Trans & Edit: Quân Ly
Tô Họa né về phía sau.
Nụ hôn của Cố Bắc Huyền rơi vào cằm cô.
Tô Họa cảm giác không khí xung quanh mình giảm xuống vài độ.
Bàn tay đang giữ cằm của Cố Bắc Hiền trượt xuống sau lưng, vòng qua eo cô.
Anh hỏi với giọng chất vấn, "Tại sao lại nói với Trầm Hoài tôi là anh họ?"
Tô Họa nhẹ giọng nói, "Dù sao cũng sắp ly hôn, không cần phải gióng trống khua chiêng đi khắp nơi nói chúng ta là vợ chồng. Vả lại nhà anh hiển hách, sau này ly hôn sẽ bị đồng nghiệp biết, tôi không muốn bị gọi là "Hào môn khí phụ", nói là anh em họ sẽ thuận tiện hơn."
Cố Bắc Huyền nhìn cô đầy ẩn ý, "Cô nghĩ thật chu đáo."
Tô Họa cười tự giễu một cái, "Đúng thôi, đó bản năng sinh tồn của người nhỏ bé."
"Cô không phải tiểu nhân vật, có thể sai sử tôi như vậy toàn bộ kinh đô cũng không có mấy người." Khuôn mặt anh mang ý cười, đầy ẩn ý nhìn cô.
"Anh đừng nhạo báng tôi, tôi nào dám sai sử anh."
Tô Họa có chút ngượng ngùng, quay lưng không để ý tới anh.
Vừa dứt lời, điện thoại Cố Bắc Huyền vang lên.
Anh lấy điện thoại ra từ trong túi quần, ánh mắt hơi đổi.
Tô Họa tò mò nghiêng đầu đi xem, nhìn thấy hai chữ "Tỏa Tỏa".
Trong dạ dày co rút một chút, cô nói "Anh nhận đi."
Cố Bắc Huyền nhìn cô, "Cô không tức giận?"
Tô Họa trong lòng nghĩ nếu cô tức giận, anh sẽ không nhận sao?
"Mau tiếp đi, đừng để người ta nóng lòng chờ." Cô làm bộ không quan tâm thúc giục.
Ánh mắt Cố Bắc Huyền sâu thẳm nhìn cô một cái, nhấn nghe, "Tỏa Tỏa, có chuyện?"
Trong điện thoại truyền tới giọng nói yểu điệu đáng thương của Sở Tỏa Tỏa, "Anh Bắc Huyền, anh đi đâu thế? Cả ngày hôm qua anh đều không tới bệnh viện thăm em, hôm nay có thể tới không? Anh không đến, em ăn không ngon, ngủ cũng không yên, thật buồn a."
Một trận chán ghét xông tới, Tô Họa sắp buồn nôn chết.
Cô nhón chân lên nói bên cạnh điện thoại, học giọng điệu của Sở Tỏa Tỏa, "Chồng, quần áo em cũng đã cởi rồi, anh còn chần chừ gì chứ?"
Trong điện thoại nhất thời yên tĩnh như chết!
Cố Bắc Huyền hạ mắt xuống, như cười như không nhìn cô.
Tô Họa không biểu cảm nhìn anh.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai cũng không lên tiếng.
Qua rất lâu sau đó.
Trong điện thoại mới truyền tới giọng nói uể oải của Sở Tỏa Tỏa, "Vậy anh làm việc đi, tạm biệt anh Bắc Huyền."
Cô ta cúp điện thoại.
Tô Họa vui giận không phân biệt, lãnh đạm nói, "Anh mau đi bệnh viện thăm cô ấy đi, đã bị trầm cảm tay lại bị thương, vạn nhất uống thuốc ngủ tự sát lại là lỗi của tôi."
Cố Bắc Huyền giơ tay lên xoa xoa tóc cô, "Tôi ra ngoài gọi điện thoại."
Anh cầm điện thoại ra ngoài nhà, gọi cho Sở Mặc Trầm.
Sau khi bên kia nghe máy.
