiều so với ngày trước lúc nào em cũng ăn mặc phong phanh.”

Kha Tây Ninh ợm ờ đáp một tiếng, nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác, nhìn chiếc nồi đất đang ninh lửa lom đom, quan tâm hỏi: “Anh đã hầm lâu vậy rồi, vẫn chưa được hả?”

“Cũng không lâu lắm.” Nghiêm Tự bình thản đáp: “Đây là nồi thứ hai. Nồi trước nấu không được, anh đổ đi rồi.”

Kha Tây Ninh hỏi: “Sao lại nấu không ngon?”

“Mặn quá.”

Kha Tây Ninh cảm thấy đáng tiếc: “Em chỉ anh này. Lần sau có mặn thì đổ thêm nước vào, như vậy vị sẽ nhạt đi.”

Nghiêm Tự: “Hồi xưa em làm theo cách này toàn cho ra mấy món ăn hắc ám.”

Kha Tây Ninh không phục: “Đồ em nấu sao lại thành món ăn hắc ám rồi? Mà lần nào anh cũng ăn sạch đấy thôi, chẳng để thừa lại chút nào.”

Nghiêm Tự im lặng nhìn Kha Tây Ninh chăm chú.

Kha Tây Ninh chột dạ: “Sao vậy?”

“Tây Ninh.” Nghiêm Tự nói như thật: “May mà mấy món đó là em nấu, chứ không anh sẽ không động đũa lần thứ hai.”

Kha Tây Ninh không nghe ra hắn đang khen hay chê, chỉ là trong lòng vẫn cứ canh cánh một cảm xúc khó chịu mãnh liệt, rằng ‘đây là sự thật, Nghiêm Tự

nói vậy cũng không sai’.

A Kiệt nói đúng, Nghiêm Tự nào có chỗ nào bất thường, thậm chí cuộc sống ở nhà của hắn còn rất nhàn nhã thảnh thơi, muôn màu muôn vẻ. Chỉ là từ vai diễn Nghiêm ảnh đế đổi thành người đàn ông nội trợ họ Nghiêm mà thôi. Kha Tây Ninh quyết định không quấy rầy ‘anh Nghiêm nội trợ’ nữa, ra sopha phòng khách ngồi chơi di động.

Nghiêm Tự rửa tay, lẳng lặng đi tới kế bên Kha Tây Ninh. Hắn chầm chậm ngồi xuống, xuống nước chịu tội: “Vừa nãy anh nói đùa thôi, em đừng coi là thật.” Mấy món Kha Tây Ninh làm dù mùi vị không tính là ngon nhưng vẫn thua xa cái gọi là món ăn hắc ám.

Kha Tây Ninh có sao nói vậy: “Em không giận.”

“Ừ, anh biết.”

Kha Tây Ninh từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt bình đạm của Nghiêm Tự. Cậu không hề không vui, cậu chỉ đang nghĩ, rốt cuộc đến khi nào thì Nghiêm Tự mới có thể mất khống chế.

Cậu nhíu mày, nhẹ nhàng: “Nghiêm Tự, em rất nhớ anh. Anh thì sao?”

“Anh cũng rất nhớ em.”

Kha Tây Ninh nói: “Ngày mai em phải trở lại thành phố S rồi.”

Nghiêm Tự nghe vậy thì cả người thoáng sững lại. Hắn thực sự không ngờ lại như vậy, hắn cứ nghĩ lần này cậu về cũng phải ở nhà khoảng một tuần gì đó, kết quả lại chỉ có một đêm.

“Tây Ninh.”

“Hửm?”

“Em cúi đầu xuống một chút.”

Kha Tây Ninh khó hiểu, nhưng vẫn làm theo lời Nghiêm Tự nói.

Nghiêm Tự giơ tay ấn chặt sau gáy cậu, nửa cưỡng ép mà hôn lên môi người thương. Cái hôn tập kích bất ngờ khiến Kha Tây Ninh không kịp đề phòng, ngơ ngác mất một lúc. Không lâu sau, nụ hôn cưỡng ép chuyển thành ôm hôn.

Đầu lưỡi hai người cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, trêu đùa lẫn nhau.

Kha Tây Ninh nhắm mắt lại đầy thoải mái, hai người quấn lấy nhau hôn không ngừng.

Nghiêm Tự cầm điều khiển điều hòa trên bàn trà tiện tay chỉnh nhiệt độ cao lên một chút, sau đó bắt đầu trút bỏ lớp quần áo dày nặng trên người cậu không chút e dè. Chỉ tới lúc này, hắn mới thấy ghét việc Kha Tây Ninh mặc quá nhiều quần áo.

Phía sopha vang lên tiếng kẽo cà kẽo kẹt.

