Ngày mai là cả ekip phải trở về Thượng Hải nên hôm nay Băng Linh đã hẹn Đông Phương phu nhân đi shopping cùng cô. Lúc trước đến nhà Đông Phương chơi, Băng Linh cũng đã đồng ý đi mua sắm cùng bà rồi nên không thể thất hứa được. Huyền Thương đũng muốn đi cùng nhưng bên phía tập đoàn có một vài hợp đồng cần anh xem lại nên không thể đi chung với hai người được, chỉ có thể đợi đến trưa sau khi xử lý xong công việc sẽ đến trung tâm thương mại cùng hai người.
Hôm nay hai người vừa mới thức dậy, vệ sinh xong đi xuống định nấu đồ ăn sáng thì đã thấy Đông Phương phu nhân đến nấu ăn sẵn rồi ngồi chờ Băng Linh. Thấy hai người từ trên lầu đi xuống thì bà đứng dậy từ trên ghế đi đến kéo Băng Linh đến bàn ăn, để cô ngồi xuống dùng bữa sáng mà bà đã nấu, xem con trai mình như không tồn tại, nhìn cũng không nhìn một cái.
- Tiểu Băng à, con ăn nhanh đi rồi chúng ta còn đi nữa. Đây đều là do ta nấu đó, con ăn thử xem có ngon không?
- Dạ, cảm ơn bác gái!
Băng Linh lễ phép nói với Đông Phương phu nhân rồi quay qua nhìn Huyền Thương đang nhàn nhã đứng trên cầu thang đút hai tay vào túi quần.
- Thương, anh cũng đến ăn đi, đứng đó làm gì, coi chừng bị trễ đó.
Mà Huyền Thương đang đứng nghe bà xã gọi thì không chậm một giây đến ghế ngồi xuống ăn sáng. Đông Phương phu nhân cũng kéo ghế ra ngồi bên cạnh Băng Linh.
- Con cứ ăn đi, thằng đó mình đồng da sắt, nhịn một bữa không chết được, không biết con thích món gì nên bác mới nấu hơi nhiều một chút nếu không nó có phần sao, đây đều là hưởng ké từ con cả thôi.
Băng Linh nghe bà nói thì cũng chỉ mỉm cười, rõ ràng là bà rất quan tâm Huyền Thương, chỉ cần nhìn bàn ăn sáng này thì biết, đều là món Huyền Thương hay ăn nhất. Bà quan tâm nhưng lại luôn nói chuyện với anh bằng cái thái độ gay gắt như vậy. Cũng chỉ trách Huyền Thương luôn giữ cái biểu cảm 50 sắc thái một gương mặt, Đông Phương phu nhân chỉ muốn phá vỡ cái biểu cảm ấy của anh mà thôi. Băng Linh cũng biết trong nhà mẹ con hai người tuy hay nói chuyện đối chọi lẫn nhau nhưng lại thân với nhau nhất giống như cô và Thượng Quan Quân vậy.Tính tình của bà cũng có chút trẻ con, nói chuyện lại thẳng thắng không chút kiêng dè, ít ra nhờ vậy mà Huyền Thương cũng không đến nỗi nhạt nhẽo khi nói chuyện vì có một người mẹ dễ thương như Đông Phương phu nhân thì khả năng ăn nói tất nhiên không giống người thường.
- Mẹ à, con thật sự không biết năm xưa có phải mình bị bế nhầm không nữa. Có người mẹ nào nói như vậy với con trai mình chưa.
- Mẹ cũng thật hi vọng năm xưa bế nhầm, đáng tiếc không phải. Có điều mày sống mấy chục năm rồi đến hiện tại mới làm được một việc ra trò là tìm được cho mẹ một đứa con dâu thế này đấy. Cho nên miễn cưỡng cho mày chút mặt mũi nếu không mẹ đã nói hết những chuyện xấu hổ nhất của mày lúc nhỏ cho con bé biết rồi.
- MẸ! Mẹ đừng nói nữa để cô ấy ăn sáng cho xong, hai người còn đi mua xắm nữa.
- Hừ!
Băng Linh ngồi một bên vừa ăn vừa xem mẹ con hai người đấu khẩu mà vui vẻ không thôi. Sinh ra trong hào môn mấy ai có thể hạnh phúc như vậy chứ.