Anh nói, "Cậu cho người chú ý Tỏa Tỏa một chút. Cô ấy vừa gọi điện thoại cho tôi, có lẽ có chút cáu kỉnh, tôi sợ cô ấy nghĩ không thông lại làm ra chuyện gì đó."
"Được."
Sở Mặc Trầm ngừng chốc lát, "Tỏa Tỏa từ nhỏ đã bị chiều đến hư, tính tình có chút hư hỏng. Em ấy luôn cảm thấy rằng chưa chia tay với cậu, làm việc cũng không có giới hạn, khiến cậu thêm phiền rồi."
Cố Bắc Huyền yên lặng mấy giây, "Không sao, cô ấy bị trầm cảm cũng liên quan tới tôi."
"Vợ cậu sẽ không giận chứ?"
Cố Bắc Huyền im lặng vài giây, "Không, tính khí cô ấy rất tốt, người cũng rất thấu tình đạt lý." Cũng không để tâm tới anh nhiều như vậy.
Đương nhiên nửa câu sau anh không nói, người trưởng thành sẽ không dễ dàng thổ lộ tâm sự với người khác.
Sở Mặc Trầm dừng một chút, "Tôi sẽ mời hai người ăn cơm rồi xin lỗi."
"Có thời gian nói sau."
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, Cố Bắc Huyền trở lại trong phòng.
Thấy Tô Họa đang dựa vào giường, trong tay cầm một quyển sách cổ xưa, sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra tâm tình gì.
Anh đi tới mép giường ngồi xuống, sờ sờ mặt cô, cọ mũi vào tóc cô, "Tôi đi đây."
"Ừ."
"Buổi tối lại tới tìm cô."
"Quá xa, anh còn phải làm việc, không cần."
"Vậy cô sớm về với tôi đi thôi. Một cô gái nhỏ ở nơi này rừng núi hoang vu này làm sao tôi yên tâm được? Tay còn bị thương, ăn cơm cũng khó khăn." Anh cầm tay bị thương của cô cúi đầu nhìn.
Trong lòng Tô Họa có chút buồn.
Anh như vậy rất khó để cô từ bỏ ý định với anh.
Anh luôn vào lúc cô muốn rời đi lại kéo cô một cái.
[Truyện chỉ được đăng tại s1apihd.com Quân Ly]
Lại luôn vào lúc cô đang mềm lòng, anh lại đâm cô một dao.
Tình yêu đúng là thứ khiến con người đau khổ.
Tô Họa rút tay về, lãnh đạm nói, "Anh đi đi, buổi tối cũng không cần tới. Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở đây rồi, khi đó không có anh tôi cũng sống rất tốt mà."
Cố Bắc Huyền cầm tay cô, "Cô gái này, bề ngoài điềm đạm dịu dàng thật ra thì sự kiên cường khắc sâu trong xương cốt, tim cũng cứng rắn hơn tôi nhiều."
Tô Họa khẽ mím môi.
Rõ ràng là tim anh cứng rắn hơn vậy mà còn nói cô, thật xấu.
Cố Bắc Huyền đứng lên, "Tôi đi thật đây, cô không tiễn tôi sao?"
Tô Họa quay đầu chỗ khác không nhìn anh, trong lòng khó chịu, muốn cho anh đi, cũng không muốn để cho anh đi.
Cố Bắc Huyền nhìn cô một lúc, nhấc chân đi ra ngoài.
Ra cửa thấy Trầm Hoài, ánh mắt anh lạnh xuống, hời hợt hỏi, "Khi nào thì anh đi?"
Trầm Hoài cười một tiếng, "Mấy ngày nay tôi nghỉ phép, tay Tô Họa còn phải đổi thuốc, tôi là bác sĩ chăm sóc cô ấy sẽ tốt hơn."
Cố Bắc Huyền trầm mặt, ngước mắt nhìn về phía cách đó không xa.
Hai người vệ sĩ đang ngồi trên ghế ăn mì ăn liền.
