Sâm Sâm không nghĩ tới Lục Thần Dục sẽ ngoan như vậy, giống như biến thành một người khác, thật sự bắt đầu làm bài tập. Mặc dù bình thường vị đại ca này ngay cả sách cũng không thèm sờ tới, nhưng khai giảng chỉ vừa mới đây, nếu quyết tâm thì vẫn có thể bù lại được. Cậu là người rất thông minh, đầu óc linh hoạt, học mọi thứ rất nhanh, chẳng qua là quá trình có chút kỳ lạ.
Có lúc Sâm Sâm giảng bài đấy cả một bài cậu cũng không hiểu được, nhưng hai ba ngày sau cậu lại hiểu được.
Còn một chi tiết nữa, khi Sâm Sâm dạy toán cho Lục Thần Dục, trước kia rõ ràng cậu rất nghiêm túc học tập, chẳng qua không biết tại sao, từ nội dung của sơ nhị* trở đi, mặt cậu ngốc hẳn đi. Tỷ như hàm số, biểu hiện của Lục Thần Dục giống như chưa từng học qua, ngay cả đường parabol cũng không hiểu. Nhưng có lần Sâm Sâm thỉnh thoảng đề cập đến vài bài thơ trong tiết văn, cậu lại nhớ được mấy bài thơ từ đầu năm như “Xuân”,….
*sơ nhị: tương đương với lớp 8 bên Việt Nam.
Sâm Sâm cảm giác như cậu đã bắt đầu buông thả việc học từ sơ nhị, không biết là cậu đã gặp phải chuyện gì, nhưng đây là vấn đề liên quan đến quyền riêng tư, nên cô không muốn hỏi.
“Lục Thần Dục, phát âm của cậu rất tốt.” Sâm Sâm chủ động đề nghị với cậu, “Cậu có muốn làm đại biểu môn tiếng Anh không?”
“Trong đầu cậu nghĩ gì vậy.” Lục Thần Dục giễu cợt, “Cậu nhìn tôi có giống người muốn đi thu từng quyển bài tập không?”
Quyền Tuấn Hi ngồi bàn trước kiêm uỷ viên học tập kiêm người thu bài tập chuyên nghiệp: “…”
“Thật đáng tiếc nha.” Sâm Sâm cảm thán.
“Có gì đáng tiếc?” Lục Thần Dục híp mắt nhìn cô, khuôn mặt của cô gái nhỏ ở dưới ánh mặt trời vừa mới vào thu đặc biệt ôn nhu, cô chỉ cần mỗi ngày ngồi bên cạnh cậu, giảng bài cho cậu, cậu sẽ chăm chỉ trở lại.
Nhắc đến mới nhớ, cậu vốn nghĩ rằng sau một tuần liền có thể làm được cái bài chó má về hàm số kia, kết quả sau khi học một tháng, cái người gia sư dạy kèm kia chỉ cao hứng khi nhận lương.
Một tháng… chủ không biết tên của trạm vũ đạo B cũng không đăng tác phẩm mới.
Cô thật sự sẽ xóa cái video kia sao?
Lục Thần Dục cảm giác như phiền muộn bị đè nén cả một tháng lặng lẽ ập đến, nữ sinh ngồi cùng bàn hồn nhiên không biết, đang lợi dụng thời gian tan học để nghe nhạc, dĩ nhiên sự chú ý của cô vẫn ở trên quyển bài tập.
Lục Thần Dục ngồi bên cạnh nhìn cô rất lâu, thỉnh thoảng nghe được tiếng nhạc truyền ra từ tai nghe. Cậu phát hiện, cô rất thích những bài hát mới, thịnh hành và sôi động, có lúc còn không tự chủ được mà bị cuốn theo nhịp trống.
Cô không bao giờ nói với ai, một mực đè nén hứng thú của mình về phương diện này, bề ngoài vẫn luôn chỉ là một nữ sinh ngoan ngoãn học tập.
