Hồ Ly Bán Kẹo Đường

Chương 10: Viên đường thứ mười

Trái tim Sâm Sâm gần như vọt ra khỏi cổ họng.

Trong phòng học ồn ào, các bạn học còn đắm chìm trong màn bắt chước vừa rồi. Giọng của Lục Thần Dục tựa như ánh sáng đặc biệt trên biển, rõ ràng nhưng trầm thấp, nhưng bởi vì tràn đầy từ tính mà nó trở nên khác biệt với tất cả mọi người. Mấy chục bạn học đang nói chuyện, nhưng cô chỉ nghe thấy giọng của cậu.

Cậu đứng rất gần cô, Sâm Sâm ngửi được mùi hương nhàn nhạt của cỏ cây trên người cậu, còn có hô hấp nhẹ nhàng, tựa hồ như đang phảng phất trên mặt cô.

Hai tay Sâm Sâm đang xuôi bên người lặng lẽ nắm chặt, ngực hơi phập phồng.

Khẩn trương như vậy.

Lục Thần Dục nhìn cô, thu lại sự đùa giỡn, nhường đường cho cô.

“Cảm ơn.” Sâm Sâm thấp giọng nói.

Lục Thần Dục híp mắt tính toán, đây là lần thứ mấy cô nói cảm ơn với cậu rồi?

Lâm Thiên Úy có chút hưng phấn quay lại, cảm giác hai người phía sau có chút quái dị, nhưng vẫn là không nhịn được nói: “Sâm Sâm, cậu thật là lợi hại, có phải mỗi ngày cậu đều quan sát mọi người cẩn thận như vậy không!”

Ngay cả những biểu tình nhỏ xíu cô cũng bắt chước được, có thể thấy bình thường cô thật sự ghi nhớ tất cả mọi thứ trong lòng, Lâm Thiên Úy lập tức sinh ra hảo cảm với cô.

Sâm Sâm mím môi: “Cậu không ngại thì tốt rồi.”

Triệu Chiếu ở bên kia lớn giọng: “Bạn học Sâm Sâm, cậu không có bắt chước tớ! Không bắt chước tớ!”

Sâm Sâm gục đầu lên bàn, quay lại nháy mắt với cậu: “Triệu ca, cậu thấy tớ có thể bắt chước được sao?”

Nhìn thấy nụ cười tinh nghịch của cô, Triệu Chiếu cảm thấy tâm hồn mình bị đánh trúng, ôm ngực kêu: “Là tớ là tớ, tớ như vậy thật đáng yêu!”

Bạn học xung quanh: “…”

Sâm Sâm khẽ mỉm cười, bất chợt đối mặt với tầm mắt của Lục Thần Dục, không biết từ lúc nào cậu đã xoay đầu lại, tỉnh bơ quan sát cô. Sâm Sâm ngượng ngùng thu lại biểu tình, biết điều ngồi yên, khôi phục lại hình dáng của học sinh giỏi.

Triệu ca là cái gì?

Lục Thần Dục cảm thấy khó chịu lỗ tai.“Tôi cũng không phải giáo viên.” Cậu nói, “Cậu khẩn trương như vậy làm gì?”

Sâm Sâm ngượng ngùng cúi đầu xuống, Khắc Lý Tư ra hiệu cho mọi người im lặng, tâm tình tốt bắt đầu nói: “Hôm nay là một ngày vô cùng có ý nghĩa, tôi cùng với mọi người được trò chuyện rất sảng khoái, tôi muốn hiểu sâu hơn đối với các bạn. Các bạn bất đồng sở thích, bất đồng tính cách, nếu tôi có thể hiểu càng nhiều, tôi càng có thể cảm nhận được thế giới riêng của mỗi người. Là giáo viên chủ nhiệm của các bạn, tôi muốn nói với các bạn rằng, các bạn phải là chính mình, phải kiên trì, đó là điều quan trọng nhất. Tôi tôn trọng ý chí tự do của mỗi vị bạn học, bất luận là trong tương lai các bạn có xuất ngoại hay không, hoặc là giống như phần lớn các bạn học sẽ thi đại học trong nước; bất luận các bạn muốn phát triển sở trường của bản thân, hoặc muốn bình yên qua ba năm Cao trung này, tôi đều ủng hộ. Tôi mong mỗi vị bạn học đều có thể thực hiện được ý nguyện của mình, và cuối cùng, mong các bạn có thể trở thành một người có thể khiến mọi người hạnh phúc.”