Anh phân phó, "Hai người ở đây bảo vệ Tô Họa."
Vệ sĩ vội vàng buông hộp mì xuống, đứng lên trả lời, "Vâng, Cố tổng."
Cố Bắc Huyền nhìn về phía thím Liễu đang rửa bát, "Thím Liễu, thím lên xe cùng tôi."
Thím Liễu vội vàng lau tay, đi theo anh lên xe.
Ngồi vào ghế lái phụ, bà bất an vặn ngón tay, "Cố tổng, hôm qua Thiếu phu nhân bảo tôi tắt máy, tôi không dám không nghe lời."
Chân dài của Cố Bắc Huyền vắt chéo, cánh tay gác trên cửa sổ xe, lãnh đạm nói, "Không cần sợ, tôi tìm thím là muốn hỏi cái khác. Tô Họa đối với cái người tên Trầm Hoài kia thế nào?"
Thím Liễu cẩn thận suy nghĩ một chút, "Thiếu phu nhân đối với bác sĩ Trầm rất khách khí, vẫn duy trì một khoảng cách, hẳn là không có tình cảm gì. Nhưng bác sĩ Trầm giống như rất thích Thiếu phu nhân, rất chiếu cố cô ấy. Camera bệnh viện chính là cậu ấy tìm người xóa, chúng tôi là được cậu ấy lái xe đưa tới. Cố tổng, có cần tôi nói chuyện hai người là vợ chồng cho bác sĩ Trầm không?"
"Không cần, cô ấy muốn chơi, liền theo cô ấy đi."
"Vâng."
Cố Bắc Huyền rút ra một tấm chi phiếu đưa cho bà, "Chăm sóc kỹ cho cô ấy, đừng để cô ấy và Trầm Hoài đơn độc ở chung một chỗ."
Thím Liễu tươi cười, nhận lấy chi phiếu, "Yên tâm, tôi bảo đảm sẽ không để hai người họ đơn độc đâu."
"Xuống xe đi."
Thím Liễu đẩy cửa ra xuống xe.
Tài xế cho xe chạy.
Cố Bắc Huyền hạ cửa kính xe, nhìn ra ngoài, không thấy bóng Tô Họa trong lòng có chút trống rỗng.
Vật nhỏ không có lương tâm, anh tìm cô cả đêm như vậy mà ngay cả tiễn cũng không tiễn anh.
Xe lái về phía trước, bụi đất bị cuốn lên.
Lúc sắp cua Cố Bắc Huyền không cam lòng lại nhìn về phía sau lần nữa.
Anh thấy có một bóng người mảnh khảnh đứng ở giao lộ, mặc một chiếc áo len trắng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đó là Tô Họa.
Anh khẽ cong môi, mỉm cười, coi như cô còn có chút lương tâm.
Xe rẽ vào một đường khác, bóng dáng Tô Họa dần dần biến mất.
Cố Bắc Huyền chậm rãi đóng cửa kính xe.
Anh nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cô vào ba năm trước.
Khi đó cô mới 20 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, vẫn là một cô bé.
Gương mặt nho nhỏ, trắng trắng, vừa mềm mại, mắt to đẹp hơn dự liệu của anh.
Khi đó cô cũng không thích nói chuyện, anh hỏi một câu cô liền nói một câu, anh không hỏi thì cũng không nói, trên mặt luôn tươi cười, nhưng lại có cảm giác xa cách. Đó là một nụ cười vĩnh hằng như trên tấm ảnh chứng nhận kết hôn của hai người.
Sau vẻ ngoài xinh đẹp lại có chút bướng bỉnh.
Anh nhớ kia ngày hôm đó rất lạnh, cô còn mang cho anh một hộp quà gặp mặt.
Anh không nhớ rõ cô cầm cái gì, chỉ nhớ nàng ngón tay cô lạnh cóng đến đỏ bừng.
Nhìn đôi tay đó anh lại thấy đau lòng đến khó hiểu.
Cũng vào ngày hôm đó, bọn họ lĩnh chứng, trở thành vợ chồng.