Giang Đường cảm giác được một bàn tay lạnh lẽo, sờ soạng theo vạt áo cậu, đầu tiên là eo thon, rồi đến sống lưng.
Đầu lưỡi thật dài còn liếʍ loạn ở trên mặt cậu, thậm chí còn có nước rớt lên đùi cậu.
Là nước miếng sao?
Thân thể cậu bởi vì sợ hãi nên cứng đờ, sau một lúc lâu mới phát ra tiếng: “Ách…… A, a ——!”
Trong nháy mắt đầu lưỡi kẻ kia liền thuận thế chui vào khoang miệng cậu, ở hắn trong miệng cậu vừa liếʍ vừa mυ'ŧ.
Dựa vào ánh sáng mỏng manh chiếu vào trong ngăn tủ, Giang Đường thấy rõ cái thứ giống người này.
Lông tóc màu trắng, da thịt tái nhợt mà hơi lạnh, ngũ quan tương tự như nhân loại, quả thực có thể gọi là tuấn tú, đôi mắt màu xanh lục.
Ở trong bóng tối, tựa như quái vật ở trong phim kinh dị, quỷ dị mà âm trầm.
Giang Đường bị bắt phải mở miệng ra thỏa mãn tên quái vật kia, cậu không dám phản kháng, bàn tay của quái vật vuốt ve ở trên người cậu, móng tay nhọn như kim tiêm, để lại vết đỏ như hoa trên người cậu.
Đau quá.
Quái vật tựa hồ là hôn đủ rồi, ngẩng đầu cẩn thận quan sát dưới thân Giang Đường.
Giang Đường nhỏ giọng rêи ɾỉ làm hắn thả lỏng tay.
Quái vật kêu hai tiếng, âm thanh rất là nghẹn ngào trầm thấp.
Vợ yêu!!
Quái vật càng nhìn vợ yêu của mình càng thích, khuôn mặt trắng hồng, nơi nào trên người cũng mềm mềm.
Quái vật dúi cái đầu tóc trắng của mình vào trong lòng ngực Giang Đường.
Thật thơm, vợ yêu.
Giang Đường không nghe hiểu ngôn ngữ của quái vật, cậu liều mạng chạy ra bên ngoài ngăn tủ, ngăn tủ rất cao, khi từ phía trên rơi xuống, quái vật kia sợ con người trên người trên người hắn ngã đau, vội vàng đỡ dưới thân Giang Đường.
Giang Đường đè lên trên người quái vật, ngồi dậy muốn chạy ra nhà bên ngoài.
Vợ yêu, em muốn đi đâu?
Quái vật lại hí lên.
Nhưng…… Lỡ như tên tội phạm gϊếŧ người kia còn ở……
Giang Đường dừng bước chân lại, vài giây ngắn ngủn chần chờ này cũng đủ để quái vật đuổi kịp rồi khiêng cậu lên, đặt cậu nằm trên giường lớn duy nhất trong phòng.
Động tác của quái vật rất ôn nhu, giống như đối đãi với một món đồ sứ dễ vỡ.
Giang Đường cũng phát giác, quái vật giống như không có ý đồ gϊếŧ chết mình.
Cậu quyết định giao lưu cùng nó một chút.
“…… Xin chào,” Giang Đường do dự thả lỏng thân thể, dựa vào đầu giường, “Ngươi, ngươi là……”
Giang Đường vốn dĩ muốn hỏi quái vật là thứ gì, nhưng lỡ như quái vật tức giận, muốn xé xác cậu thành từng mảnh nhỏ thì sao?
“Ngươi là ai……”
Giang Đường lại cách xa quái vật ra vài phần, đầu quái vật tóc trắng lắc lắc, hai tay chống ở trên giường, bày ra một tư thái rất có tính uy hϊếp ở trước người cậu.
Quái vật có thể nghe hiểu những gì Giang Đường nói, nhưng hắn cũng không biết mình là thứ gì, từ nhỏ hắn đã lớn lên ở chỗ này.
Nhưng mà hắn biết, Giang Đường là vợ yêu của hắn, tuy rằng chỉ gặp một lần, nhưng hắn đã hoàn toàn mê muội Giang Đường.
“Xi xi xi xi——”
Vợ yêu, tôi có rất nhiều người nhà, bọn họ cũng không có vợ, em thật đáng yêu, thật xinh đẹp, mọi người đều sẽ thích em, làm vợ của chúng tôi có được không?
Quái vật nói năng lộn xộn.
Giang Đường mang một hương vị rất thơm, quái vật sắp nhịn không được.
Giang Đường không hiểu ra sao, chỉ có thể mờ mịt nhìn chằm chằm mặt đất, “Ừm ồ” hai tiếng.
Cùng với gào rống hưng phấn, có một chất lỏng mùi tanh rơi trên mặt đất.
Giang Đường hoảng sợ ngẩng đầu.
Đối diện là một cây côn ŧᏂịŧ nổi đầy gân xanh, to lớn dữ tợn đến gần như khủng bố.
Cả người Giang Đường đều lạnh run, tim bắt đầu tăng tốc đập kịch liệt.
Quái vật sẽ không gϊếŧ cậu, nhưng điều này cũng không chắc quái vật sẽ không làm cái gì khác với cậu, chẳng hạn như mấy cái chuyện tàn nhẫn dơ bẩn kia.