Khắc Lý Tư bình thường hay bông đùa cùng bọn họ, nên mọi người cũng hay để lời nói của anh như gió thoảng bên tai. Hôm nay không biết có chuyện gì, lúc anh nói những lời này, trong phòng học đặc biệt an tĩnh, mỗi người đều nghiêm túc nghe. Khắc Lý Tư không một chữ nào đề cập đến vấn đề kỷ luật của bọn họ, nhưng anh đã dùng những từ ngữ khích lệ học sinh của mình, nhưng mọi người lại cảm thấy như anh đang ngầm nói đến việc gì đó, hoặc là không.

Hôm nay lúc ra về, Sâm Sâm rõ ràng cảm thấy thái độ của các bạn học đối với cô có sự thay đổi. Lúc bọn Lục Thần Dục rời đi, Triệu Chiếu còn quay lại bày tỏ sự khen ngợi với cô. Sâm Sâm ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, mỗi bạn học tới chào hỏi thì cô cũng vui vẻ mỉm cười đáp lại.

Cao Vũ Hân đi tới, nghiêng đầu: “Trở về ký túc xá.”

Sâm Sâm vừa định trả lời cô, lại nhìn thấy Ôn Á đi tới, vì vậy đổi lại lời nói: “Tớ muốn đọc sách thêm một chút nữa.”

“Được rồi.” Cao Vũ Hân tựa hồ có chút mất hứng, quay đầu đi.

Ôn Á nhìn chằm chằm Sâm Sâm, mặt lạnh hỏi: “Có phải là có người tìm cậu gây phiền toái hay không?”

Sâm Sâm không lên tiếng.

Ôn Á: “Sau này cách xa tôi ra một chút.”

Lời nói của cô mang theo ý cảnh cáo.



Tiết tự học buổi tối kết thúc, Sâm Sâm trở về ký túc xá liền thấy Tô Ỷ Hạ đang dọn đồ, trong miệng khẽ ngâm nga, tâm tình có vẻ rất tốt. Nhìn thấy cô, Tô Ỷ Hạ hiếm khi chủ động chào hỏi: “Ngày mai là thứ sáu rồi, các cậu sẽ về nhà sao?”

Cao Vũ Hân cùng Ôn Á không lên tiếng, Sâm Sâm gật đầu: “Trở về.”

Tô Ỷ Hạ tìm vài bộ quần áo xinh đẹp đi ra, chỉ tấm poster trên tường: “Cuối tuần tớ đi xem biểu diễn.”

“Ở chỗ nào?”

“Thượng Hải.”

Sâm Sâm “A” một tiếng, “Cậu rất thích bọn họ sao?”

“Đó là đương nhiên.” Tô Ỷ Hạ không thể không kiêu ngạo, “Các tiểu ca ca ấy đẹp trai như vậy.”

Cao Vũ Hân khép quyển sách trong tay lại, khinh thường nói: “Không, Khương Hoa mới đẹp trai.”

“Lão thịt khô thì đừng mong cướp thị trường của tiểu thịt tươi.” Tô Ỷ Hạ có chút chê bai, thấy Sâm Sâm có chút ngơ ngẩn, lại hỏi, “Cậu nói xem, các tiểu ca ca của tớ đẹp trai hay Khương Hoa đẹp trai?”

Sâm Sâm lắc đầu: “Tớ không biết.”

“Không được, cậu phải chọn một.” Tô Ỷ Hạ hung hăng cầm tay cô, dẫn cô đến gần tấm poster để cô nhìn kỹ, chỉ chỉ chỏ chỏ, “Nhìn những chỗ này đi, đẹp không?”

Sâm Sâm nhìn bọn họ, có chút do dự.

“Này! Sâm Sâm, cậu có phải có ý kiến với Khương Hoa của tớ hay không?” Cao Vũ Hân vỗ bàn một cái, “Tớ cũng có poster, cậu nhìn thần tượng của tớ một lần có được hay không!”

