"Vạn Cổ Kiếm Đạo là thế nào?" Hoàng Cực Hạo mở miệng hỏi.
Ánh mắt hắn ta tràn ngập khϊếp sợ.
Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy tất cả kiếm của một tông bay lên không, hướng về cùng một phương hướng triều bái.
Mấu chốt ở chỗ...
Phương hướng kiếm chỉ...
Là Đại Yến!
Trong đầu Hoàng Cực Hạo xuất hiện một suy đoán khiến hắn ta cảm thấy không thể nào.
Nam tử áo lam hít sâu một hơi nói: "Vạn Cổ Kiếm Đạo là một loại cảnh giới trong kiếm đạo thần thông, nói một cách thông tục, nó là kiếm đạo thần thông vạn năm cũng khó có thể xuất hiện!"
"Không nghĩ tới thiên hạ hôm nay còn có thiên kiêu kiếm đạo bực này..."
Kiếm đạo thần thông vạn năm cũng khó có thể xuất hiện!
Hoàng Cực Hạo bị chấn động đến.
Trong đầu hắn ta hiện ra một gương mặt anh tuấn tuyệt thế vô song.
Chẳng lẽ là hắn...
Hoàng Cực Hạo cắn răng hỏi: "Nếu như ta gia nhập Chân Vũ giáo, ta có thể đốn ngộ ra thần thông bực này không?"
Nam tử áo lam im lặng.
Thái độ của hắn ta khiến tâm tình của Hoàng Cực Hạo càng thêm phức tạp.
Lâm Phàm tốn một tháng đốn ngộ kiếm đạo thần thông.
Thành công.
Kiếm tu trong thiên hạ cũng điên mất.
Nhưng Lâm Phàm còn chưa biết việc này.
Dị tượng phát sinh ở Chân Vũ giáo cũng xuất hiện trong các tông môn ở tu chân giới Đại Yến, kể cả Ngọc Thanh tông.
Trên bầu trời Ngọc Thanh tông có vô số bảo kiếm lơ lửng, tất cả đều đang phát ra tiếng kiếm minh, mũi kiếm chỉ thẳng núi Khổ Tu Thành Tiên.
Hắc Ngục Kê nhìn thấy một màn này, sợ đến thân gà to mập run cầm cập.
Lâm Phàm nghe được ngoài động có tiếng kiếm minh truyền tới, không khỏi mở mắt.
Thần trí của hắn đảo qua bên ngoài, lập tức thấy được đống bảo kiếm lơ lửng giữa không trung.
Hắn không khỏi sửng sốt.
Động tĩnh này là hắn làm ra?
Hắn cúi đầu nhìn về phía kiếm ảnh trong lòng bàn tay, tay phải nắm chặt, kiếm ảnh biến mất.
Vô số thanh kiếm lơ lửng khắp thiên hạ đều rơi xuống theo.
Tuân Trường An ngây người như phỗng nhìn Lâm Phàm.
Khi Lâm Phàm đốn ngộ ra thần thông, mi tâm có kiếm quang lóe lên, kình phong xoay quanh thân thể, phối hợp với một thần linh Bảo trên người hắn, hình tượng khiến Tuân Trường An cảm thấy kinh diễm.
Tuân Trường An cũng đã nghe được tiếng kiếm minh, kết quả Lâm Phàm vừa nắm tay lại, tiếng kiếm minh phía ngoài lập tức biến mất, các thanh kiếm đang lơ lửng giữa không trung cũng rớt xuống theo.
Điều này nói rõ cái gì?
Dị tượng phía ngoài là Lâm Phàm đưa tới!
[Chúc mừng ngươi đốn ngộ ra thần thông kiếm đạo cấp vạn cổ, mời ban tên cho]
Lâm Phàm thấy hàng chữ xuất hiện trước mắt, hơi sững sờ.
Cấp vạn cổ?
"Thần thông còn phân cấp?
Hắn suy nghĩ một chút, trong lòng lẩm nhẩm: "Tam Thanh Tru Thế"
[Ban tên thành công, vì đây là lần đầu tiên ngươi đốn ngộ ra thần thông, khí vận tăng lên, ngươi có lựa chọn bên dưới 1
[Một, lập tức xuất thế, lấy Tam Thanh Tru Thế uy chấn thiên hạ, có thể đạt được một Linh Bảo]
[Hai, khiêm tốn tu luyện, tiếp tục biến cường cho đến khi vô địch một đời, có thể đạt được một Linh Bảo]
Đầu là một Linh Bảot Hiếm thấy!
Lâm Phàm yên lặng lựa chọn phương án thứ hai.
