Dưới Ánh Mặt Trời Tuyết Nhỏ Không Tan

Chương 1: Bị Bắt Cóc

Hôm nay là một ngày hết sức tồi tệ với Ân Châu, ngày đầu tiên đặt chân đến vùng đất mới để lập nghiệp, liền bị lừa đưa lên một chiếc xe.

Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên, ở ngoài xã hội cô gặp phải những con người gian ác như những kẻ trên chiếc xe này.

Bọn chúng là một nhóm buôn bán phụ nữ, hành động có kịch bản hẳn hoi, phân công nhiệm vụ rõ ràng. Khiến cô bị lừa một cách quỷ không biết thần không hay.

Vậy mà, Ân Châu từng nghĩ sẽ chỉ có người đàn ông ấy mới chính là ác quỷ trong cuộc đời cô mà thôi, hóa ra ác quỷ sẽ xuất hiện mọi nơi, Ân Châu bật cười nhạt trong lòng, số của cô đúng là xui xẻo, vận đen cứ vây quanh lấy cô không khi nào buông tha.

Lúc nhỏ thì mẹ mất sớm, cha rượu chè đánh đập bạo hành không sót một ngày. Lớn lên vừa trốn chạy người cha ấy thành công thì lại lọt vào ổ quỷ buôn bán phụ nữ.

Ân Châu xin được một công việc giảng dạy ở vùng cao tên là Nậm Sa, là khu vực biên giới tiếp giáp với Tam giác vàng, nổi tiếng buôn người và ma túy, đời sống người dân còn hết sức lạc hậu.

Cô đi nhờ trên một chiếc xe chở hàng, để đến trường học Bình Ba nơi cô xin dạy học. Chiếc xe băng băng trên đường chốc chốc lại nghiên ngả sang hai bên.

Cô ngồi chung khoang lái với người phụ nữ cùng tài xế. Họ vẫn rất bình thường với cô, trong xe chỉ có tiếng động cơ xe, không một âm thanh nào phát ra, mỗi người họ đều mang trong mình những suy nghĩ riêng.

Bỗng nhiên,

Cô lo lắng khi thấy chiếc xe bất ngờ rẽ hướng chạy vào một con đường nhỏ. Linh cảm mách bảo cô mình đang gặp chuyện không may. Cô trợn mắt nhìn người phụ nữ.

“Bà cho tôi xuống!”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Bà ấy im lặng, tên tài xế vẫn bình tĩnh lái xe không một hành động nào.

Cô quay sang cửa xe giật giật mấy cái, Ân Châu thét lên hoảng hốt

“Cái người đang làm cái quái quỷ gì vậy! Chẳng phải bà nói sẽ đưa tôi lên bản Bình Ba sao? Các người đưa tôi đi đâu?”

Cô cứng đờ người, một vật lạnh toát đang ấn trực tiếp vào thái dương của cô.

“ Câm miệng! Mày muốn còn mạng để hít thở thì nên ngoan vào! Tao không có đủ sự kiên nhẫn để diễn với mày” người phụ nữ nhếch môi khẽ ngiêng đầu cười trào phúng.

A Châu bàng hoàng nhận ra mình thật ngu ngốc, cô trăm tính ngàn tính cũng không thể ngờ mình bị lọt bẫy nhanh như vậy. Bọn buôn người đã ngồi đó chờ con mồi rất lâu. Cô bị rơi vào cái bẫy mà ngay từ đầu cô đã nghi ngờ, khả năng nhìn người của cô thật sự quá tệ!

“ Bà muốn gì, tôi không có tiền. Tôi lên đây dạy học, nếu bà làm gì tôi, trường học sẽ báo người đi tìm, các người sẽ không chạy thoát!”

“ Ha ha! Mày khinh thường bọn tao quá rồi, con ranh! Nếu dễ dàng bị tóm như vậy, tao đã không còn ngồi đây nói chuyện với mày.”