Sâm Sâm đi tới giữa hai người, nhìn tấm poster này một chút, tấm poster kia một chút, cả hai bên ai cô cũng không muốn đắc tội, không thể làm gì khác hơn là suy nghĩ để hòa giải hai người, nói “Tớ cảm thấy… Lục Thần Dục đẹp trai nhất, có được không?”

“Được!” Hai nữ sinh cùng nhau gật đầu.

Sâm Sâm như thoát được một kiếp, tận dụng thời cơ chuồn đi rửa mặt. Tô Ỷ Hạ đột nhiên nói: “Đúng rồi, hôm nay tớ lướt Tieba, nghe có người nói Lục Thần Dục muốn đổi bạn cùng bàn, Sâm Sâm sao cậu lại đắc tội cậu ấy vậy?”

“Cậu ấy lúc nào mà chẳng như vậy.” Ôn Á hiếm khi chen vào nói, “Lúc huấn luyện quân sự còn không thể giải thích được vì sao cậu ấy lại đánh huấn luyện viên, dù sao nhà trường cùng giáo viên ai cũng chiều cậu ấy.”

“Này, cậu không biết sự thật thì đừng có nói bậy!” Cao Vũ Hân bất mãn, “Là huấn luyện viên đó nói lời nhục mạ Triệu Chiếu, Lục Thần Dục nghe không lọt tai, mới đẩy thầy ấy một cái mà thôi, cậu không thấy sau này, Triệu Chiếu lúc nào cũng dính lấy Lục Thần Dục sao?”

Ôn Á không trả lời, Tô Ỷ Hạ suy tư: “Thay anh em ra mặt, đúng là có nghĩa khí a.”

Trọng tâm chủ đề bát quái của các bạn cùng phòng bắt đầu chuyển đến trên người Lục Thần Dục, Sâm Sâm trong nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, cũng không tham gia vào đề tài. Cho đến trước khi tắt đèn, Tô Ỷ Hạ cùng Cao Vũ Hân còn đang nói chuyện quên trời quên đất, có thể nhìn ra được, Tô Ỷ Hạ đối với Lục Thần Dục đặc biệt có hảo cảm.

“Có phải là cậu ấy không nhận thư tình hay quà tặng không?” Tô Ỷ Hạ hỏi, “Các cậu có tận mắt thấy cậu ấy từ chối người khác không?”

“Trước đây hoa khôi Kiều Thi Nghiên có tặng quà cho cậu ấy, cậu ấy lại nhận nha.” Cao Vũ Hân dừng một chút, lại nói, “Hay cậu ấy coi thường các nữ sinh khác?”

“Nhưng cậu ấy lại không ở bên Kiều Thi Nghiên, có phải là vẫn còn cơ hội không?”

Cao Vũ Hân trầm mặc một hồi, nói: “Nếu cậu thích cậu ấy, thì thử tỏ tình đi. Nếu cậu bỏ lỡ cơ hội này, mấy năm sau, cậu sẽ tiếc nuối đấy.”

Tô Ỷ Hạ không trả lời, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.



Nháy mắt một cái liền tới thứ sáu, tiết cuối cùng buổi sáng là tiết thể dục, tất cả mọi người đều hứng thú ngẩng cao đầu. Thầy thể dục kêu một nam sinh lên dẫn các nam sinh đi chống đẩy , nữ sinh thì chạy bộ. Thân thể Sâm Sâm không thoải mái, hướng thầy thể dục xin nghỉ, một mình đứng dưới bóng râm, nhìn mọi người tập luyện.

Lục Thần Dục ung dung làm xong 30 cái, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người đứng lên, đi ra từ trong đám người.

Hứa Tư Hạo có cảm giác như được khích lệ, dùng sức vỗ tay, hét to: “Mọi người, chúng ta cũng làm 30 cái đi!”

Các nam sinh nhiệt huyết dâng trào, Hàn Lâm Kiệt cười một tiếng: “Tới đi.”

Triệu Chiếu mặt đầy khốn khổ: “Tớ nhiều nhất là 15 cái.”

Dĩ nhiên cũng có người không vui, Quyền Tuấn Hi là nam sinh nhỏ nhất trong lớp, trời sinh chỉ giỏi học hành, bài xích tất cả các loại vận động mạnh. Hứa Tư Hạo thấy mặt cậu như đưa đám, chợt vỗ vai cậu, khích lệ nói: “Em trai à, là nam tử hán, không thể thua!”