Hai người ăn xong, Băng Linh định làm chén đi rửa nhưng bị Huyền Thương ngăn cản. Anh nói mẹ đợi lâu rồi nên cô đưa bà đi trước đi, chén bát để anh rửa. Dù sao anh đến công ty cũng chỉ xem hợp đồng chứ không làm gì nên không cần để ý thời gian. Băng Linh thấy cũng hợp lý nên nghe lời lên phòng thay quần áo rồi lái xe đưa Đông Phương phu nhân đi shopping.
Băng Linh và Đông Phương phu nhân càn quét hết các cửa hàng trong trung tâm thương mại. Nhưng mua thì chỉ có Đông Phương phu nhân mua thôi, trang phục hay phụ kiện của Băng Linh đều được đặt làm riêng, mỗi tuần đều sẽ được người khác mang đến nhà định kỳ nên cô rất ít khi đi mua đồ, lâu lâu mới cùng mấy cô bạn thân của mình đi dạo thôi. Hôm nay đi cùng một người cuồng mua sắm như Đông Phương phu nhân thì miễn cưỡng mua vài thứ thôi, đều là bị ép phải mua.
Hai người dạo hết một buổi sáng, đồ mua nhiều quá phải đưa cho vệ sỹ mang xuống xe, hiện tại chỉ có hai người đi thôi. Đông Phương phu nhân dẫn Băng Linh vào một cửa hiệu bán trang phục nữ thuộc một thương hiệu rất nổi tiếng. Hai người nhìn một lượt các trang phục được treo trong cửa hàng, Đông Phương phu nhân nhìn thấy một chiếc váy màu hồng có đính đá quý. Áo không dây, dài chấm đất. Mặc đi dự tiệc cũng rất thích hợp.
Đông Phương phu nhân kéo Băng Linh qua, bảo nhân viên lấy cho cô thử, nhưng chưa kịp lấy xuống thì đã có người lên tiếng.
- Bộ váy này, tôi muốn!
Từ Mộng
Thật là có duyên, trung tâm thương mại này lớn như vậy, lại gặp cô ta ngay đúng của hàng này, cô ta lại nhắm trúng bộ váy mà Đông Phương phu nhân chọn cho cô nữa chứ.
- Xin lỗi vị tiểu thư này, bộ váy này, tôi đã nhìn trúng trước rồi.
Đông Phương phu nhân nhìn thấy Từ Mộng không biết từ đâu bước ra tranh đồ với bà thì đã không vui rồi. Lên tiếng nói với cô ta, trong giọn có chút mất kiên nhẫn.
- Các người nhìn trúng nó nhưng chưa có mua mà, vả lại nhìn cách ăn mặc của các người chắc cũng chẳng có khả năng mua nổi bộ váy này đâu nhỉ, tôi nói có đúng không tiểu thư Angela?
Từ Mộng nhìn thấy Băng Linh ở đây, đi cùng một phụ nữ trung niên khác thì cũng bất ngờ, cô ta để y là hôm nay không có Huyền Thương đi cùng cô. Đặc biệt Băng Linh lại định thử bộ váy mà cô ta nhìn trúng, đã vậy cô ta càng phải mua cho bằng được bộ váy này. Từ Mộng cứ nghĩ Băng Linh đi cùng mẹ cô, đến đây đi dạo cho có vậy thôi chứ cũng chẳng có tiền mua nổi thứ gì nên cũng tỏ thái độ coi thường. Mà Đông Phương phu nhân đứng một bên đương nhiên cảm nhận được sự khinh thường của Từ Mộng. Bà rất tức giận nhưng vẫn phải kìm nén, bà sông mấy chục năm trên đời, từ khi sinh ra đã được che chở, bảo vệ trong vòng tay của mọi người, gả đến phương xa cũng chưa từng chịu ủy khuất hôm nay lại bị một con nhóc miệng còn hôi sữa xem thường như vậy, coi thường bà thì thôi đi lại dám ăn nói như vậy với.con dâu tương lai của bà, có phải sống chán rồi nên muốn chết phải không.
Mà Băng Linh nghe Từ Mộng nói năng bất lịch sự như vậy cũng không nén nổi tức giận. Lên tiếng nói với cô ta.
