Bị Giáo Thảo Cưỡng Chế Yêu

Chương 1.1: “A Thanh, em mở mắt ra đi, em nhìn chúng ta ở bên nhau này.”

“Ô…… Biếи ŧɦái…… Ghê tởm…… Buông ta ra……”

Vì sao biến thành như vậy chứ? Tống Thanh mơ mơ màng màng mà nghĩ, sau khi Lâm An thổ lộ bị từ chối, thần sắc tuy khó nén sự mất mát, nhưng cũng tỏ vẻ ôn hòa ngày sau lại có thể tiếp theo làm bạn bè. Như thế nào lại biến thành như vậy? Đều là nam, mình lại bị ép nằm dưới hầu hạ dưới thân một người nam nhân, cậu cảm thấy khuất nhục chịu không nổi.

Thật nhanh, thân dưới bị đỉnh đến đυ.ng đầu đánh gãy cậu đang tự hỏi.

Tống Thanh chỉ cảm thấy mặt sau vô cùng đau đớn, hậu huyệt có một cây bàn ủi trừu động, nhiều lần đấu đá lung tung không lưu tình. Mặt sau trừ bỏ đau, còn có một loại căng đau đớn, Tống Thanh cảm thấy bụng cậu đã phá vì bị đỉnh.

“A Thanh, A Thanh, anh thích em, làm bạn trai anh đi.” Lâm An hạ thân trừu động hung ác, nhưng ngữ điệu lại ôn nhu đa tình.

Tống Thanh chỉ cảm thấy châm chọc. Nhưng phía sau va chạm kịch liệt, làm cậu căn bản không có biện pháp mà tự hỏi. Dần dần mà, phía sau cậu dâng lên một loại kɧoáı ©ảʍ bí ẩn.

Cái loại cảm giác này từ xương cùng lan tràn đến sau eo, Tống Thanh cảm thấy toàn bộ thân mình đều tê dại. Thân thể phản bội ý thức đắm chìm ở bể dục vô biên này, Tống Thanh trong lòng nhất thời lạnh lẽo như băng, lại nhất thời bốc khói xấu hổ như lửa.

“Phụt…… Phốc…… Bang…… Bạch bạch……” Toàn bộ trong phòng tất cả đều là tiếng nước dính nhớp cùng âm thanh thân thể va chạm mạnh. Tống Thanh nằm ngửa ở trên giường, hai chân bị tách ra, Lâm An kéo chân cậu mở lớn.

“Bảo bối em nghe mặt sau em ra nước, thoải mái không? Hử? Bảo bối?” Tống Thanh cắn môi dưới không đáp, cậu sợ cậu vừa mở miệng chính là rêи ɾỉ làm người cảm thấy thẹn.

“Em nhìn mặt sau em nước thật nhiều.” Lâm An lôi kéo tay Tống Thanh đặt ở nơi hai người kết hợp. Tống Thanh đυ.ng vào chính là một mảnh ướŧ áŧ, cậu muốn đem tay rút ra, lại bị Lâm An phản xạ nắm lấy.

“A Thanh, em mở mắt ra đi, em nhìn chúng ta ở bên nhau này.” Tống Thanh nhắm mắt không nói, nhưng động tác Lâm An lại càng thêm hung ác, nhiều lần đều giống như muốn đỉnh đến dạ dày cậu.

Bất đắc dĩ, Tống Thanh bị bắt mở mắt, ánh vào mi mắt chính là một đôi mắt đào hoa, bởi vì động tình mà đuôi mắt phiếm hồng, khóe mắt có một nốt ruồi sắc tình, làm hai mắt thoạt nhìn càng triền miên đa tình. Một giọt mồ hôi từ thái dương chảy xuống, bị lông mi nồng đậm cong vυ't bám trụ, không chảy xuống được.

Đúng rồi, Tống Thanh mơ mơ màng màng nghĩ, đôi mắt đa tình này của Lâm An này đã làm ảnh hưởng đến đáy lòng bao nhiêu thiếu nữ, lại có bao nhiêu người trong tối ngoài sáng đối với hắn thổ lộ tình yêu……

“A Thanh ~” Âm thanh Lâm An ôn nhu gọi trở về suy nghĩ của cậu, lúc này, mồ hôi chảy từ lông mi đến khóe mắt, sau đó dung nhập làn da trắng nõn, phác họa ra một vệt ướt dịu dàng. “A Thanh, cúi đầu, em xem anh ở trong thân thể em đi.”

Tống Thanh nghe theo lời hắn nói, đem tầm nhìn nhìn xuống, vốn dĩ bụng bằng phẳng, hiện tại có một khối hình trụ dài nổi lên. “A!” Tống Thanh bị một màn trước mắt làm cho sợ hãi, hậu huyệt theo bản năng xoắn chặt.

Sau đó cậu cảm thấy đồ vật trong cơ thể lại lớn. “A, từ bỏ…… Đau quá…… Bụng, bụng…… Muốn vỡ!”

Tiếp theo nháy mắt Lâm An đột nhiên kịch liệt thọc vào rút ra, nhiều lần đυ.ng vào điểm mẫn cảm của cậu. Tống Thanh chỉ cảm thấy mặt sau vừa căng vừa đau vừa sướиɠ.

“Ô…… Nhẹ chút……” Tống Thanh mỏng manh nỉ non, đôi mắt ướŧ áŧ tràn ngập nước vì tìиɧ ɖu͙©, cậu tái nhợt vô lực tay chặt chẽ lôi kéo khăn trải giường dưới thân.

Tống Thanh dư quang thoáng nhìn qua côn ŧᏂịŧ thô to được khảm ở kẽ mông cậu, gân xanh dữ tợn nổi lên, theo Lâm An trừu động mang ra một ít chất lỏng trong suốt.

Tiểu huyệt hợp với bụng dưới tê dại một mảnh, tràng đạo tham lam mà nuốt ăn vật cứng, miệng huyệt một vòng thịt non bị ma sát đến không ngừng co rút.

Tống Thanh cảm thấy mình đang bị thiêu cháy, kɧoáı ©ảʍ xa lạ tới làm cậu sợ đến mức liều mạng vặn vẹo, lại bị muốn cao trào Lâm An gắt gao kiềm chế.

Lâm An từng chút dùng sức chống đối.

“Đừng…… Đừng……” Tống Thanh hai mắt mông lung, hai má phi hà. Phần eo Lâm An tàn nhẫn một trận cuồng bão, đem gậy sắt đánh vào tâm huyệt mềm mại của đối phương.

Tê dại kɧoáı ©ảʍ làm đùi Tống Thanh run rẩy, bụng nhỏ căng thẳng, một cổ chất lỏng vẩn đυ.c phun ra.

Ngay sau đó Tống Thanh trước mắt xẹt qua một đạo bạch quang, tiếp theo mất đi ý thức.