Tuy hắn đã hơn hẳn mọi người trong Ngọc Thanh tông, nhưng hắn cũng không tự đại, bởi vì hắn còn muốn ở lại trong Ngọc Thanh tông.
Hiện tại rất tốt.
"Đúng rồi, Lâm trưởng lão có muốn thu nhận đồ đệ không?
Bình thường chỉ cần tùy tiện chỉ điểm một chút là được.
Người này tư chất trác việt, sau này lớn lên cũng có thể hiếu kính ngươi." Lý Khanh Tử cười hỏi nói.
Hắn quay đầu nhìn về phía động khẩu, gọi Dương Thiên Đông đến.
"Thoạt nhìn Dương Thiên Đông đã chừng hai mươi tuổi, ngũ quan rõ ràng, tuy không tính là tuấn mỹ nhưng cũng có thể tính là ổn. Trên người hắn ta có một luồng thú tính rất mãnh liệt. Đạo bào của Ngọc Thanh tông khoác lên người hắn ta có vẻ chẳng ra gì.
Hắn ta đi tới trước mặt Lâm Phàm quỳ xuống, tư thái rất khiêm tốn.
Lâm Phàm vô thức muốn cự tuyệt.
Nhưng nghĩ lại, bồi dưỡng đệ tử cũng không tệ, sau này lớn lên cũng có thể trở thành trợ thủ của hắn.
"Thu đồ đệ cũng được, chẳng qua phải để hắn tùy ý lựa chọn công pháp của Ngọc Thanh tông, ta chỉ phụ trách truyền thụ pháp thuật, thần thông." Lâm Phàm trầm ngâm nói.
Lý Khanh Tử cười nói: "Chuyện công pháp không thành vấn đề, nhưng trước đây hắn ta không phải đệ tử của Ngọc Thanh tông, ta có thể đưa công pháp nội môn cho hắn ta, còn tuyệt học gì đó cần phải đợi khi hắn ta kiến công tích lũy cống hiến mới được."
"Ừm:
Lý Khanh Tử lấy ra một đống lệnh bài, phía trên đều có khắc hai chữ Trảm Thần.
"Những thứ này là lệnh bài đại biểu cho Trảm Thần trưởng lão ngươi, sau này ngươi có thể phát cho các đệ tử của ngươi."
Lý Khanh Tử nói xong lại xoay người rời đi.
Lâm Phàm vung tay phải lên, một tấm lệnh bài bay tới trước mặt Dương Thiên Đông. Mà những lệnh bài còn lại đều được hắn thu vào trong đai lưng càn khôn.
[Dương Thiên Đông có ấn tượng tốt với ngươi, trước mặt độ hảo cảm là nhất tỉnh]
Ừm?
Mới nhất tỉnh?
Lâm Phàm híp mắt nói: "Vi sư đã suy tính được lai lịch của ngươi, ngươi tên Dương Thiên Đông, nửa người nửa yêu, từng bị Thanh Minh ma giáo giam giữ, đúng không?"
Dương Thiên Đông kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt khϊếp sợ.
Trước khi đến Lý Khanh Tử đã cố ý dặn dò trước, yêu cầu hắn ta không nói ra quá khứ của bản thân mình.
Không nghĩ tới Lâm Phàm có thể trực tiếp suy tính ra được.
Đây là sự khủng bố của đại năng có thể một kiếm chém gϊếŧ Hóa Thần sao?
[Độ hảo cảm của Dương Thiên Đông với ngươi lại tăng, trước mặt độ hảo cảm là tam tỉnh]
Dương Thiên Đông cung kính nói: "Sư phụ thật lợi hại, chuyện này cũng có thể nhìn ra được, đồ nhi ngưỡng mộ."
Hắn ta dừng một chút, phảng phất như đã quyết định điều gì.
Sau đó hắn ta xoay tay phải lại, một cái lông chim màu đỏ hiện ra trong tay hắn ta. Hắn ta chân thành nói: "Sư phụ, đây là thứ phụ thân ta lưu lại, bên trong có giấu tuyệt học của phụ thân ta. Phụ thân ta nói đợi khi ta đạt tới Hóa Thần mới có thể tu luyện thứ này. Lấy tư chất của ta còn lâu mới có thể tới Hóa Thần, trước hết để sư phụ học nó, ngày sau lại dạy ta."