Từng đợt sóng nhiệt phất qua hai má tựa như đang ngồi trước bếp lò. Nửa tiếng trước còn cảm thấy lạnh, đùa dai nhét đôi tay lạnh đến tím ngắt dán lên da thịt người thương để sưởi ấm, mà giờ cậu chỉ cảm thấy nóng bỏng đến mức muốn trốn chạy. Nhưng hai bàn tay người nào đó lại khóa chặt tay cậu không buông.

Không khí ngòn ngọt mằn mặt, vừa ẩm ướt vừa ấm nóng, cơ thể như đang ở trong rừng mưa nhiệt đới, bên tai phảng phất như có tiếng sàn sạt của mưa và tiếng gió quất lên tán lá cây chuối tây. Ảo giác tiêu tan, Kha Tây Ninh chợt nhận ra âm thanh ấy đến từ người phía trên.

Tiếng thở dốc của ai đó.

Nghiêm Tự phủ trên người cậu, cảm xúc dạt dào, hai đầu mày hắn nhíu chặt, bên tóc mai cùng sườn mặt mướt mồ hôi, trông càng có vẻ kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Kha Tây Ninh rất thích ngắm nhìn dáng vẻ Nghiêm Tự khi ở trên giường. Những lúc thế này, Nghiêm Tự rất khác so với bình thường, thi thoảng hắn sẽ nói mấy câu thô tục không mấy nhã nhặn để kí©ɧ ŧɧí©ɧ Kha Tây Ninh. Phải biết rằng những lời như thế Nghiêm Tự bình thường không bao giờ thốt ra.

Tiểu biệt thắng tân hôn. Một khi có người chủ động ngỏ lời thì rất khó không thuận đà mà nhào tới. Hai người từ sopha lăn lên giường, đã nói qua phòng tắm tẩy rửa, kết quả trong lúc tắm chung giúp nhau kỳ cọ, hai người lại làm thêm một hiệp. Kha Tây Ninh mệt mỏi cùng cực, mà Nghiêm Tự vẫn là dáng vẻ dồi dào tinh lực.

Kha Tây Ninh hồn gần như sắp lìa khỏi xác, luẩn quẩn giữa thiên đường và địa ngục. Chốc chốc chờn vờn trên đám mây mềm mại, thoải mái đến mức hai mắt cũng nheo lại, chốc chốc lại như đang ngồi máy nhảy lầu, lục phủ ngũ tạng lao xuống thẳng tắp, một khoảnh khắc khiến cậu dấy lên nỗi sợ hãi cái chết cực độ.

Hứng thú của Nghiêm Tự vẫn còn chưa tan, ôm cậu vào bếp, muốn thử một lần làm trước bệ nấu ăn.

Hắn ôm chặt Kha Tây Ninh từ sau lưng.

Kha Tây Ninh khó khăn đỡ lấy bàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, cúi thấp đầu, hầu kết di chuyển lên xuống.

Nghiêm Tự hôn lên tai trái cậu, chầm chậm chạm lên đôi môi mềm mại của Kha Tây Ninh. Kha Tây Ninh chủ động đáp lại nụ hôn ấy, hai người hôn say sưa không biết trời đất gì.

Nụ hôn qua đi, giọng Kha Tây Ninh khàn khàn, vẫn bất khuất hỏi: “Canh hầm trong nồi thì sao?”

Nghiêm Tự làm gì còn lòng dạ để ý đến canh hầm gì.

“Không biết.”

Kha Tây Ninh cố gắng trấn định lại, căng da đầu đẩy hắn ra: “Anh đi nhìn đi.”

“Không muốn nhìn.” Nghiêm Tự hôn lên mắt Kha Tây Ninh, “Kệ nó đi, anh chỉ muốn nhìn em.”

Hắn đã nói vậy, Kha Tây Ninh còn có thể nói gì. Cậu muốn thấy dáng vẻ Nghiêm Tự mất khống chế, nhưng cũng đâu cần mất khống chế đến mức này.

Không biết qua bao lâu, từng đợt sóng nóng hổi mới dần rút đi.

Một giờ sáng. Nghiêm Tự mặc áo ngủ lỏng lẻo, để lộ nửa thân trên, sau lưng là từng vết cào đỏ ửng, có thể thấy hai người đã chiến đấu kịch liệt đến mức nào. Hắn đổ đi nồi giò heo hầm thứ hai, vào bếp làm hai bát mỳ trứng gà cà chua đơn giản.

Kha Tây Ninh thì vào phòng ngủ tìm thuốc bôi.

Lần này cậu không khống chế tốt lực độ, cào hơi quá tay. Hồi trước cậu đã chuẩn bị một hộp thuốc ở nhà mới, không biết để ở góc nào. Trong phòng ngủ không thấy, cậu bèn qua thư phòng tìm. Thư phòng cũng không có, trong ngăn kéo trống rỗng, chỉ có một tập tài liệu kẹp trong kẹp tài liệu trong suốt.

… Là tư liệu liên quan đến một đứa bé ba tuổi.

Hết chương 112.