Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 57-1

Editor: Endy.

Phí Hiên nhéo mặt An Sênh, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, "Đừng náo loạn nữa, mau đưa di động cho anh. Buổi chiều anh còn có việc, phải nói chuyện với Phí Sư.”

Vẻ ửng hồng trên mặt An Sênh nhạt dần sau tiếng cười của anh. Trên mặt cô không có bất cứ biểu cảm đùa giỡn nào.

Cô lui về phía sau một bước, lắc lắc đầu, "Em không phải nói đùa. Anh không phát hiện di động của em cũng không có sao?"

Phí Hiên nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt An Sênh, ý cười trên mặt rốt cục từng chút một biến mất.

An Sênh khẩn trương, đặt hai bàn tay ở sau lưng, nhìn chằm chằm vẻ mặt của Phí Hiên, ngón tay nắm chặt lại có chút phát đau.

Anh nhìn An Sênh, nụ cười trên mặt biến mất, vẻ mặt thất thần.

Hai người ai cũng không nói chuyện. Một lúc sau, thần sắc Phí Hiên mới chậm rãi khôi phục lại, đưa tay sờ sờ đầu cô, cười đặc biệt ôn nhu, gần như sủng nịch nói.

"Em muốn đùa giỡn thế nào, anh cũng sẽ đều chơi với em.” Phí Hiên nói, "Nhưng em đem điện thoại đưa cho anh, ngày mai có hai cuộc họp quan trọng, anh phải trao đổi với Phí Sư một chút. Còn có một hợp đồng anh phải trực tiếp ký tên. Anh phải nhờ cậu ấy mang theo tới."

An Sênh li3m li3m môi, lui về phía sau một bước, lắc đầu nói, "Điện thoại đã ném đi rồi, em... sẽ không đưa cho anh."

An Sênh vốn chuẩn bị dùng giọng điệu lạnh lùng, bởi vì cuộc sống như thế này chính là điều mà Phí Hiên đã từng muốn áp đặt cho cô. An Sênh không phủ nhận, cô muốn trả thù anh.

Nhưng lúc đối mặt với ánh mắt đầy sủng nịnh của Phí Hiên, lời nói lãnh khốc mà cô chuẩn bị trước đó đều nghẹn lại. Nếu cô đồng ý cho anh gọi điện thoại, để anh đi ra ngoài ký hợp đồng, cô khẳng định Phí Hiên có thể chơi như vậy với cô cả đời. Anh vốn dĩ muốn sống như vậy với cô cả đời này.

Nhưng An Sênh lại không muốn cùng anh trải qua cuộc sống như vậy nên mới nhốt anh lại. Cô muốn anh nếm trải tư vị phụ thuộc vào người khác, cuộc sống bị kiểm soát hoàn toàn, chỉ có thể mặc người khác bố trí. Sau đó để anh hiểu rằng, hai người là hai cá thể hoàn chỉnh, họ không nhất định phải hoàn toàn thuộc về đối phương mới có thể ở cùng nhau.

Cho nên, Phí Hiên phải hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài.

Phí Hiên vuốt tay An Sênh trong chốc lát, tựa hồ không ngờ An Sênh sẽ cự tuyệt.

Cô chờ anh tức giận, chờ anh phát điên, nhưng Phí Hiên chỉ buông tay, có chút bất đắc dĩ gật đầu, "Được rồi, em muốn làm cái gì thì làm thế ấy..."

Nói xong, anh ôm cô đang phát ngốc vào lòng, hung hăng hôn lên má cô, "Vậy em định nhốt anh bao lâu?"

Phí Hiên nói, "Anh biết, em đang giận anh, thời gian qua em đã rất tức giận đúng không?"

"Em giận anh dùng những thủ đoạn đó đúng không?" Anh ôm chặt cô, "Anh biết rồi... lần này anh sẽ để em tuỳ ý ép buộc, ép buộc đến khi em hết giận mới thôi, được không?"

An Sênh sững sờ. Phí Hiên ôm cô đi đến bên giường, cả người ép xuống, đôi môi lưu luyến đặt trên cổ cô.

"Vậy thì anh sẽ để em tuỳ ý đùa giỡn..." Phí Hiên cắn tai An Sênh, đầy ái muội nói, "Chủ nhân muốn tôi làm gì để người vui vẻ đây?”