[Ngươi lựa chọn khiêm tốn tu luyện, chúc mừng ngươi thu được một Linh Bảo]
[Ngươi thu được tam phẩm Linh Bảo —— Thổ Hoàng Ngự Linh Cân]
[Thổ Hoàng Ngự Linh Cân: Linh Bảo phòng ngự tam phẩm, có thể tự động ngăn cản những công kích có thể đả thương ký chủ]
Lại là Linh Bảo loại hình phòng ngự!
Vẫn là tam phẩm!
Thoải mái!
Ai có thể đánh tới thân thể ta?
Ai có thể phá phòng ngự của ta?
Lâm Phàm vui vẻ nghĩ.
Đột nhiên trong đầu hắn nảy sinh một ý niệm can đảm.
Nếu như hiện tại hắn lập tức ra ngoài rêu rao hành sự, liệu hệ thống có thu hồi Linh Bảo không?
Quên đi.
Lúc đầu hắn đã muốn khiêm tốn.
Hệ thống cũng đã cho ra lựa chọn dựa theo sở thích của hắn, không cần phải thử lung tung.
Lâm Phàm lấy Thổ Hoàng Ngự Linh Cân ra.
Đây là một chiếc khăn dài trông như tơ lụa, phía trên có hình vẽ vàng óng ánh. Trong lúc huy động nó như tử vân cuồn cuộn, vô cùng duy mỹ.
Ta đường đường là nam nhi bảy thước lại mang khăn lụa như vậy có ổn sao?
Lâm Phàm thầm than thở, đồng thời bắt đầu nhỏ máu nhận chủ.
Nhìn như là vật của nữ tử, nhưng hắn sẽ không dâng bảo vật như vậy ra.
Linh Bảo bực này cho dù là đưa cho Hình Hồng Tuyền hay là Hi Tuyền tiên tử, cũng sẽ mang đến phiền phức cho các nàng.
Trước đó rõ ràng Ngụy Nguyên đã nhận ra Linh Bảo trên người hắn, cho nên mới kinh ngạc như vậy.
Bỏ ra một thời gian ngắn, Lâm Phàm khiến Thổ Hoàng Ngự Linh Cân nhận chủ thành công.
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó gỡ Lâm Quân Lưu Ly Quan trên đầu xuống, rồi lại thắt Thổ Hoàng Ngự Linh Cân phía trên Lâm Quân Lưu Ly Quan.
"Thổ Hoàng Ngự Linh Cân dài đến hơn một trượng, thắt trên Lâm Quân Lưu Ly Quan, nó tự động bay phấp phới.
Đừng nói!
Sau khi Lâm Phàm lại một lần nữa đội Lâm Quân Lưu Ly Quan lên có vẻ càng thêm thần tuấn.
Tuân Trường An nhìn mà há hốc mồm.
Chẳng lẽ sư phụ là tiên nhân chuyển thế?
"Thổ Hoàng Ngự Linh Cân phấp phới quanh thân Lâm Phàm, vô cùng linh động.
Lâm Phàm rất hài lòng.
Lại đẹp trai xuất sắc rồi!
Lúc này Lý Khanh Tử tới thăm hỏi.
Dị tượng ban nãy tạo ra động tĩnh không nhỏ, hắn ta còn tưởng có kẻ địch xâm nhập.
Lâm Phàm trả lời địch nhân đã bị hắn cưỡng chế dời đi.
Lý Khanh Tử thở phào nhẹ nhõm, vội vã bái tạ Lâm Phàm.
Hiện nay Đại Yến còn có người đuổi đến tập kích Ngọc Thanh tông!
Xem ra còn có không ít cường giả lánh đời đang ẩn nấp.
Sau này hành sự phải chú ý cẩn thận, không thể bành trướng.
Lý Khanh Tử yên lặng nghĩ.
Hắn ta không muốn bị đánh nữa!
Tây Uyên châu.
Cửu Long tông.
Hoàng Tôn Thiên cũng chính là Ngụy Nguyên đang định tu luyện trong đạo quan.
Đạo quan không tính là lớn, bày biện đơn giản, ở sau lưng Hoàng Tôn Thiên có một cái đỉnh lớn, trong đỉnh cắm ba nén hương to, sương khói lượn lờ tràn ngập.
Hoàng Tôn Thiên mở mắt.
Chỉ thấy một lão đạo nhân đi vào quan.
Hắn ta đi tới trước mặt Hoàng Tôn Thiên ngồi xuống, cười khẽ nói: "Ngụy sư đệ, bản tọa đến để thương lượng với ngươi một việc."