The Old Memories (Những Kỷ Niệm Cũ)

Chương 25: "...có thích ta không?"

'Mày đang mong đợi rằng mọi thứ sẽ đứng yên và chờ đợi mày sao? Nếu mày đã nghĩ như vậy, thì mày chẳng khác gì một tên vô lại kiêu ngạo.'

Riftan xoa trán đang nhức nhói và bước nhanh hơn một chút. Tất cả những gì chàng khao khát lúc này là trở về phòng và nghỉ ngơi. Chàng muốn ngủ và không mở mắt trong ít nhất hai ngày.

Tuy nhiên, khi đến lâu đài Croix, ý muốn nghỉ ngơi đột nhiên biến mất. Chàng cũng cảm thấy rằng sẽ chỉ rắc rối hơn nếu chàng gặp đồng nghiệp và chỉ huy của mình. Mặc dù tin tưởng họ, nhưng chàng không có ý định cho họ thấy mặt yếu đuối của mình.

Chàng vòng quanh khu vườn và bắt đầu đi dọc theo con đường rừng vắng vẻ. Cơn đau nhói trong đầu chàng giảm dần khi chàng đi dọc những con đường tắt mà chàng thường đi khi vác than củi trên lưng khi còn nhỏ.

Chàng dừng chân ở một cái cây, tựa lưng vào thân cây lớn, mất một lúc để lấy lại hơi thở. Đột nhiên, chàng nhận ra mình thực sự đang ở đâu, mặt chàng đanh lại. Riftan thở dài trong chán nản, nhìn chăm chú vào tòa nhà phụ màu trắng xám lấp ló trong khu rừng rậm. Chàng không thể tin rằng mình đã lang thang đến tận nơi đó. Chàng lê bước ra khỏi khu rừng, đôi vai rũ xuống như một người mệt mỏi sau một cuộc hành trình dài. Khu vườn mà chàng đã nhìn thấy vô số lần trong ảo ảnh ngày càng đến gần.

Tuy nhiên, nó xuất hiện hoàn toàn khác với những gì chàng nhớ về nó. Chàng cau mày nhìn khung cảnh vắng vẻ: bồn hoa tươi tốt với đủ loại hoa giờ chẳng còn gì ngoài mặt đất cằn cỗi với cỏ dại, xung quanh là một sự im lặng lạ lùng.

'... Em không đến thăm nơi này nữa sao?'

Chàng cúi xuống nhặt một bông hoa tàn, dùng đầu ngón tay vò nát những cánh hoa khô của nó. Có lẽ cuối cùng nàng đã bỏ mặc nơi này kể từ khi nàng không còn ở tòa nhà phụ. Riftan bật cười trước sự thật rằng ngay cả nơi diễn ra ảo ảnh của chàng cũng hoàn toàn trống rỗng. Chàng đứng ngây ra một lúc, xoa xoa sau đầu rồi từ từ quay đi.

Đúng lúc đó, chàng nghe thấy một tiếng cười chói tai vọng ra từ đâu đó. Riftan quay đầu lại, nhưng chàng không thấy ai khác trong vườn. Chàng đứng ngây người giữa cơn gió ảm đạm, cảm nhận được một sự hiện diện từ xa, và nhanh chóng di chuyển đến hướng của nó.

Khi đi vòng quanh khu nhà phụ, chàng tìm thấy Maximillian Croix, đang cúi rạp người trên mặt đất và chơi với một con mèo lớn. Chàng ẩn người, quan sát nàng. Nàng đang mặc một chiếc váy màu nâu đỏ khiêm tốn khác xa chiếc váy nàng mặc trong bữa tiệc. Mái tóc vốn đã được bện chặt và cuộn lại để cố định từng lọn tóc giờ đây đã rối bù tự nhiên và nhẹ nhàng xõa xuống vai. Khuôn mặt trắng ngà của nàng có một chút ửng đỏ.