Quyền Tuấn Hi: “…” Đi ra được không?

Lục Thần Dục đi căn tin mua nước, lúc về thì thấy các nữ sinh đang chạy bộ. Triệu Chiếu thở hồng hộc chạy tới, lấy cùi chỏ đυ.ng cậu, nói: “Em gái Sâm Sâm làm sao không chạy cùng mọi người a?”

Lục Thần Dục theo tầm mắt cậu nhìn sang, thấy một nữ sinh đang đứng dưới bóng râm một mình. Mái tóc đen dài, môi đỏ da trắng, lẳng lặng đứng ở đằng kia, giống như một bức họa tuyệt đẹp. Cậu nhàn nhạt liếc nhìn một cái, ánh mắt dời đi chỗ khác.

“Để tớ đoán xem, có phải cậu ấy đến kì không?” Triệu Chiếu đột nhiên đỏ mặt, gãi tóc, có chút ngượng ngùng, “Ngày hôm qua tớ gặp cậu ấy ở cửa nhà vệ sinh, thấy quần áo tóc tai của cậu ấy đều bị ướt, cho là cậu ấy bị người khác khi dễ, không muốn chạy bộ cùng mọi người, bất quá em gái Sâm Sâm có quan hệ rất tốt với nữ sinh lớp chúng ta, cậu ấy đẹp như vậy, tính cách lại tốt…”

Cậu nói một tràng dài, không chú ý đến ánh mắt của người bên cạnh dần trở nên sâu thẳm. Lục Thần Dục lần nữa nhìn về phía nữ sinh dưới bóng râm, cắt đứt lời Triệu Chiếu, lạnh lùng hỏi: “Chuyện bao lâu rồi?”

Triệu Chiếu: “Buổi sáng ngày hôm qua, không phải hôm qua cậu ấy vào lớp trễ chọc tức bà cô bụng bự đó sao, chắc là lúc ấy về ký túc xá thay quần áo. Cậu ấy từ nhà vệ sinh chạy ra đồng phục ướt một mảng lớn, tóc cũng nhỏ giọt, cậu ấy sẽ không tự té vào bồn cầu đi ha ha… Ai Lục ca, cậu ngồi bên cạnh cậu ấy mà không phát hiện ra sao? Bất quá lúc đấy cậu cũng đang ngủ, không chú ý đến cũng bình thường.”

Cậu càng nói, vẻ mặt Lục Thần Dục càng lạnh đi. Nếu cậu nhớ không lầm, ngày hôm qua cậu thiếu chút nữa đã lên cơn với cô, trong lòng dâng lên một cỗ phiền não không giải thích được.

Sau năm phút thì hết tiết, các bạn học giải tán, mọi người rối rít đến nhà ăn ăn cơm. Triệu Chiếu cùng Hàn Lâm Kiệt đi sau lưng Lục Thần Dục, đi lên nhà ăn nhỏ trên lầu hai, ngay lúc đi lên cầu thang, ánh mắt Lục Thần Dục động một cái, đột nhiên đổi ý: “Lầu một.”

Lầu một là một nhà ăn lớn, các thiếu gia tiểu thư sống trong nhung lụa như bọn họ căn bản ăn không quen, nhưng trong trường cũng không phải học sinh nào cũng có gia cảnh tốt, cũng có những người bình thường không đặc biệt mấy, cho nên lầu một cũng có nhà ăn dành cho bọn họ.

Bởi vì bọn họ đi chậm, các lớp khác cũng đã tan học, trong chốc lát, người xếp hàng đã thành một hàng dài. Hàn Lâm Kiệt không có ý kiến gì, ngược lại Triệu Chiếu lại lộ rõ vẻ không thích ứng được, không nhịn được than phiền: “Tớ nhìn chỗ này giống như không có gì ngon để ăn, Lục ca, tớ mời cậu ăn cơm, chúng ta đi lên lầu đi.”

Lục Thần Dục không phản ứng, cậu rầu rĩ im lặng.

Cách bọn họ mấy bước là một cái bàn dài, Sâm Sâm bưng khay thức ăn ngồi xuống, đang chậm rãi ăn, một nam sinh nhanh chóng bước lên, vừa mừng vừa sợ: “Bạn học Sâm Sâm, thật là đúng lúc nha! Tớ có thể ngồi với cậu không?”