An Sênh nhìn chằm chằm trần nhà, đối với sự tình phát triển như thế này, hiển nhiên có chút trở tay không kịp. Cô và Nguyên Khúc đều đoán trước, nếu Phí Hiên biết anh bị nhốt khẳng định sẽ phát điên.

Anh là thiên chi kiêu tử*. Từ nhỏ đến lớn, anh là người nắm trong tay quyền kiểm soát. Nếu sinh ra ở thời cổ đại, anh chính là một vị hoàng đế, trời sinh anh đã là một người đàn ông mạnh mẽ và tài giỏi.

*Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời, được ưu ái, có tài năng.

Nếu một người mạnh mẽ gặp khó khăn, họ sẽ có hai loại phản ứng, hoặc là nằm gai nếm mật*, hoặc là nổi giận quật khởi. Ngay cả những loài động vật nhỏ bị nhốt lại cũng biết vùng vẫy. Phản ứng này của Phí Hiên, phấn khích như vậy, cũng không giống kiểu nằm gai nếm mật...

*Nằm gai nếm mật: nằm trên gai nhọn, nếm mật đắng để tự đầy ải thân mình nhằm nuôi chí phục thù.

An Sênh đã chuẩn bị tốt để đáp trả nếu anh nổi giận, nhưng bây giờ cả người cô đều nép vào lòng anh, không nói nên lời.

Động tác thân mật của Phí Hiên càng ngày càng táo bạo, cô có chút chịu không nổi hừ một tiếng. Anh dừng lại, m ơn trớn môi cô hỏi, "Chủ nhân, cần nô tài hầu hạ người không?"

Thanh âm theo tai An Sênh, một đường tiến vào đại não, làm toàn thân cô ngứa ngáy.

Trạng thái của Phí Hiên, cô cảm nhận rất rõ ràng. Nếu mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch, Phí Hiên nhất định sẽ nổi giận, nhất định không thể chấp nhận chuyện này, nhưng vô luận anh nháo như thế nào cũng đều vô dụng. Sau đó, anh sẽ rơi vào giai đoạn trấn tĩnh.

An Sênh đã xem phim, thậm chí còn nghiên cứu sách và thảo luận với Nguyên Khúc. Trong giai đoạn này, thỏa hiệp là điều tất yếu.

Vốn dĩ cô nghĩ rằng, đến lúc đó, cô có thể dùng cách này để an ủi, trải lòng với anh, đánh một gậy, lại cho một viên kẹo. Ý định của cô là sẽ dạy Phí Hiên cách ở bên cô, chứ không phải dùng cây gậy mà gi3t chết anh.

(Ý của đoạn này là An Sênh dùng phương pháp vừa đấm vừa xoa với Phí Hiên, để dạy anh cách yêu. Chứ không phải An Sênh thật sự muốn ép buộc Phí Hiên đến chết)

Nhưng phản ứng của Phí Hiên, sự "hầu hạ" của anh, hai người dính sát vào nhau, trong lòng cả hai đều biết rõ điều này có ý tứ gì...

An Sênh mạnh mẽ đẩy anh ra rồi ngồi dậy. Chuyện này là không thể nào... Chỉ là…

Như người ta vẫn thường nói, tiền tiêu trên lưỡi dao, muốn ngủ phải... Phi!

An Sênh nhanh chóng lắc lắc đầu, đem mớ suy nghĩ lộn xộn quăng ra sau đầu, chậm rãi lui về phía cửa.

Phí Hiên bị An Sênh đẩy ra, ung dung chống một cánh tay nằm nhìn cô. Tựa hồ đối với phản ứng này của An Sênh cũng không ngoài dự đoán của anh, thậm chí trong mắt còn mang theo ý cười.

An Sênh theo mép giường chậm rãi lui tới cửa, nhìn vẻ mặt đặc biệt phức tạp của Phí Hiên. Khi anh bước xuống giường, định trấn an cô, An Sênh đã nắm lấy chìa khóa nhỏ trước ngực, nhanh chóng mở cửa phòng... chạy.

Phí Hiên đuổi theo, nhưng rõ ràng An Sênh mở cửa rất dễ dàng, đến lượt anh có kéo thế nào cũng không ra.