Lục Thần Dục suy nghĩ một hồi, cả người trên dưới đều trở nên không thoải mái, tâm trạng lại có chút nóng nảy.
“Bạn học Lục Thần Dục, cậu tiến bộ rất nhiều đấy, đều giải được các bài phương trình bậc hai này.” Quyền Tuấn Hi quay người lại, thấy cậu đang làm đề, không nhịn được nói.
Lục Thần Dục không ngẩng đầu lên: “Là do Sâm Sâm lão sư dạy tốt.”
Mặt Sâm Sâm ửng hồng, thấp giọng: “Không cần gọi tôi như vậy.”
Quyền Tuấn Hi nhìn bọn họ, biết đây là sự thật. Đừng nói chỉ có một mình người ngồi bàn trên như cậu, bạn học cả lớp đều đã nhìn ra. Lục Thần Dục thực sự đang học… Tất cả bạn học cũ từ sơ trung càng bất ngờ hơn, trong ấn tượng của mọi người, Lục Thần Dục đã có ít nhất hai năm không đi học. Gần đây, trong giờ học cậu ít ngủ gật, thỉnh thoảng sẽ còn nghe giảng, điều này làm cho những giáo viên rất vui vẻ yên tâm.
Mọi người đều rất tò mò có chuyện gì với cậu, hỏi thăm không ra, cũng không dám trực tiếp đến hỏi.
Trên Tieba lặng lẽ dậy sóng.
Tin nóng: Lão đại nào đó thực thực hư hư đổi tính, tôi đã mấy lần đυ.ng mặt cậu ấy ở lớp học thêm hạng nhất!
Lầu 1: Cậu ấy nghe giảng rất nghiêm túc, thái độ đối với học phách cũng tốt, hình như cậu ấy thực sự nghiêm túc học tập!
Lầu 2: Để lại tên để lại tên.
Lầu 3: Ai? Là cái người họ Lục gì đó sao?
Lầu 4: Để tôi nói nhỏ cho nghe, lúc tự học buổi tối tôi nghe bạn cùng bàn cậu ấy đang giảng cái gì đó, tôi tò mò lại gần, thì nghe thấy cái gì mà đường parabol otz.
Lầu 5: Cậu ấy đã xảy ra chuyện gì? Có phải bị học phách ngồi cùng bàn lây không?
Lầu 6: Chậc chậc, không khí đúng là thay đổi thật rồi, tôi chưa nói từ gì nhạy cảm cũng đã xoá bài viết, a a, có quyền thật tốt.
Lầu 7: Lần trước lúc đổi chỗ cậu ấy có nói muốn học phách ngồi cùng bàn, có lẽ cậu ấy thật sự đã lên kế hoạch học tập cho giỏi rồi.
Lầu 8: Lầu 4 lầu 4, lão đại hiện tại đang học đường parabol thật sao?
Lầu 9: Tôi cũng bị xoá bài viết, đúng là không cho người ta nói xấu cậu ta một chút mà.
Lầu 10: Tháng 9 này Tieba vừa có quy định, nghiêm cấm tất cả những bình luận có nội dung công kích hoặc lăng mạ một cá nhân, cấm bất kỳ một hình thức nào mang ý đả kích, phỉ báng bạn học trên mạng, cấm mọi bài viết mang tính chân thực về tên họ của nhân vật…
Lầu 11: Có quyền giỏi lắm sao 666666
Lầu 12: Vị lão đại này trong đợt thi tháng lần trước đến một chữ cũng không viết, tổng điểm là 0, hiện tại mới bắt đầu học đường parabol, tôi thật sự mong đợi đến đợt thi tháng lần tới nha! Ha ha ha ha!
Lầu 13: Đường parabol không khó hơn cổ phiếu đâu, lão đại cố lên.