Một cơn đau buốt xuất hiện trong ngực chàng. Cảnh tượng trước mắt giống như ảo ảnh của chàng, nhưng chàng không muốn mình như một kẻ ngu ngốc rơi vào tay nàng một lần nữa. Riftan vội vàng quay lại, lo lắng bị bắt gặp. Đột nhiên, một giọng nói gần như không thể hiểu nổi khiến chàng dừng lại.

"E-em... Em có thích chị không...?"

Như thể chàng bị giữ lại bởi một thế lực mạnh mẽ, Riftan không thể kiềm chế mà nhìn lại lần nữa. Nàng đang nói chuyện với con mèo, nó đang nằm bên chân nàng, và nàng mang một khuôn mặt nghiêm nghị. Đó là một cảnh tượng vui nhộn, nhưng kỳ lạ thay, chàng không cảm thấy muốn cười.

Một nụ cười nở trên môi Maximillian khi con mèo vươn vai và dụi mặt vào gấu váy của nàng, như thể nó hiểu câu hỏi của nàng. Nàng cẩn thận nâng niu con mèo trong vòng tay và thì thầm với nó như một đứa trẻ nghịch ngợm với búp bê.

"V-vậy...l-luôn luôn... em sẽ ở bên cạnh chị nhé?"

Nàng hỏi, với một giọng không ổn định và đáng thương một cách đáng kinh ngạc. Riftan ôm ngực, cảm thấy nơi khóe tim tê dại. Sự cô đơn của nàng rõ ràng đến nỗi chàng có thể chạm vào nó bằng tay của mình. Ngay lúc đó, chàng cảm thấy nàng là người gần gũi hơn bất kỳ ai. Chàng bất lực nhìn khuôn mặt dễ bị tổn thương của nàng, rồi bỏ trốn.

'Nhìn lên sẽ chỉ làm con đau khổ'.

Giọng nói của cha dượng vọng vào tai chàng như thể chàng đang bị ảo giác thính giác.

'Tại sao mình lại quên? Mình không nên đến đây. Mình không nên đến gặp nàng ấy. Mình không nên biết rằng nàng ấy vẫn cô đơn.'

Riftan sượt qua mép môi bằng bàn tay run rẩy. Nàng chiếm giữ phần mềm yếu nhất trong trái tim chàng (*). Đáng lẽ chàng không nên đến đó và tự nhận thức về việc nàng có thể dễ dàng chiếm được cảm tình của chàng chỉ bằng một cái liếc mắt. Nàng đã ăn sâu vào tâm khảm của chàng trước khi chàng có cơ hội yêu bất kỳ ai khác, trước khi chàng có thể bảo vệ tình cảm của mình bằng một lớp vỏ cứng rắn. Tuy nhiên, chàng sợ rằng sự an ủi và thiên đường duy nhất của mình sẽ tan vỡ.

Riftan đá mặt đất một cách thô bạo, nổi cơn thịnh nộ vì những lý do không quen thuộc.

'Có liên quan gì đến mình nếu nàng ấy cô đơn hay không?'

Chàng không thể hiểu tại sao chàng lại có cảm giác như vậy với người phụ nữ sống trong một lâu đài sang trọng dưới sự bảo vệ của người cha giàu có.

'Mày đã quên ánh mắt sợ hãi của nàng ấy dành cho mày sao? Dừng lại, ngay bây giờ. Mày định sống trong những ký ức giả dối như vậy đến bao giờ?'

Chàng chạy trốn khỏi khung cảnh, rũ bỏ cơn hỗn loạn đang giằng xé trong lòng chàng.

(*) Câu này trong bản Anh đầy đủ là: "The girl had the softest part of his heart". Cụm "softest/soft part in someone's heart" cũng có nghĩa khác tương tự là "bạn thích người đó rất nhiều/ cảm thấy có tình cảm lớn với họ/ họ là điểm yếu tình cảm của bạn".

***

Kể từ đó, chàng không dám bước đến gần khu nhà phụ của khuôn viên lâu đài và tránh tham dự các bữa tiệc nhiều nhất có thể. Tuy nhiên, sự hiện diện của nàng tiếp tục làm căng thẳng thần kinh của chàng như thể chàng có một cái gai dưới móng tay. Thật không thể tin được làm thế nào mà chàng lại có thể chạm mặt nàng thật dễ dàng trong một tòa lâu đài rộng lớn như vậy.

