Thanh Vân

Chương 5: Dụ dỗ


Vân Tranh đấu tranh tư tưởng một lát, sau đó hỏi một vấn đề cuối cùng, "Ngươi sẽ đối xử tốt với ta chứ?"

"Đương nhiên." Người nọ thong dong trả lời.

Rốt cuộc Vân Tranh vẫn lấy hết can đảm nhìn vào đôi mắt hớp hồn kia, một lúc lâu sau nàng mới nói: "Ta cũng sẽ đối xử tốt với ngươi." Dứt lời, nàng nhắm mắt lại, giao bản thân cho hắn muốn làm gì thì làm.

Nghe Vân Tranh nói thế, lòng hắn bỗng run lên, nhiều năm trước đã từng có người ngoan ngoãn nghe lời hắn hôn lên môi Vân Tranh.

Hắn cố cản dòng ký ức đang ùa về trong tâm trí, cúi đầu

Đầu lưỡi linh hoạt không vội vàng tiến vào, cũng chẳng ngại phiền mà kiên nhẫn miêu tả hình dáng đôi môi Vân Tranh. Mãi cho đến khi Vân Tranh hiểu ý hơi hé miệng. Đầu lưỡi của hắn mới len lỏi vào trong, một lần lại một lần quấn quýt răng lợi Vân Tranh, khiến Vân Tranh chủ động mở hàm răng đang đóng chặt, hắn mới chính thức càn quét khoang miệng.

Đầu lưỡi người nọ nhẹ nhàng dây dưa với đầu lưỡi Vân Tranh, thỉnh thoảng xẹt qua vách má trong, khiến nàng không ngừng run rẩy. Hắn ngậm đầu lưỡi của nàng, nhẹ nhàng mυ'ŧ. Vân Tranh không rảnh bận tâm chuyện khác, chỉ có thể đắm chìm trong nụ hôn của hắn.

Thời gian trôi qua, Vân Tranh bắt đầu đáp lại nụ hôn này. Đầu lưỡi nàng và hắn cùng quấn quýt một chỗ, khó rời khó bỏ. Trong khoảnh khắc ấy, Vân Tranh quên hết mọi sự trên đời, chỉ biết đáp lại hắn, mặc hắn đòi hỏi. Sau đó nàng nhịn không được lại khao khát nhiều hơn nữa, học theo động tác của hắn, nàng ngậm lấy đầu lưỡi hắn, mυ'ŧ nhẹ.

"Ưʍ. . ." Vân Tranh không nhịn được phát ra tiếng rêи ɾỉ, tiếng rên vô cùng nũng nịu, cho đến bây giờ nàng còn không biết mình có thể phát ra âm thành này. Người nọ rời khỏi môi Vân Tranh, nhìn ánh mắt mê ly không có cách nào tập trung của Vân Tranh, hắn hài lòng nở nụ cười, "Đừng nôn nóng. . ." Lúc này giọng hắn hơi khàn, lại mang một nét phong tình khác.

Người nọ thành thạo cởi y phục Vân Tranh, chưa qua bao lâu, Vân Tranh đã không mảnh vải che thân đứng trước mặt hắn. "Đẹp lắm. . ." Hắn nheo mắt lại, hai tay phủ lên đôi gò bồng đào non nớt của Vân Tranh, đầu ngón tay nhẹ nhàng trêu ghẹo nhũ hoa nàng phìn chúng nó từ từ đứng thẳng trong không khí. Như thế vẫn chưa đủ, hắn cúi đầu xuống, thè lưỡi liếʍ một vòng quanh nhũ quả rồi mυ'ŧ mát.

Vân Tranh cảm thấy cảm giác ngứa ngáy tê dại tụ lại thành một luồng nhiệt chảy xuống thân dưới, nàng chịu không nổi kẹp chặt hai chân, hai chân ma sát lẫn nhau, mong giảm bớt cảm giác kỳ lạ ở hạ thân. Nàng mất tự chủ rêи ɾỉ lên thành tiếng: "A..."

Người nọ dừng tất cả động tác, sau đó ngẩng đầu hỏi Vân Tranh: "Muốn rồi?"

Vân Tranh không biết ra làm sao, nàng cảm thấy dường như mình muốn gì đó, nhưng lại không biết đó là cái gì, đành phải lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Thấy Vân Tranh nhạy cảm như vậy, hắn lặng lẽ cười rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng, coi như ban thưởng: "Bé ngoan, ta thích bé ngoan thành thật." Nói xong hắn tách

hai chân Vân Tranh ra.

"Đừng!" Vân Tranh phản kháng theo bản năng, hai chân kẹp càng chặt hơn.

"Bé ngoan đừng sợ, cho ta xem." Hắn nhẹ giọng dụ dỗ, chất giọng mang cảm giác cực kỳ dịu dàng, nhưng hành động lại không nghe theo lời kháng nghị của Vân Tranh, hắn tách chân nàng ra, hai chân Vân Tranh vẫn cổ kẹp chặt, song lại không đấu lại sức mạnh của đôi tay hắn.

"Ồ, màu hồng nhạt. . . nơi này thật xinh đẹp."

"Đừng nhìn. . . van ngươi." Giọng Vân Tranh đã mang theo tiếng nức nở, đồng thời dùng tay che lại nơi làm người ta xấu hổ muốn chết kia. Nơi riêng tư nhất của bản thân nàng cứ bày ra trước mắt hắn như vậy, khiến nàng xấu hổ không thôi.

