"Gần đây chiêu thu đệ tử phải cẩn thận, mật thám ma giáo thậm chí còn không tu luyện ma công."
"Chúng ta vốn nên đối phó với Thanh Minh ma giáo từ sớ. Mỗi lần ta ra ngoài lịch luyện đều gặp phải người của bọn hắn, kiêu ngạo đến cực điểm."
Lâm Phàm yên lặng lắng nghe, không hé răng.
Hi Tuyền tiên tử nói: "Vi sư đương nhiên không lo lắng bài danh, nhưng việc này cũng biểu thị Ngọc Thanh tông và Thanh Minh ma giáo sớm muộn gì cũng có một trận chiến. Trong thời gian tới, nhiệm vụ các ngươi nhận đều sẽ liên quan tới Thanh Minh ma giáo. Tuy rằng Ngọc U phong khiêm tốn, nhưng cũng không phải không muốn hiệu lực vì tông môn."
Chúng đệ tử gật đầu.
"Lâm Phàm." Hi Tuyền tiên tử bỗng kêu.
Lâm Phàm vội vàng đứng lên.
Đệ tử khác sôi nổi nhìn về phía hắn ta.
"Mới nhập phong mấy năm, ngươi đã từ Luyện Khí cảnh tầng chín đạt tới Trúc Cơ cảnh tầng ba, xem ra ngươi là thiên tài." Hi Tuyền tiên tử cười nói.
Lời vừa nói ra, mọi người biến sắc.
Tốc độ tu hành như vậy...
Lâm Phàm trả lời: "May mắn may mắn..."
Sư phụ, đồ nhi không muốn rêu rao.
"Gần đây tông môn có một kế hoạch bồi dưỡng, nhằm vào thiên tài kiệt xuất nhất của các phong. Những thiên tài này sẽ được tập trung lại cùng bồi dưỡng, ngày sau các ngươi cũng sẽ trở thành nhân tài trong một đời trẻ tuổi Ngọc Thanh tông. Vi sư muốn đề cử ngươi đi."
Hi Tuyền tiên tử cười tủm tỉm nói. Ánh mắt các đệ tử nhìn về phía Lâm Phàm đã thay đổi.
Lâm Phàm trực tiếp quỳ xuống, hết sức lo sợ nói: "Sư phụ, đồ nhi không muốn đi. Đồ nhi thì có tài có đức gì? Đồ nhi chỉ muốn ở lại trong Ngọc U phong yên lặng tu luyện, không quá muốn tranh đoạt danh lợi. Huống hồ đồ nhi mới đến, cơ hội như thế nên tặng cho các sư huynh sư tỷ mới đúng!"
Tuyệt đối là có bẫy!
Trong lòng Lâm Phàm có tự hiểu lấy.
Cho dù hắn là thiên tài hàng đầu thật, nhưng tư cách và sự từng trải của hắn quá cạn.
Mới vừa vào đã trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng tâm của tông môn, đây không phải cái tròng sao?
Chẳng lẽ Hi Tuyền tiên tử đang thử thăm dò hắn?
Nếu hắn là nội gián của Thanh Minh ma giáo, nhất định sẽ nắm lấy cơ hội lần này.
"Ngươi nói thật?" Hi Tuyền tiên tử híp mắt hỏi.
Lâm Phàm gật đầu nói: "Tuyệt không nói chơi!"
Hi Tuyền tiên tử gật đầu.
Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngồi xuống.
Ánh mắt các đệ tử khác nhìn về phía hắn đã trở nên dịu dàng.
【 Liễu Tam Tâm có ấn tượng tốt với ngươi, trước mặt độ hảo cảm là nhất tinh 】
Quả nhiên!
Đại sư huynh muốn đi!
Cũng đúng, loại chuyện này nếu để đệ tử khác tiếp, mặt mũi của đại sư huynh biết đặt ở nơi nào?
Hi Tuyền tiên tử nhìn về phía Liễu Tam Tâm, nói: "Vậy để ngươi đi đi. Ngươi là đại đệ tử Ngọc U phong, không được gây chuyện thị phi."
"Đồ nhi hiểu!"
Liễu Tam Tâm lộ ra nụ cười tươi, những đệ tử khác thì sôi nổi chúc mừng hắn ta.
Rời khỏi Ngọc U phong, Lâm Phàm đang định quay về động phủ.
Nhưng Liễu Tam Tâm đã đi tới, duỗi tay đè chặt bả vai hắn, cười nói: "Tiểu sư đệ, hảo ý của ngươi sư huynh xin nhận. Sau này nếu ngươi gặp phải phiền phức có thể nói với sư huynh bất cứ lúc nào."
