Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa 2

Chương 12: ᛕích Ŧhích(H)

Người đàn ông hung hãn tựa như con mãnh thú, cô gái nằm trên giường dù muốn chiếm thượng phong nhưng luôn bị dồn vào thế bị động.

Từng đợt công kích mãnh liệt như thể muốn cô bị tàn phá, hắn ôm lấy eo thon, bên tai văng vẳng tiếng rêи ɾỉ và càu nhàu của cô khiến cho hạ thân như được kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Da thịt va chạm, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt đối phương, từng giọt mồ hôi lấp lánh dính trên cơ thể phản ánh mức độ hoạt động không ngừng nghỉ.

Lý Uyên chìm vào cơn khoái lạc, cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ buông thả đến mức này. Đây là thứ cảm giác trầm luân mà mọi người thường hay nói với nhau sao?

Người đàn ông cúi xuống ôm lấy cô gái dưới thân, khác biệt nam nữ khiến cho hắn dễ dàng nhất bổng cô lên.

Đang ở vị trí bị động, đột nhiên chỉ trong phút chốc cô đã thấy mình ngồi trên người hắn rồi.

Cả hai đói diện, ngồi ôm lấy nhau.

Lý Uyên hoàn toàn không biết rõ về vấn đề nhạy cảm này, cô cũng chẳng có hứng thú hay tò mò cho nên khi bị ngồi vào vị trí này có chút ngỡ ngàng.

Cứ tưởng nam nữ làm với nhau thì giống lúc nãy vậy, nam trên nữ dưới.

Đầu cô choáng váng, loạn cả lên.

Đôi tay thon đặt trên vai người đàn ông, đồi núi nhấp nhô bị ép sát vào người hắn, biến dạng.

Hắn nắm lấy eo cô, chưa hề buông bỏ, tiếp theo đó nhấc bổng rồi hạ xuống.

U cốc ướŧ áŧ nhanh chóng nuốt lấy con c.ự long to lớn nổi đầy gân xanh.

Lý Uyên hít vào một hơi, có chút rùng mình.

Người đàn ông nhoài người về phía cô, cắn lên cằm và cổ như đang muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ mọi giác quan khiến cho cô phải phát điên.

Hắn cũng rất chịu khó nghe lời không tạo ra dấu vết gì, đầu lưỡi vươn dài li.ếm láp như đang ăn một que kẹo.

Chẳng chịu nỗi kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế này, bàn tay của cô luồng vào tóc hắn, như đang muốn bảo hãy tiếp tục làm đi.

Giờ đây cô chẳng còn nhớ gì về hiện tại nữa, những thứ đã dày vò cô xuốt những năm qua đều bị cuống đi sach sẽ.

Nếu lúc nào cũng được thoải mái thế này thì tốt biết bao nhiêu.

“ Ưm~ ôm tôi đi”- Cô phóng túng mở miệng yêu cầu.

Đôi mắt người đàn ông sắc bén quan sát, miệng lưỡi linh động vẫn đang tích cực làm công việc.

Dường như nghe thấy yêu cầu khẩn thiết của cô hắn rất hài lòng, bàn tay đặt trên eo di chuyển xuống bờ mông, bóp lấy nó chẳng còn ra hình dạng gì.

Khối cơ bắp kia cũng không phải để trưng bày, hắn nâng mông cô lên, hạ xuống. Lần nữa cơ thể đối lập của hai người va chạm.

“ Ah~”.

Lý Uyên bất giác ngã đầu ra phía sau, khuôn miệng nhỏ nhắn không ngừng ngâm nga.

Cái thứ dài ngoằn đó chui tọt vào bên trong, nó chọc thẳng vào bụng cô rồi. Nóng bỏng tựa như sắt nung, lại còn không ngừng trương phình.

Bấn quá.

Hắn bóp lấy mông cô, hằn cả dấu ngón tay đỏ chót.

Ti.ểu huy.ệt non mềm bao bọc lấy, tứ phía đều trơn trượt và vô cùng ấm áp khiến cho hắn cố gắng chịu đựng.

Cách một lớp bảo hộ, hắn vẫn cảm nhận được cơn kɧoáı ©ảʍ sướиɠ đến run người, nếu như không có gì ngăn cách gì sao?

Thực sự không dám tưởng tượng nha.

“ Hừ”.

Người đàn ông cắn răng, trên cổ và cánh tay, ngay cả phía dưới bụng cũng lộ rõ vài đường gân.

Dường như nhận thấy được rằng bản thân không thể chịu đựng thêm được nữa, hắn dùng tốc độ lần kích thước to lớn kia không ngừng xâm nhập rồi xâm nhập.

Bạch bạch bạch …

Âm thanh đó kiên trì vang lên khắp căn phòng, tiết tấu ngày càng nhanh, tiếp đó liền bị ngắt quãng bởi tiếng ‘bạch’ thật to rồi ngừng lại.

Cơ thể của cả hai quấn lấy nhau, cô gái gục đầu lên vai người đàn ông, chẳng nghe thấy hắn nói gì, sắc mặt có chút đen lại.

Lý Uyên thở không ra hơi, một cảm giác gì đó ập đến khiến cho cô không ngừng lại được.

Vừa sợ vừa mong được như thế này mãi thì tốt.

Bên trong co bóp dữ dội, từ dọc sống lưng truyền đến hạ thể sau đó lan khắp cơ thể mềm mại.

Cuồng cuông như một cơn sóng có thể nuốt chửng tất cả, cùng với tốtc độ của hắn, cô nhanh chóng được thoả mãn.

Cô gái nhỏ mất hết sức lực, tay chân bủn rủn, tim đập mạnh.

Có cảm giác như vừa chạy bộ đường dài.

Mệt mỏi thế này, có thể chìm vào giấc ngủ ngay.

Thật là tốt.