Chàng có thể dễ dàng phân biệt được âm thanh bước chân của nàng dù nàng ở bao xa, và chàng có thể hiểu tất cả những lời nàng nói, không bỏ sót một lời nào ngay cả khi nó được thốt ra bằng tiếng thì thầm: tất cả các giác quan của chàng dường như đều hướng về sự tồn tại của nàng. Chỉ nhìn nàng từ xa thôi cũng khiến chàng lo lắng. (muốn khóc dị đó)

Riftan biết rõ mức độ ý thức của chàng đối với nàng, nhưng chàng không có cách nào kiểm soát phản ứng của chính mình. Chàng kiệt sức khi đối phó với những cảm giác lạ lẫm mà chàng đang cảm thấy.

Khi còn trẻ, chàng chưa bao giờ nghĩ nàng là người mà chàng khao khát một cách tuyệt vọng. Khi chàng nghĩ về nàng, chàng cảm thấy một tình cảm nhẹ nhàng. Mỗi khi thấy nàng cười, trái tim chàng sẽ cảm thấy ấm áp. Nhưng những gì chàng cảm thấy bây giờ không thể so sánh với lúc đó, tình cảm mãnh liệt và cuồng nhiệt đến mức đau đớn. Khi nghĩ đến nàng, chàng không còn cảm thấy thoải mái như trước nữa. Thay vào đó, trái tim chàng gần như tê dại và một khao khát kỳ lạ trỗi dậy trong chàng. Có lần, chàng ăn diện bảnh bao nhất có thể với ý định nói chuyện với nàng nhưng cuối cùng cũng vô ích khi nàng chỉ ở lại một lúc để lộ mặt rồi lập tức rời khỏi buổi tiệc.

Chàng cảm thấy mình như một tên ngốc, tự chỉnh chu mình trước gương cả tiếng đồng hồ chỉ để kết thúc như vậy. Riftan hỏi Hebaron bằng một giọng lãnh đạm, cố gắng hết sức để che giấu sự thất vọng.

"Này, ta trông có đáng sợ không?"

Hebaron, người đang chuốc như nước một ly rượu ngon nhất, mở to mắt nhìn chàng. Thoáng chốc, trên mặt cậu ta lộ ra một chút trêu chọc.

"Không biết người phụ nữ đáng thương nào đã nổi da gà khi nhìn thấy phó chỉ huy?"

Riftan cố gắng giữ một biểu cảm điềm đạm. Ngay cả khi phải chết, chàng cũng không muốn thừa nhận rằng mình đã suýt gây ra điều đó. Ngay khi Hebaron đến gần chàng, Riftan cố gắng xóa ký ức về việc Maximillian đã nhìn chàng như thế nào. Sau đó, chàng nói với một thái độ châm biếm, giọng trầm lắng.

"Chỉ huy đang quấy rầy ta để hòa đồng hơn."

"Vì vậy, đó là lý do tại sao ngài lại ăn mặc đẹp đẽ vào những ngày này?"

Hebaron cười toe toét, nhìn trang phục của chàng từ đầu đến chân. Riftan nắm chặt thanh kiếm buộc ngang lưng.

"Cậu muốn chết phải không?"

Hebaron khum đôi vai vạm vỡ một cách nực cười, phóng đại nỗi sợ hãi và mang trên mặt vẻ kinh hoàng giả tạo.

"Vấn đề không phải là ngoại hình của phó chỉ huy. Mà là sự vô cảm của ngài! Tất cả những gì ngài cần làm là đùa giỡn, nói nhiều và mỉm cười! Về cơ bản, mọi người sẽ không sợ khi những người đàn ông có vóc dáng như chúng ta cười nhiều nhất có thể. Tôi đang mang một bộ mặt kiêu ngạo, nhưng mọi người không né tránh tôi, phải không?"

