Mẹ Là Chủ Tịch

Chương 1

Lúc này bên trong bệnh viện một thành phố lớn, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi nằm trên giường bệnh hôn mê, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt. Bên cạnh giường bệnh, là một người phụ nữ trưởng thành và xinh đẹp với nước da trắng mịn. Dường như không có dấu vết của cảm xúc, nhưng đôi mắt xinh đẹp thỉnh thoảng lóe lên, có thể cảm nhận rõ ràng sự lo lắng chất chứa trong đó, thậm chí là đang rất tức giận!

Chỉ là, ai quen nàng đều sẽ biết nàng chỉ là yên tĩnh trước mưa gió, nhưng trong lòng chính là đang nổi cơn thịnh nộ! Một khi cảm xúc chán nản này bộc phát, nhất định là một trận gió lớn!

- Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Đè nén lửa giận muốn bùng phát trong lòng, người phụ nữ trưởng thành và quyến rũ thậm chí còn không ngẩng đầu lên, dửng dưng hỏi, nhưng đôi mắt trầm mặc không rời khỏi con trai, rời khỏi khuôn mặt nhợt nhạt đó! Một dấu vết đau khổ lóe lên, cuối cùng như có một vệt lửa hừng hực nổi lên từ sâu trong đôi mắt dường như tĩnh lặng, khiến tâm trí cô chấn động suốt bao nhiêu năm!

Theo sau người phụ nữ xinh đẹp duyên dáng, quý phái và tao nhã này, phía sau cô ta là một người phụ nữ hai mươi lăm tuổi, nước da xinh đẹp. Vẻ đẹp không gì sánh nổi của Ngọc Loan, nhưng vào lúc vẻ đẹp này của Loan đối mặt với sự tức giận của người phụ nữ trưởng thành trước mặt, trong mắt hiện lên một tia khϊếp sợ! Là người thân thiết với người phụ nữ quyến rũ này hơn ai hết cô hiểu rõ tính cách của nàng, mỗi khi im lặng như vậy có nghĩa là trong lòng nàng đang tức giận kinh khủng, chỉ cần phun trào cũng đủ tiêu diệt tất cả những ai đứng trước cơn giận dữ này.

Trong lòng cô thầm thương tiếc thay người dám chọc tức người phụ nữ quyền quý này, nhưng cũng không dám nói gì, ánh mắt cô thản nhiên nhìn qua người thiếu niên trên giường bệnh, trong mắt hiện lên một tia vô cùng phức tạp, cô hiểu rõ hơn ai hết cậu bé này.

Có thể nói, nếu như chọc tức người phụ nữ trước mặt, có lẽ cô ấy sẽ để lại cho kẻ kia một con đường sống sót, nhưng nếu như kɧıêυ ҡɧí©ɧ thiếu niên trên giường thì chết chắc rồi, thiếu niên này hoàn toàn không thể đυ.ng tới trong lòng Loan, một khi chạm vào, cô ấy sẽ ngay lập tức dùng tất cả thủ đoạn để trừng phạt tất cả những ai dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu...!

Cố hít một hơi thật sâu, gạt mọi suy nghĩ lung tung sang một bên, không dám thở mạnh, nhẹ giọng thì thào:

- Tin tức báo về vừa rồi cho thấy, thiếu gia bị một xe tải đâm. Người kia lai xe với tốc độ cao và phanh gấp, thiếu gia bị văng ra ngoài, dẫn đến hôn mê!

Nghe vậy, người phụ nữ trưởng thành hơi giật mình, hơi ngạc nhiên, Lông mày khẽ nhúc nhích, khuân mặt xinh đẹp nhăn nhăn lại nói:

-Vậy chỉ là một tai nạn thôi sao?

Người phụ nữ xinh đẹp vẫn còn chút nghi ngờ. Ý tứ trong lời nói của cô, Loan hiểu được. Ở trình độ của họ, nhiều thứ không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, nó phụ thuộc vào nhiều lý do sâu xa!

"Vừa rồi được chị Hà cho biết Theo phản hồi hiện tại, đây đúng là một vụ tai nạn, và người lái xe gây tai nạn đã bị bắt được. Sau khi điều tra, không tìm thấy lai lịch phức tạp. Nhưng điều điều quan trọng là người được thiếu gia cứu là tương đối đặc biệt."

- Vậy ...!

Nghe tin con trai mình bị xe tải vô tình cán phải, không có hậu quả gì nghiêm trọng. Người phụ nữ kích động bởi lời nói của cô thư ký, nhìn con trai thở phào, bà đưa tay kéo tấm ga trải giường cho con trai. Quan tâm hỏi:

- Tôi muốn biết thân phận của người kia là gì? Vì sao con trai tôi lại cứu người đó?