Lâm Phàm chớp chớp mắt, nói: "Vậy sư đệ cầu chúc đại sư huynh thuận buồm xuôi gió!"
Nhân tình tự đưa tới cửa há có thể đẩy ra?
"Ha ha!"
Liễu Tam Tâm cười lớn một tiếng, sau đó rời đi.
Lâm Phàm mới vừa đi được vài bước, Thường Nguyệt Nhi lại đuổi theo.
"Sư đệ, ngươi còn chưa từng làm nhiệm vụ tông môn đúng không? Có muốn sư tỷ đưa ngươi đi không?" Thường Nguyệt Nhi cười hỏi nói.
"Không cần, ta muốn tu luyện."
"Tu luyện trong động phủ rất chậm, đi làm nhiệm vụ kiếm linh thạch, sau đó tới các linh trì tu luyện, làm ít công to. Đồng thời làm nhiệm vụ còn có độ cống hiến, độ cống hiến cao có thể mua đan dược."
"Ta sợ chết, hay là thôi đi."
"Tu sĩ chúng ta há có thể sợ chết?"
"Không sợ chết, tu tiên cái gì!"
"Ngươi..."
Thường Nguyệt Nhi bị chọc cáu.
Vì sao vị sư đệ này lại kinh sợ như thế!
Sở dĩ Lâm Phàm không đi là vì hắn có nhiều linh thạch.
"Hừ, không đi thì không đi!"
Thường Nguyệt Nhi quay đầu bước đi.
Lâm Phàm lại rơi vào trầm tư.
Đúng là mình không thể tu luyện trong động phủ mãi được, phải tới linh trì.
Không nên chờ tới trăm năm sau, khi thọ mệnh sắp hết mới đi, như vậy quá phóng đãng.
Nghĩ xong, Lâm Phàm trực tiếp lên đường tới thành trì nội môn.
...
Mười năm thoáng chốc đã qua.
Lâm Phàm vẫn luôn lưu luyến trong các linh trì, thượng phẩm linh thạch cũng đã bỏ ra gần bốn trăm viên, mà tu vi của hắn cũng đã đạt tới Trúc Cơ cảnh tầng năm, lục hệ linh căn tất cả đều đã luyện đến Trúc Cơ cảnh tầng năm.
Cứ theo đà này, cho dù hắn có xài hết hơn bốn trăm viên thượng phẩm linh thạch còn lại cũng không thể thành tựu Kim Đan cảnh.
Lâm Phàm bắt đầu tập trung tu luyện Lôi linh khí và Hỏa linh khí.
Hắn không thể tiêu hết sạch linh thạch, sau này chắc chắn còn có chỗ dùng.
Lại thêm mười năm!
Dứt khoát trực tiếp tu luyện xong Lôi linh căn, ngồi trong động phủ cũng có thể hấp thu nhiều Hỏa linh khí.
Cứ như vậy!
Lâm Phàm quyết định xong trực tiếp tới Lôi Linh Trì.
Hiện nay trong Lôi Linh Trì không có một vị tu sĩ nào, mà Lâm Phàm cũng không sợ cô đơn.
"Tiểu tử thối, ngươi lại tới. Trước đó ta còn tưởng ngươi là thiên tài, vì sao đã nhiều năm như vậy ngươi vẫn chỉ là Trúc Cơ cảnh tầng ba?"
Thụ Yêu không nhịn được trêu chọc nói.
Lâm Phàm nhún vai nói: "Chính vì tư chất ngu dốt mới phải khắc khổ như vậy."
"Cũng đúng."
Thụ Yêu nói xong lại nhắm mắt.
Lâm Phàm là khách quen, hắn ta cũng không cần nói thêm gì.
Rất nhanh Lâm Phàm đã tiến vào trạng thái tu luyện.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Từng năm trôi qua.
Năm năm sau.
Tu vi lôi linh căn của Lâm Phàm đã đạt tới Trúc Cơ cảnh tầng bảy.
Mạc Phục Cừu lại tới, còn mang đến một nữ đệ tử.
Nữ đệ tử này cực kì xinh đẹp, cử chỉ cũng rất có khí chất của đại gia khuê tú.
"Lâm huynh đệ, ngươi cũng ở đây sao!" Mạc Phục Cừu kinh hỉ nói.
Lâm Phàm mở mắt nhìn.
Cười cười trả lời: "Mạc huynh đệ, người cũng tới rồi."
Mạc Phục Cừu tuyệt đối có thể xưng là thiên tài. Thông qua quan hệ nhân tế, Lâm Phàm chú ý tới hắn ta đã đạt tới Trúc Cơ cảnh tầng chín.