–
Lâm Thiên Úy chăm chỉ xoá hết bình luận, đồng thời xoá hết những bài viết mắng chửi, nói chuyện âm dương quái khí, bài viết vô cớ nhắc đến Sâm Sâm cũng bị xoá, chợt nghe nam sinh bên người hô to: “Mẹ kiếp, tại sao bài viết của tôi lại bị xoá rồi!”
Lâm Thiên Úy khinh bỉ cậu ta: “Nhất định là do cậu nói gì đó không văn minh rồi.”
Triệu Chiếu có chút buồn rầu, lẩm bẩm trong miệng: “Bổn thiếu gia phải mắng chết mấy tên ngu ngốc đang xóa bình luận trên Tieba.”
Lâm Thiên Úy lặng lẽ liếc nhìn màn hình điện thoại cậu một cái, hồi tưởng, chẳng lẽ những bình luận thô tục vừa rồi chính là của cậu ta đăng sao?
Ách, đổi thời gian niêm phong từ bảy ngày thành ba ngày là được rồi.
Ở khu học sinh ngoan cách đó hai mét, Quyền Tuấn Hi hiếm khi nào có hứng thú muốn nói chuyện khác với Sâm Sâm, hỏi cô: “Cậu có biết ở Minh Thành có một gia đình nhiều tiền nhưng lại ngu số học không?”
Sâm Sâm ngơ ngác nhìn cậu, lắc đầu.
“Tớ biết tớ biết!” Hứa Tư Hạo đột nhiên quay lại, hưng phấn chen vào nói, “Người cậu nói có phải hắn không?”
Quyền Tuấn Hi gật đầu: “Ừ.”
Sâm Sâm: “Ai thế?”
Hứa Tư Hạo: “Lần trước có người lên mạng tìm gia sư dạy tại nha, một giờ chỉ dạy hàm số liền được hai ngàn, mọi người cũng chỉ cho đây là lừa đảo, kết quả hai ngày sau có một người xin dạy kèm thành công, nói hắn ta chỉ cần một tháng học đã kiếm được mấy chục ngàn trong tay nhờ học sinh kia.”
Quyền Tuấn Hi: “Người ngu nhiều tiền.”
“Mấy chục ngàn…” Sâm Sâm khẽ hô, “Oa.”
Oa.
Thanh âm của cô rất mềm mại, nhưng sau khi nghe xong Lục Thần Dục cảm thấy không tốt. Gia đình không giỏi số học? Người ngu nhiều tiền? Cậu ngẩng đầu, cho Quyền Tuấn Hi một ánh mắt gϊếŧ người.
Còn nữa, cô cũng oa theo là có ý gì? Oa người ngu nhiều tiền, hay là oa gia đình không giỏi số học?
Thật là… cứ muốn cho người ta nổi giận.
Quyền Tuấn Hi chú ý tới ánh mắt của Lục Thần Dục, nhưng hoàn toàn không phát giác ra chuyện gì, ngược lại nghiêm trang nói: “Bạn học Lục Thần Dục, khoảng thời gian này bạn học Sâm Sâm đã giúp đỡ cậu rất nhiều, tớ cảm thấy cậu phải cảm ơn cậu ấy thật tốt.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Hứa Tư Hạo chạy qua phía bên này ngồi, cảm thấy tính khí của Lục Thần Dục khá tốt, liền đánh bạo phụ hoạ, “Khoảng thời gian bạn học Sâm Sâm bỏ ra so với thầy giáo kia rất nhiều, gia sư kiếm được nhiều tiền như vậy, bạn học Sâm Sâm lại không có chút điều kiện nào! Cậu có bạn cùng bàn tốt như vậy, nhất định phải biết quý trọng đấy!”
Sâm Sâm nghe bọn họ nói mà mặt đỏ tới mang tai, vội vàng cắt ngang: “Giữa bạn học chung lớp với nhau thì đấy là việc nên làm mà, huống chi lúc trước Lục Thần Dục cũng giúp tớ rất nhiều.”
Lục Thần Dục trầm mặc.