Cô hơi cụp mắt xuống, mặc dù cô là người chăm sóc cho người phụ nữ quyền cao chức trọng này trước mặt, nhưng không nên xem một số thứ thì tốt hơn. Loan trả lời nhưng không dám nhìn:

- Thân phận của người được thiếu gia cứu đúng là rất đặc biệt, có ích lợi rất lớn cho ông chủ!

Vừa nói, Loan vừa nghiêng người vào người phụ nữa kia,thì thầm vào tai nói:

- Là vợ của thư kí Tống, ủy viên Ban Thường vụ Thành ủy…!

Người phụ nữ giật mình khi nghe câu trả lời này, nhìn má và đôi mắt tuấn tú của con trai mình đang hôn mê, bất ngờ một tình yêu mãnh liệt lóe lên, theo bẳn năng của một người mẹ nàng đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của con trai, rồi lẩm bẩm:

" con trai của mẹ, con là người mẹ yêu thương nhất. Điều mẹ quan tâm nhất là sự an toàn của con ...!"

Loan hiếm khi nghe thấy những lời riêng tư của sếp, rất bất ngờ, vội vàng quay đầu đi, nhưng đúng lúc này có tiếng gõ cửa nhẹ truyền đến. Loan nhìn người thiếu nên đăng nằm bất động trên giường và người phụ nữ bên cạnh bình tĩnh thu tay lại chạm vào má con trai mình, và khẽ gật đầu!

Ngay sau đó, Loan ngạc nhiên nói:

- Mời vào ...!

Cánh cửa mở ra, một người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc và hơi thở bình tĩnh bước vào và liếc nhìn quang cảnh trong phòng. Ông ta nhìn thiếu niên đang nằm trên đó. Ánh mắt ông ta như cảm ơn người thiếu nên, cuối cùng nhìn đến người phụ nữ ngồi ở bên giường!

Mỗi lần nhìn thấy người phụ nữ trưởng thành này, anh ta không khỏi kinh ngạc, vẻ đẹp, đã vượt ra xa người bình thường, ông ta nhớ rõ khi người phụ nữ này đến thành phố này, hầu hết mọi người đều có thái độ nghi ngờ... một người phụ nữ gần như xinh đẹp có địa vị cao, khó có thể không để người khác nghi ngờ!

Nhưng sau 5,6 năm, mọi dư luận nghi ngờ đã biến mất từ

lâu, thay vào đó là ấn tượng hoặc thậm chí là sợ hãi về người phụ nữ có tài năng này! Cho dù là chính mình cũng không ngoại lệ, tuy rằng không cùng lĩnh vực, nhưng cũng không ngăn được chính mình hâm mộ người phụ nữ trước mặt.

Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến người đàn ông này trong lòng rất bất an! Hít một hơi thật sâu, thư ký Tống bước nhanh đến, người phụ nữ quyến rũ đứng dậy với nụ cười nhàn nhạt!

"Chủ tịch Lâm, tình hình của Tiểu Hoàng thế nào? Tôi vô cùng xin lỗi ...!

Trong nụ cười nhàn nhạt hiện lên một nụ cười dịu dàng và chân thành, ông ta ấm áp nói:

- Tuy rằng tôi rất lo lắng cho tình hình của con trai mình, nhưng vì những gì con trai tôi đã làm, dù là chủ tịch thành phố hay là mẹ, tôi rất hài lòng, cũng may là không có nguy hiểm gì"

Sau khi thư kí Tống rời đi, vẻ mặt Lâm Kiều dần dần thay đổi. cho đến khi cánh cửa đóng lại, cô mới bình tĩnh lại bước đến bên giường, vuốt vuốt má con trai, yên tĩnh bình lặng, như thể cả thế giới này chỉ có mình con trai mình!

Người phụ nữ quyến rũ nhìn con trai mình đầy yêu thương và dịu dàng hóa ra là Lâm Kiều, chủ tịch chính trực và quyền lực của thành phố ven biển này, vẻ mặt dịu dàng của cô lúc này, hoàn toàn khác với vẻ nghiêm nghị ban nãy, Tình yêu trong lòng khiến đôi mắt cô trở nên dịu dàng hơn! Thật khó tưởng tượng rằng một người phụ nữ quyền lực và cứng rắn này lại có một mặt dịu dàng như vậy, ngay cả Loan, thứ kí của nàng, cũng khó tin! Chỉ là vào lúc này, cả hai đều không biết, dưới tầng tầng lớp lớp mỏng manh, đã diễn ra những biến hóa kỳ lạ nào! Chiếc vòng ngọc bằng hoa sen treo trên cổ Trương Hoàng lúc này sáng lên những ánh sáng trắng đỏ! Viên ngọc hình hoa sen được Lâm Kiều mua lại khi tham dự một buổi đấu giá từ thiện, bởi vì kích thước nhỏ và kết cấu độc đáo, ngọc bích màu trắng kèm với những đường vân màu hồng, điều đặc biệt nhất là tấm bảng ngọc bích nhỏ thực sự có một bông sen màu trắng sữa tinh xảo nằm bên trong.