Lúc này, trong đầu Ân Châu hiện lên vô số bong bóng đen tối muốn nuốt trọn lấy thân thể cô, nên cầu xin khóc lóc làm những trò điên khùng như cô đã từng làm ở nhà?

Liệu có khả năng sẽ được tha mạng, ngày bé cô cũng từng rất rất nhiều lần van xin cha đừng tay nhưng ông ta không hề.

Vậy những kẻ này thì có khác gì ông ta, chúng có vũ khí, có kinh nghiệm ra tay với rất nhiều chuyến vận chuyển người nhu thế này. Nếu chúng có lòng từ bi mà tha cho cô hẳn chúng đã không làm cái công việc tán tận lương tâm này. Thật nực cười!

“ Nếu mày còn muốn sống thì nên ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi, đến nơi sẽ được ăn ngon mặc đẹp, chỉ cần nghe lời thì mày sẽ không mất một sợi lông.”

Ân châu bậm môi lại ngăn dòng nước mắt sắp sửa chảy ta, cô nhắm mắt cúi đầu khuất phục giơ tay chịu trói. Tên tài xế rất hài lòng với thái độ cam chịu của cô.

Chiếc xe đi thêm một đoạn thì dừng hẳn lại, Ân Châu bị dẫn xuống tập hợp với 19 cô gái ở phía sau thùng xe.

Tất cả đều là những cô gái trẻ và rất xinh đẹp, có lẽ họ đã rất hoảng sợ và bị đánh nên vài cô trên mặt có vài vết thương. Còn một số người thì mắt sưng đỏ, tiếng thút thít khe khẽ vang bên tai cô.

Ân Châu ngồi tựa vào một vách đá vỡ trên đường, cô đã nhắm đến vị trí đó từ trước khi xuống xe. Cô muốn tận dụng cạnh sắt nhọn của tảng đá để cắt đứt sợi dây.

Nhân lúc bọn bắt cóc không chú ý đến mình, Ân Châu chọn cho mình một tư thế hết sức tự nhiên, tự nhắc lòng mình phải thật bình tĩnh, cô nín thở theo từng vết cứa, từng chút một, chút một.

Cô nhất định phải sống, cô không thể chết nơi đất khách quê người được. Cô thầm cầu nguyện cho linh hồn của mẹ theo phù trợ cô trong giờ phút sinh tử này, hy vọng phép màu sẽ đến với cô.

Ngày bé cô đã từng vô số lần cầu xin người cha ấy hãy tha cho cô, nhưng ông ta vẫn tàn nhẫn xuống tay không chút nương tình. Còn mẹ thì lúc sống đã không thể bảo vệ các con, thì lúc mất đi lại càng không thể, nhưng sao cô vẫn hy vọng, vẫn muốn có chút an ủi trong lòng.

“ Đại ca! Chị Giang! Bọn em đến rồi, giờ bắt đầu vượt sông. Sang đến địa bàn của Lão Đại là có thể yên tâm.”. Người phụ nữ đó gật đầu ra hiệu áp giải tất cả các cô gái đi, gã tài xế đi trước các cô gái lần lượt đứng dậy theo hắn.

Một toán người gồm 5 tên mặt mũi hung dữ có cầm vũ khí vừa dao vừa súng, bọn chúng cao lớn và dày dặn kinh nghiệm nên vẻ mặt rất hung ác và tự tin. Theo lệnh phân phó chúng vây quanh các cô gái canh chừng rất nghiêm ngặt.

Ân Châu nín thở khi sợi dây có dấu hiệu bị đứt, tim cô như muốn nảy ra ngoài, trời lạnh buốt, chỉ qua chút ánh sáng yếu ớt ở đầu thuốc lá đang cháy của một tên đàn em cô cũng thấy sơ sơ khung cảnh đáng sợ phía trước. Mắt cô đã quen bóng tối, cô thấy những cái bóng mờ mờ đang bắt đầu lội qua sông.