Hắn kéo tay nàng ra, "Nơi đẹp như thế không nên che lại, để ta ngắm chút nào."

Hắn dùng ngón trỏ đẩy hai cánh hoa dưới thân Vân Tranh, nàng không nhịn được run rẩy. Nàng cảm nhận được có thứ gì đó chảy ra khỏi hạ thể, khiến nàng không khỏi khó chịu, đành cất tiếng cầu xin hắn: "Đừng. . . ưʍ. . . đừng chạm. . . ưʍ..."

Hắn cười khẽ nói: "Được. . ." Nói xong hắn thật sự dừng tay.

Không được hắn vuốt ve, bỗng nhiên Vân Tranh cảm thấy trống vắng đến lạ, nàr - - - - - -- -

"Vẫn muốn chứ?" Hắn tiến lại gần tai Vân Tranh, nhẹ giọng hỏi nàng

Hơi thở ướŧ áŧ nóng hổi phà vào tai Vân Tranh, cả người nàng run lên. Hắn ngậm lấy vành tai nàng, Vân Tranh cảm nhận được một luồng lửa nóng đang tập trung nơi hắn vừa mơn trớn ở hạ thể. Càng nhiều chất lỏng chảy ra từ nơi ấy, thân thể còn muốn nhiều hơn nữa, nàng rung giọng đáp: "Vẫn muốn. . ."

"Bé ngoan." Hắn hôn lên đôi môi ngọt ngào của Vân Tranh rồi không lưu luyến tách ra ngay, "Để xem nàng chảy bao nhiêu nước..."

Lời nói của hắn khiến Vân Tranh không chịu nổi, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác không dám nhìn hắn.

"Để ta nếm thử mùi vị của nàng."

Dứt lời, hắn nhanh chóng vùi đầu vào giữa hai chân nàng. Vân Tranh cảm nhận được đôi môi mềm mại của hắn đang mυ'ŧ khe thịt nàng. Nàng chịu không nổi rên thành tiếng, giữa hai chân răng với "A. . . đừng. .."

Đầu lưỡi của hắn liếʍ tới liếʍ lui trong khe thịt, lúc vào lúc ra, từ trên xuống dưới, làm Vân Tranh liên tục rêи ɾỉ: Ư. . . a..a..."

Cuối cùng đầu lưỡi của hắn mới tìm tới hoa hạch nhạy cảm, đầu lưỡi nhanh chóng khuấy động. Vân Tranh nghẹn ngào thét lên: "A. . . a a. . . trời ạ. . . Ư. . . . . . a a. . ." Nàng không tài nào kiềm chế cơn run rẩy đang lan tỏa khắp toàn thân, cả người cong lên vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dâng hạ thân đến càng gần mặt hắn hơn. Sau cơn run rẩy kịch liệt, một dòng nước nóng hồi tuôn trào khỏi hạ thể, lúc này hắn mới hài lòng đứng thẳng người dậy. Sau khi đầu lưỡi hắn rời khỏi, Vân Tranh vẫn còn rùng mình, dần dần mới bình ổn.

"Ưʍ. .." Cả người Vân Tranh bủn rủn, thở hổn hển.

"Rất ngọt, thế nào? Thoải mái không?" Hắn liếʍ khóe môi rồi cười hỏi.

Nghe hắn hỏi như vậy, Vân Tranh nào dám trả lời, nàng ôm lấy gương mặt nóng hổi, quay sang chỗ khác không đáp lại. Nhưng nụ cười thỏa mãn trên môi đã bán đứng tâm tư nàng.

"Còn có thể thoải mái hơn nữa. . ." Hắn kề sát vào tai Vân Tranh, nhẹ nhàng nói

Người nọ dùng đầu lưỡi miêu tả hình dáng vành tai Vân Tranh, sau đó ngậm lấy dái tai nàng, trêu đùa bộ phận mẫn cảm nhất. Nàng lại không nhịn được rêи ɾỉ lần nữa, "Ưʍ..

"Ban đầu có hơi đau, nhưng nàng hãy tin ta, còn có thể thoải mái hơn vừa rồi nữa." Nói xong, môi hắn rời khỏi tai Vân Tranh.

Đầu lưỡi trơn ướt men theo đường cong xinh đẹp ở cổ nàng, lướt qua xương quai xanh, thẳng đường đến nụ hoa còn e ấp, khi thì liếʍ nhẹ, khi thì day cắn. Hai tay hắn cũng chẳng rảnh rỗi, một tay bắt đầu châm lửa tứ phía, một tay trượt vào lối đi bí ẩn nhất trên cơ thể nàng.

Cảm giác dị vật tiến vào cơ thể cực kỳ không thoải mái, Vân Tranh không khỏi nhíu mày, theo bản năng, nàng xiết chặt hạ thân, muốn ngón tay hắn rút ra khỏi cơ thể.

"Thật chặt. . ." Hắn cảm thán: "Đừng kẹp chặt như vậy. . ." Nói xong, ngón tay hắn nhẹ nhẹ đi xuyên qua đường hành lang bí hiểm. Cho đến khi thân thể nàng từ từ quen với ngón tay hắn, không bài trừ nữa, hắn mới duỗi thẳng vào trong, sau đó lại bỏ thêm một ngón vào, hai ngón tay tiếp tục thám hiểm, đến khi hai ngón tay hắn chạm vào một khối thịt mềm không giống những nơi khác.