Lời nói của Quyền Tuấn Hi làm cậu rơi vào trầm tư, cậu vô tri vô giác ý thức được, cậu quấn lấy Sâm Sâm bắt cô bổ túc lâu như vậy, trong đầu lúc nào cũng muốn dùng thành tích học tập để đổi lấy cái video khiêu vũ từ tay cô, nhưng lại không nghĩ đến cô đã vì mình mà hy sinh nhiều thời gian cùng tinh lực như vậy.
Cậu hào phóng cho người lạ nhiều thù lao, nhưng cô lại không có gì cả, cậu ngược lại còn muốn lấy đồ của cô.
Đây là loại tra nam nào đây?
Lục Thần Dục quay đầu nhìn Sâm Sâm, cô và bọn Quyền Tuấn Hi đã kết thúc đề tài, đang chuyên tâm đọc sách. Nhìn gò má xinh đẹp kia, trong lòng cậu khẽ động, hạ giọng: “Gần đây cậu có thiếu thứ gì không?”
Sâm Sâm lắc đầu.
“Vậy cậu có muốn mua thứ gì không?”
Sâm Sâm mỉm cười, không nhịn được nói: “Lục Thần Dục, cậu đừng để ý lời nói của bọn họ, cái gì tôi cũng không muốn.”
Lục Thần Dục không có ý định buông tha, hỏi: “Sân để khiêu vũ và quay video, tôi cho cậu, có muốn không?”
Sâm Sâm sửng sốt, dừng một chút, vẫn lắc đầu.
“Cậu không khiêu vũ sao?” Lục Thần Dục truy hỏi, “Vẫn có ý định như trước sao, lén lén lút lút tìm chỗ nào không dễ bị người khác phát hiện?”
Sâm Sâm thu lại biểu tình, nhẹ giọng nói: “Lục Thần Dục, cậu quên chuyện này đi có được không? Tôi không cần cậu báo đáp.”
Lục Thần Dục cau mày, nhìn bộ dạng không mặn không nhạt của cô, trong lòng hết sức khó chịu. Cậu không hiểu, cô thật sự rất thích khiêu vũ và biểu diễn, căn bản không cách nào bỏ được, thế nhưng tại sao lại cứ trốn tránh vấn đề này?
Cố gắng kiềm chế nội tâm, dáng vẻ làm bộ như không quan tâm, cô định tiếp tục cả đời như vậy sao?
Không có ý nghĩa, rất không có ý nghĩa.
Lục Thần Dục phiền muộn, ánh mắt hơi lạnh, bên tai vang lên tiếng oa có mấy phần hâm mộ lúc nãy của cô, nghĩ đến việc cô sinh ra trong gia đình nghèo khó, trong lòng liền có chủ ý, dứt khoát nói: “Được rồi, đổi một biện pháp giải quyết đơn giản hơn, thầy giáo gia sư dạy một giờ được hai ngàn, mỗi ngày cậu bổ túc cho tôi ít nhất một giờ, vậy mỗi ngày tôi cho cậu năm ngàn, như vậy có hài lòng không?”
Sâm Sâm có chút kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt có chút phức tạp nhìn cậu, tựa hồ như không xác định được cậu đang nói đùa hay nói thật.
“Tôi không muốn.” Cô lắc đầu.
“Tại sao không muốn?” Lục Thần Dục quả thực không còn kiên nhẫn, nhìn cô hỏi, “Cậu không thiếu tiền?”
Sâm Sâm vẫn duy trì tư thế quay đầu, cùng cậu bốn mắt nhìn nhau. Cậu vừa dứt lời, mắt cô theo bản năng chớp mấy cái, biểu tình duy trì tầm năm giây, sau đó từ từ biến hoá.