Riftan im lặng vì những lời của Hebaron khá có lý. Những gì cậu ta nói đã đủ nhưng cậu ta không dừng lại ở đó. Cậu ta tiếp tục, chỉ trích Riftan.

"Ngoài ra, ngài mang một không khí dữ tợn bao quanh ngài. Khi ngài nhìn chằm chằm vào tôi, ngay cả khi không nói một lời nào, tôi sẽ rùng mình. Ai lại dám đến gần một người đứng giữa phòng khiêu vũ với đôi mắt sắc bén như lưỡi kiếm như thể anh ta đang ở giữa chiến trường? Ngay cả những hiệp sĩ được đào tạo bài bản cũng lo sợ điều đó, không có gì lạ khi các quý cô co người mình lại trước ngài".

Lời nói của cậu ta chỉ có nghĩa là nàng sẽ không thể nào nhìn chàng mà không sợ hãi trừ khi linh hồn của người khác chiếm hữu cơ thể của chàng. Lần đầu tiên, Riftan cảm thấy ghen tị với tên đồng nghiệp trông giống con gấu này. Hebaron cao hơn chàng khoảng nửa cái đầu và nặng hơn chàng nhưng cậu ta có thể tự nhiên trò chuyện với bất cứ ai. Riftan nhấp một ngụm rượu, nuốt đi sự cay đắng.

"Nghĩ lại, ngài đang suy nghĩ rất nhiều đấy, phó chỉ huy."

Hebaron đột nhiên nói, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng.

"Cuối cùng thì ngài cũng sẽ đảm nhận vị trí chỉ huy của chúng tôi phải không?"

"... Đừng vội đi đến kết luận."

Riftan nói thẳng thừng và đứng dậy. Đôi mày rậm của Hebaron nhíu lại khi chàng tỏ ra kiên quyết từ chối vị trí này một cách trắng trợn.

"Hầu hết những người gia nhập đội ngũ Đội Hiệp sĩ Remdragon vì họ ngưỡng mộ phó chỉ huy. Ngay cả Uslin Rikaido, người đã được đề nghị trở thành Hiệp sĩ Hoàng gia, đã chọn tham gia cùng chúng ta. Mọi người đều nghĩ Riftan Calypse sẽ là chỉ huy! Cho đến khi nào ngài sẽ thôi nhìn lại nguồn gốc quá khứ của mình?"

"... Đừng làm cho nó dễ nghe như vậy."

Riftan trừng mắt dữ dội. Hebaron Nirta sinh ra từ một gia đình quý tộc sa sút và có những nét riêng biệt của một người Whedon. Mặc dù cả hai đều từng là lính đánh thuê, nhưng cậu ta có xuất thân tốt hơn chàng, người có thân phận thấp kém nhất. Nó làm chàng khó chịu khi cậu ta nói về nguồn gốc của họ một cách thoải mái như vậy.

"Có rất nhiều quý tộc bảo thủ ở Whedon. Không có ích gì khi cố tình làm giảm giá trị của ngài."

Hebaron khịt mũi.

"Dù sao chúng ta cũng là những kẻ dị giáo nên bất kể các quý tộc có nói gì, chúng ta chỉ cần tuân theo bộ quy tắc của riêng mình."

Riftan cảm thấy giận dữ với logic đơn giản đến mức ngu dốt của Hebaron và rời khỏi phòng tiệc đông đúc với cảm giác ghê tởm. Đây không phải là lúc để trở nên thảm hại và ham muốn một người phụ nữ, thật nực cười khi chàng hành động như vậy trong khi có nhiều điều quan trọng khác cần phải suy nghĩ. Chàng gỡ những món trang sức treo trên cổ và vò mạnh mái tóc được chải chuốt kỹ lưỡng của mình.

Bữa tiệc chiến thắng tẻ nhạt sẽ kết thúc trong tuần. Khi họ rời khỏi Lâu đài Croix, chàng phải vĩnh viễn chia tay với tên ngốc ăn mặc như một chú hề chỉ để thu hút sự chú ý của một cô gái. Riftan nhìn bầu trời đen kịt và quay về hướng phòng mình.