Sinh Hoạt Tính Phúc Của Hủ Nữ

Chương 14: Nhiệm vụ tập thể

Nói đến việc làʍ t̠ìиɦ tập thể, Hạ Uyên ban đầu nghĩ đến ngay đám nam sinh có ý đồ dâʍ ɖu͙© với cô kia, dù sao bọn họ đều mười tám mười chín tuổi cả rồi, cùng bọn họ chơi một chút cũng không sao.

Hạ Uyển thay cái váy hai dây màu đen, bên ngoài mặt một cái áo khoác hơi mỏng, hơi cúi đầu xuống, cặρ √υ' to tròn có thể lộ ra một nửa, hôm nay cô cố ý mặc thêm cả tất chân, không vì gì khác, chỉ bởi vì hôm qua nước da^ʍ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cô và Từ Niên vẫn còn lại một ít ở trên.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy, Hạ Uyển kẹp đồ chơi trong tiểu huyệt thong thả đi đến lớp học.

Lúc đến được phòng học, người ta bảo hôm nay thầy giáo chủ nhiệm xin nghỉ nên phải nhờ Hạ Uyển đến dạy thay, cô không biểu lộ ra biểu cảm gì bắt đầu bật công tắc của đồ chơi, đi đến chỗ lớp học giảng bài cho học sinh, gương mặt ửng hồng, nhìn dáng vẻ này của cô, khiến không ít nam sinh đều nhìn chằm chằm vào, côn ŧᏂịŧ đồng loạt cương lên.

Đến lúc học sinh tự mình làm bài, Hạ Uyển vẫn luôn cố nén tiếng rêи ɾỉ, hưng phấn kẹp chặt đồ chơi bắt đầu đi tới đi lui giữa đám nam sinh, mặc dù đồ chơi không có tiếng ồn, nhưng vẫn có chút tiếng vang, phỏng chừng đã có vài người phát hiện ra.

Hạ Uyển cố ý đi đến chỗ nam sinh ngày đó đã nhờ cô giảng đề cho cậu, khom lưng hỏi: “Bạn học Hàn Phong, hôm nay có chỗ nào không hiểu ư?”

Hàn Phong ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy được bầu ngực tròn trịa của Hạ Uyển, cậu ta lặng lẽ nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “Còn có… Có vài chỗ chưa hiểu rõ.”

Hạ Uyển nhích lại gần Hàn Phong hơn, âm thanh mị hoặc bảo: “Đúng là không có cách rồi, buổi tối em xin chìa khóa đi, bảy giờ tới phòng học, nếu còn có bạn học nào không hiểu giống em, mọi người cùng nhau lại đây cô dạy, rõ chưa?”

Hàn Phong vội gật đầu liên tục, chờ Hạ Uyển quay về bục giảng, cậu mới vuốt ve côn ŧᏂịŧ, cảm giác trướng đau này khiến cho cậu biết bản thân không phải đang nằm mơ, nhưng vẫn cảm thấy có chút không thật lắm.

Chuông tan học vang lên, mấy bạn nam có quan hệ tốt với Hàn Phong lập tức vây quanh lại đây.

Lý Hiểu lần trước đề nghị đi hộp đêm bèn hỏi: “Cô giáo Hạ nói gì với mày đấy? Mẹ nó, cô ấy dán sát lên người mày như thế, ngực đều sắp dính lên mặt mày rồi, thằng này mày đúng là may mắn phúc ba đời mà.”

Hàn Phong vẻ mặt đắc ý, vẫy tay với ba người bạn của mình thần thần bí bí, ý bảo bọn họ lại chỗ cậu.