Đúng lúc đó, Lục Thần Dục phát giác được có chuyện không đúng. Cậu ở chung với cô từ sáng đến chiều, đã dần thăm dò thói quen của cô, lúc ở trước mặt người khác, phần lớn biểu tình cùng tâm trạng của cô đều là thật, nhưng đối vơi những người có quan hệ hời hợt, cô sẽ có một thái độ vô cùng thuần thục, đồng thời cũng qua loa lấy lệ, đó là cách cô tự bảo vệ chính mình.
Mỉm cười. Một chút cũng không cười thật lòng.
Lục Thần Dục chú ý đến con ngươi hơi phóng đại của cô, khoé môi khẽ run, nhưng cuối cùng, ánh mắt cô cong thành một vầng trăng sáng.
Cô lễ phép mỉm cười với cậu, nhẹ giọng nói: “Bạn học chung lớp với nhau không cần dùng những thứ này để trả ơn, thành tích cậu tiến bộ, tôi cũng rất vui, cái này là đủ rồi.” Cô hít hít mũi, nói tiếp, “Tôi không phải là cần báo đáp mới giúp cậu, bạn học Lục Thần Dục, hy vọng sau này mỗi ngày cậu đều có thể tiến bộ.”
“Sâm Sâm…” Lục Thần Dục thốt lên, thanh âm mang theo một chút bất an, cậu không rõ mình đang sợ điều gì, nhưng cậu biết, mới vừa rồi trong mắt cô mang theo một tia khổ sở.
Khó chịu, bởi vì cậu nói chuyện không dùng não, cô đang thu hồi lại những thứ mềm mại chân thật với cậu.
Sâm Sâm cúi đầu xuống, mắt nhìn chằm chằm vào sách vở, tựa như không nghe được tiếng gọi của cậu.
Họ Lục này, ngươi vừa rồi đã làm gì?
Trái tim cậu chậm rãi chìm xuống, cậu vừa nghĩ, cậu như cầm dao cứa vào tim cô vậy. Cho dù bây giờ cậu vẫn chưa rõ tại sao cô đột nhiên khó chịu, nhưng cậu biết, đó là lỗi của cậu.
Sâm Sâm. Môi Lục Thần Dục giật giật, muốn kêu cô nhưng không phát ra được tiếng nào.
Nhìn cô rất bình tĩnh, chỉ là không muốn nhìn cậu một lần nào nữa.
Buổi chiều vẫn còn một tiết, tâm tư của Lục Thần Dục đều ở trên người cô, liên tục quay đầu nhìn cô, nhưng cô lại không có chút phản ứng nào. Cho đến khi giáo viên nói “Các bạn học, hẹn gặp lại”, cô liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc trên bàn, rời khỏi lớp đầu tiên.
Lục Thần Dục ngồi tại chỗ rất lâu, tất cả bạn học đều đã đi về, trực nhật ở lại làm vệ sinh, Triệu Chiếu cùng Hàn Lâm Kiệt theo thường lệ lại đến tìm cậu đi chơi bóng, kết quả phát hiện cậu đang ngồi ngẩn người.
“Lục ca?” Triệu Chiếu gọi một tiếng.
“Chơi bóng không?” Hàn Lâm Kiệt hỏi.
Lục Thần Dục thật lâu sau mới hoàn hồn lại, khẽ gật đầu một cái.
Xong rồi. Hàn Lâm Kiệt nhìn dáng vẻ chậm chạp của cậu, trong đầu nghĩ, quả nhiên học tập sẽ làm cho người ta trở nên ngốc hơn.
–
Sâm Sâm đến nhà ăn mua một phần cơm, ngồi ở bên ngoài khoảng mười lăm phút mới ăn xong. Vốn dĩ hôm nay cô sẽ về ký túc xá gội đầu, nhưng cô không muốn nói chuyện với bạn cùng phòng, chỉ muốn yên tĩnh một mình. Trời tối dần, tiết tự học chỉ còn nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu, đoán chừng các bạn học đều về nhà, cô đứng lên, phủi bụi trên người, từ từ trở về phòng học.