Lâm Phàm nhận lấy lông chim màu đỏ, thả thần thức vào trong thăm dò.
Ngay sau đó hắn lập tức cảm giác được một luồng lực lượng cường đại ngăn cản thần trí của hắn.
Xem ra thứ này cần phải có thần thức Hóa Thần mới có thể cứng rắn xông tới được.
Dương Thiên Đông có tam tinh thiện cảm với hắn, có lẽ sẽ không lừa hắn.
"Vậy vi sư nhận lấy trước. Đầu tiên ngươi tu luyện linh lực mười năm, vi sư là người thích khổ tu, nếu ngươi có biểu hiện tốt vi sư sẽ truyền thụ pháp thuật cho ngươi."
Lâm Phàm mở miệng nói. Nghe vậy, Dương Thiên Đông vội vã cảm ơn.
Lâm Phàm chỉ chỉ bên cạnh nói: "Ngươi tìm một chỗ đả tọa tu luyện đi."
Sau đó Lâm Phàm nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.
Dương Thiên Đông đứng dậy tìm một góc ngồi xuống.
Hắn ta không dám nhìn Lâm Phàm, rất sợ có điều mạo phạm, lập tức bắt đầu tu luyện.
Rất nhanh hắn ta đã phát hiện toà động phủ này có linh khí cực kỳ nồng đậm.
Là nơi tốt để tu tiên!
Từ sau khi có Tụ Linh Trận và đống thiên tài địa bảo mới gia nhập động phủ, linh khí trong động phủ lại càng thêm nồng nặc, tốc độ tu hành của Lâm Phàm cũng càng lúc càng nhanh.
"Thoáng chớp mắt đã mười năm trôi qua.
Tu vi của Lâm Phàm đạt tới Nguyên Anh cảnh tầng bốn.
Tốc độ đột phá như vậy tuyệt đối hơn hẳn phàm nhân.
Dựa theo tốc độ tu hành này, hắn cách ngày đột phá Hóa Thần đã không tính là xa.
Lâm Phàm mở mắt.
Trong mười năm này, tu vi của Dương Thiên Đông đã đạt tới Trúc Cơ cảnh tầng sáu.
Mười năm sáu tiểu cảnh giới.
Tốc độ đột phá cũng không tệ lắm.
Quả thật có thể xưng là thiên tài!
Lâm Phàm mở miệng nói: "Đồ nhi."
Dương Thiên Đông chợt thức tỉnh, vội vã quỳ lạy Lâm Phàm.
"Mười năm này ngươi cảm thấy thế nào?" Lâm Phàm hỏi.
Dương Thiên Đông trả lời: "Được ích lợi không nhỏ, không chỉ tu vi tăng trưởng, còn ngộ ra rất nhiều đạo lý."
Trời ạ!
Đã mười năm!
Trong lòng Dương Thiên Đông thầm kêu rên.
Mười năm này, hắn ta đã tuyệt vọng không biết bao nhiêu lần.
Nhưng hắn ta cảm thấy đây là Lâm Phàm đang khảo nghiệm hắn ta, hắn ta không thể chậm trễ.
Nếu như ngay cả cửa ải thứ nhất cũng không thể vượt qua, chắc chắn Lâm Phàm sẽ không coi hắn ta là đệ tử thân truyền.
Lâm Phàm nhướng mày, thằng nhãi này còn ngộ ra đạo lý?
Khoác lác!
Lão tử bế quan hơn trăm năm cũng không thấy ngộ ra cái gì.
Lâm Phàm cảm thấy bản thân mình cần mài giũa hắn ta một chút, nói: “Đi ra ngoài làm nhiệm vụ đi, ta nhớ Nhiệm Vụ Lâu của tông môn có bảng cống hiến hàng tháng, chờ khi ngươi trở thành người đứng đầu Nguyệt Bảng thì trở về."
Dương Thiên Đông vừa nghe thế lập tức đứng dậy.
Hắn ta vừa đứng dậy, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.
Ngồi mười năm, nửa người dưới của hắn ta đã cứng đờ.
Hắn ta vội khom lưng hành lễ, sau đó xoay người rời đi.
Lâm Phàm phất tay mở cửa động phủ ra.