Sâm Sâm ngẩng đầu, không có một ký ức nào với gương mặt trước mặt này. Hai bên cô đều có người ngồi, nam sinh này không đợi cô trả lời, cứng rắn kêu một nữ sinh đứng lên, nóng lòng nói: “Bạn học Sâm Sâm, cậu có đọc thư của tớ không? Tớ chờ hồi âm của cậu rất lâu, tại sao cậu không trả lời tớ?”

Sâm Sâm suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc mới nhớ nam sinh đang đứng bên cạnh là người hôm trước vừa gửi thư cho cô, đầy áy náy, nói: “Thật xin lỗi, gia đình tớ lấy học tập làm đầu, không được để bị phân tâm bởi chuyện khác.” Cô bưng khay đứng dậy, mỉm cười xin lỗi, “Tớ ăn xong rồi.”

Nam sinh kia sửng sốt một chút, thấy nụ cười của cô, dần phục hồi lại tinh thần, bắt cánh tay Sâm Sâm lại, vội vàng nói: “Sâm Sâm, tớ muốn làm bạn với cậu, như vậy cũng không được sao?”

Cậu ta đột nhiên động tay, Sâm Sâm theo bản năng lùi về sau, kết quả là đυ.ng vào người đằng sau, bị khay thức ăn văng vào người, nước canh bắn tung tóe, trên áo sơ mi của người kia còn có một vết ố vàng.

Sâm Sâm ngẩng đầu, chạm được đôi mắt lãnh đạm, hoảng hốt, lắp bắp nói: “Thật… Thật xin lỗi…”

“Bạn học Sâm Sâm, sao cậu lại không nhìn đường thế… Ai, Lục ca, cậu không sao chứ?” Triệu Chiếu lộ đầu từ phía sau ra, ân cần hỏi. Không ít người chú ý đến bọn họ, những người ngồi trên lầu cũng đang bàn tán.

Lục Thần Dục quay người Sâm Sâm lại, đem cô giao cho Triệu Chiếu, đặt khay thức ăn lên bàn, mặt không thay đổi nhìn nam sinh kia, hỏi: “Cậu quấy rầy nữ sinh lớp chúng tôi làm gì?”

“Lục Thần Dục.” Nam sinh kia nhìn thấy cậu cũng không hoảng hốt, hỏi ngược lại, “Tôi nói chuyện với nữ sinh lớp cậu, thì có liên quan gì đến cậu?”

Lục Thần Dục cúi đầu nhìn vết ố trên người, có chút không nhịn được, nói: “Bây giờ thì có liên quan rồi.”

“A a.” Nam sinh kia cười, liếc nhìn Hàn Lâm Kiệt phía sau cậu một cái, châm chọc nói, “Cậu đừng có ở đây giả bộ, nếu không có họ Hàn đây ra mặt, không biết có ai thèm ra mặt giúp cậu đánh nhau hay không, cậu thật sự coi mình là một đại thiếu gia…”

“Mẹ kiếp…” Hàn Lâm Kiệt chen lên.

Bang!

Hàn Lâm Kiệt còn chưa nói xong, hô hấp của Lục Thần Dục có chút tức giận, đột nhiên đưa tay nắm đầu nam sinh kia, dùng sức ấn lên bàn ăn. Toàn bộ khuôn mặt của cậu ta bị dính đầy thức ăn, vì bị đập mạnh xuống bàn nên đầu bị choáng váng, trực tiếp ngã nhào trên mặt đất.

Toàn bộ nhà ăn đều yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều nhìn qua.

Sự lo lắng trong lòng cuối cùng cũng tan biến, Lục Thần Dục đứng dậy, từ trên bàn rút ra một tờ giấy, tỉ mỉ lau sạch bàn tay vừa chạm vào nam sinh kia, cuối cùng, vo tròn tờ giấy rồi ném vào mặt nam sinh đang nằm trên mặt đất.

“Khụ…” Triệu Chiếu hạ giọng, “Lục ca, đó là bữa trưa của cậu.”

“Không ăn.” Lục Thần Dục không cảm xúc.

Sau đó, cậu xoay người, nhìn thấy Sâm Sâm đang ngơ ngác, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.