Trong phòng học có mùi của nước lau sàn, bên trong trống rỗng, vẫn chưa có bạn học nào. Sâm Sâm đi đến chỗ của mình, chợt nghe một giọng nói lạnh lùng: “…Cuối tuần để cậu tới đi, mỗi lần có người ngoài đến, ông ta đều không dám khi dễ mẹ… Nếu không ly hôn thì phải biết bảo vệ chính mình chứ!”
Sâm Sâm vô tình đυ.ng phải chân bàn, liền phát lên tiếng động lớn, bên kia lập tức không có tiếng nữa. Rất nhanh, một bóng dáng cao gầy từ phía sau bàn Hàn Lâm Kiệt đứng lên.
“Xin lỗi.” Sâm Sâm không nghĩ tới có người núp ở chỗ cuối cùng, đối diện với đôi mắt sắc bén kia, cô có chút không biết làm sao, vội xoay người rời đi.
“Quay lại.” Lục Thần Dục nói.
Sâm Sâm nhẹ giọng nói: “Tôi không cố ý quấy rầy cậu.”
Lục Thần Dục nắm chặt điện thoại trong tay, từ từ trở về chỗ ngồi, dùng sức đè quyển bài tập trên bàn, khàn giọng nói: “Tôi đề làm xong rồi.”
—— Làm đề xong, tiếp theo chính là giảng bài.
Sâm Sâm im lặng hai giây, ngẩng đầu nhìn cậu, nhẹ nhàng mỉm cười: “Hôm nay tôi hơi mệt, ngày khác giảng cho cậu có được không?”
Lục Thần Dục sải bước đi đến trước mặt cô, buông hai quả đấm đang nắm chặt ra.
“Hôm nay tôi nói mà không suy nghĩ, không quan tâm đến tâm trạng của cậu.” Cậu nói chuyện có chút phí sức, tốc độ nói rất chậm, “Là tôi không tốt, cậu đừng nóng giận.”
Sâm Sâm lắc đầu: “Không liên quan đến việc đấy, tôi… tôi đi về trước.”
“Sâm Sâm.” Lục Thần Dục kéo tay cô, nuốt nước miếng, có chút khó khăn nói, “Tôi chỉ muốn… tặng quà cho cậu.”
“Cám ơn, không cần.” Sâm Sâm đè tay cậu lại, chậm rãi dùng sức đẩy, rút cánh tay ra.
Cô cảm giác được, tâm trạng của cậu không tốt. Cô hai lần nghe được cậu gọi điện thoại, biết chuyện trong nhà cậu không mấy vui vẻ, chuyện của người lớn khẳng định cậu không thể xen vào, hô hấp hiện giờ rất mạnh, lúc này, cô càng phải giữ khoảng cách với cậu.
“Cậu… nhớ về sớm.” Cô nói.
Vào khoảng khắc lúc cô xoay người kia, cả trái tim Lục Thần Dục đều trở nên trống rỗng. Tâm tình chất chứa thật lâu trong nháy mắt đột nhiên ập tới, đều liên quan đến cô và gia đình, những thước phim quay chậm hiện lên, làm cho người ta hít thở không thông, đầu ngón tay nhẹ run rẩy, hô hấp trở nên đặc biệt khó khăn.
Cậu không muốn để cho cô đi.
Cậu hy vọng cô chờ đợi ở chỗ này, chờ đợi ở bên người cậu, dỗ dành cậu.
Cậu muốn cô cứu mình… Mau cứu cái đầu sắp nổ tung này…
Sâm Sâm chưa đi được hai bước, đột nhiên có một lực mạnh kéo cô trở về, ngay sau đó, bên hông bị một cánh tay ôm chặt. Cô không kịp phản ứng, thân thể nhỏ bé liền bị nam sinh ôm trong ngực
Mắt cô mở thật to, đôi môi không kịp đề phòng bất ngờ bị một thứ mềm mại ấm áp chặn lại.