Dùng chân đá cũng vô dụng... Cánh cửa này đặc biệt chắc chắn, dù anh có dùng sức lực như thế nào cũng không hề động đậy.

"Sênh Sênh!" Phí Hiên gõ cửa, "Anh không khi dễ em, em trở lại đi. Anh chỉ trêu em thôi…”

"Sênh Sênh?"

Phí Hiên kêu một hồi lâu, An Sênh cũng không có mở cửa đi vào. Anh không mở cửa được nên đành thôi, nghĩ dù sao cô cũng sẽ trở lại.

Anh lẩm bẩm trong miệng, "Mọi thứ còn chuẩn bị rất chu toàn." Phí Hiên đi một vòng quanh căn phòng, vẻ mặt đầy hứng thú.

An Sênh quả làm anh rất bất ngờ. Nếu là người bình thường sau khi tỉnh lại, đột nhiên phát hiện bản thân bị nhốt lại, khẳng định sẽ nổi điên.

Phí Hiên lúc trước bị Đồng Tứ bắt giam, phản ứng của anh cũng giống như bao người bình thường khác. Đồ vật trong phòng đều bị đập loạn thất bát tao, không thiếu những tiếng rống la giận dữ.

Nhưng tính cách bình thường đó của Phí Hiên không áp dụng với An Sênh. Mở mắt ra liền nhìn thấy cô, đừng nói là phát hiện bản thân bị nhốt, dù anh phát hiện mình bị đâm một dao sắp chết cũng sẽ không tức giận với cô.

Lần duy nhất anh nổi giận với cô chính là lúc ở sân bay, anh không cho An Sênh chạm vào Tần Thư Dư. Sự việc lần đó, Phí Hiên hối hận đến xanh cả ruột, nghĩ đến ánh mắt kinh hãi của cô lúc đó, anh thề, đời này anh sẽ không bao giờ nổi giận với cô lần nào nữa.

Mà việc An Sênh nhốt anh lại, Phí Hiên chấp nhận rất nhanh. Bởi vì đây cũng chính là tâm ý của anh, là cuộc sống mà anh mong muốn nhất. Anh thậm chí còn nghĩ, An Sênh làm như vậy, có phải hay không sẽ có một ngày hai người đổi vị trí cho nhau, An Sênh cũng có thể chấp nhận cuộc sống như thế này?

Như vậy thì thật sự quá tốt.

Về phần An Sênh có để anh đi ra ngoài hay không, Phí Hiên căn bản không có lo lắng. Anh chỉ muốn bồi An Sênh chơi thật vui. Hai ngày nữa, nếu Phí Sư không tìm không thấy anh, sẽ tự động lật tung Thân Thị lên để tìm người.

Biết anh đến tìm An Sênh, tìm hiểu nguồn gốc sự việc, chẳng mấy chốc sẽ tìm được anh. Anh thậm chí còn nghĩ, Phí Sư tốt nhất nên tìm thấy anh muộn vài ngày nữa, anh còn muốn bồi An Sênh chơi thật vui.

Giờ phút này, Phí Hiên không biết rằng sự biến mất của anh là một chùm nho người khác không thể với tới.

Sau khi An Sênh về tới nhà, bật tất cả các bóng đèn trong phòng khách, đi quanh phòng hai vòng, cầm lấy di động gọi cho Nguyên Khúc. Nhưng đột nhiên nhớ tới, Nguyên Khúc đã trở về không gian hệ thống chính. Nói cách khác, hiện tại cô ngay cả một người để bàn bạc cũng không có.

An Sênh có chút nôn nóng, gọi điện thoại cho ba mẹ, dành chút thời gian giải thích với hai người, cũng không cần phải dấu diếm, sự việc đã giải quyết xong.

Cúp điện thoại, lúc này cô mới bình tĩnh hơn, nằm trên sofa, cẩn thận phân tích vì sao Phí Hiên lại có phản ứng như vậy.

"Liệu anh ấy có thực sự chấp nhận bản thân sẽ bị nhốt trong suốt quãng đời còn lại không nhỉ?"

An Sênh lầm bầm tự nói, một lát sau lại lắc lắc đầu, không có khả năng.

Mặc dù tâm lý Phí Hiên không được bình thường, nhưng từ đầu tới cuối, anh chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để bẻ gãy đôi cánh tự do của cô, để cô phải dựa vào anh.

Nếu đổi lại anh là người bị bẻ gãy đôi cánh, anh làm sao có thể bình tĩnh như thế, trừ phi...

Trừ phi anh vẫn chưa ý thức được An Sênh không phải nhất thời hồ nháo, đương nhiên cũng không có cùng anh chơi trò chủ nhân nô tài ở đây.

An Sênh vừa nghĩ như vậy liền thông suốt. Phí Hiên vẫn xem đây là một trò đùa, nói không chừng còn chờ Phí Sư tới cứu anh.

Như vậy cũng dễ giải quyết. Nghĩ đến đây, An Sênh thả lỏng thân thể, ngáp một cái đi vào phòng tắm để tắm rửa.

Chỉ cần làm cho Phí Hiên nhận ra anh đang bị giam, chắc chắn anh sẽ có phản ứng chân thật.

Đêm đó An Sênh không có quay lại tầng hầm. Vốn dĩ cô định cùng Phí Hiên ở trong căn phòng nhỏ đó. Nhưng cô muốn Phí Hiên nhận ra cô không đùa với anh, ý thức được bản thân đi hoặc không đi ra ngoài, không phải là việc anh có thể khống chế được.

An Sênh ngủ một giấc rất ngon. Ngược lại, Phí Hiên chờ An Sênh một đêm không ngủ.

Anh cho rằng cô đang thẹn thùng, chạy một lúc sẽ lập tức trở lại. Nhưng đợi một hồi, kim đồng hồ liên tục quay, chỉ đến bảy giờ sáng, An Sênh cũng không có trở lại.

Phí Hiên tìm ở trong phòng, phát hiện nơi này vậy mà không có cửa sổ. Tuy rằng anh biết hiện tại là buổi sáng, nhưng mà ngay cả một tia sáng mặt trời đều không thấy.

Vài lần thử đi mở cửa, thậm chí dùng ghế đập, dán tai lên khung cửa nghe động tĩnh ở ngoài, nhưng cái gì cũng không có. Ngoài cửa là một mảng tĩnh mịch, thật giống như... không có người.

Sáng hôm sau, An Sênh bắt xe buýt đến cửa hàng. Cô không có vội vã đi tìm Phí Hiên, mà trước hết vùi mình vào bếp làm bánh ngọt.

Những chiếc bánh điểm tâm thơm ngọt ra lò, An Sênh đặt những món đặc biệt cho Phí Hiên vào một cái khay nhỏ. Sau đó, cô mở ra một cái khe hở, lộ ra một con đường dốc.

Nghe thấy âm thanh, Phí Hiên lập tức đứng lên, nhìn thấy tay An Sênh, anh chạy lên hai bước, còn chưa kịp chạm vào thì tấm sắt đã đóng lại.

Phí Hiên chỉ cho rằng đây là một gác xép. Tối qua anh đã thử kéo tấm sắt, nhưng nó vẫn không xê dịch chút nào. Hiện tại, anh nằm trên con dốc, dùng sức kéo như thế nào, nó cũng bất động như đêm qua.

"An Sênh! Em đang ở đâu?! Làm cái gì?!" Phí Hiên hét lên vài tiếng, bên ngoài như cũ không có tiếng đáp lại.

Anh không mở được tấm sắt, chỉ có thể theo sườn dốc đi xuống dưới, nhìn những chiếc bánh mới được nướng, nhíu mày.

Muốn chơi với anh, nhưng lại không gặp anh, đây là cái đạo lý gì?

Hơn nữa, anh mới phát hiện ra, sau tấm sắt không phải là gác xếp... Anh đang ở dưới tầng hầm?

An Sênh chạy nhanh tới màn hình theo dõi, nhân lúc trong cửa hàng không có ai, cô kéo màn hình ra. Nhìn thấy Phí Hiên đang đứng bên cạnh đường dốc, nhìn chằm chằm khay bánh cô vừa đẩy xuống, một lát sau mới cầm lấy một cái nhét vào miệng.

- Hết chương 57.1-