- Phải, mặc dù chúng tôi chưa mua bộ váy này nhưng chúng tôi đã để ý và muốn thử trước rồi, Từ tiểu thư là người đến sau có phải nên biết kiêm nhẫn mà đợi một chút không? Còn việc chúng tôi có mua nổi hay không, Từ tiểu thư biết hay sao?
Đối với Băng Linh thì không khó để đoán ra suy nghĩ của Từ Mộng. Cô và Đông Phương phu nhân đi mua sắm từ sáng tới giờ đều có hai vệ sỹ đi theo xách đồ, vừa nãy đã để vệ sỹ mang đồ xuống xe cất rồi nên hiện tại cả hai tay không mang gì ngoài túi xách. Trang phục mà hai người mặc cũng chẳng phải của thương hiệu nổi tiếng gì. Băng Linh mặc đồ được thiết kế riêng, chỉ có một bộ nên người ta không biết của thương hiệu nào mà mẹ của Huyền Thương lại mặc một bộ sườn xám do tự tay Băng Linh vẽ và cho người thiết kế rồi mang đến tặng cho bà. Hai bộ đồ không thuộc thương hiệu nào nhưng lại có nét đặc biệt của riêng nó, người có hiểu biết tất sẽ nhìn ra thân phận của người mặc nó chỉ có kẻ nông cạn như Từ Mộng mới không nhận ra thôi. Ngau cả cô nhân viên đang đứng nãy giờ còn cảm nhận được Băng Linh và Đông Phương phu nhân là người không thể xem thường mà. Có điều dù sao cô ta cũng chỉ là nhân viên làm công ăn lương, khách hàng là thượng đế khôbg thể đắc tội, bọn họ biết thân phận Từ Mộng nhưng không biết thân phận của Băng Linh và Đông Phương phu nhân, bên nào nặng bên nào nhẹ bọn họ chỉ có thể nhìn mà làm.
- Tôi chỉ cần nhìn là biết mẹ con hai người không đủ khả năng mua nổi bộ váy này. Angela, không lẽ cô ngây thơ tới nỗi nghĩ đóng một, hai bộ phim là đủ tiền để cô mua nổi bộ đồ này sao. Ha, nực cười, à mà William đâu rồi, anh ấy không đi cùng cô để trả tiền cho cô sao hay là anh ấy chán cô rồi.
- Cô câm miệng, nếu nó dám chán Angela, tôi chặt gãy chân nó. Còn cô, cô nghĩ cô là ai mà kiêu căng như vậy, còn trẻ mà đã không biết phép tắc như vậy rồi, ai có thể chịu được một người như cô chứ. Bố mẹ cô thật đáng thương khi có một đứa con gái như cô, ai lấy phải cô chắc chắn sẽ xui xẻo ba đời đấy. Người gì đâu đã không xinh đẹp rồi còn vô phép vô tắc, bất lịch sự, ỷ mình giàu rồi khinh thường người khác. Cô nên nhớ núi này cao còn có núi cao hơn, đừng nghĩ nhà mình là giàu có nhất đại lục này, mai sau sẽ hối hận đó. Tôi nhìn cô đi đến đây một mình thì chắc chắn là chưa có người yêu hay chồng có đúng không, phải rồi, một người như cô ế là đúng.
Đông Phương phu nhân nghe Từ Mộng nhắc đến Huyền Thương thì như đυ.ng phải vảy ngược, đặc biệt cô ta lại nói Huyền Thương sẽ chán Băng Linh thì bà lại càng tức hơn, nói cô ta một tràng khiến mặt cô ta tức tới nổi thay đổi màu sắc liên tục, hệt như con tắc kè hoa vậy.
- Bà...bà, sao bà dám nói như vậy hả. Bà nói tôi như vậy cũng chẳng sao, chẳng phải coi gái bà cũng bị William đá rồi sao, nếu không tại sao cô ta không đi cùng anh ấy mà lại đi cùng bà. Bây giờ bà nói nhiều như vậy thì có ích gì, dù là bộ váy này hay là William, phàm là những thứ Angela thích tôi đều muốn. Các người có cướp nổi không. Còn cô, mau gói bộ váy đó lại cho tôi, đây là thẻ thành viên VIP của tôi.
Câu cuối là Từ Mộng nói với cô nhân viên bán hàng. Sau đó cô a lấy từ trong túi xách ra một cái thẻ thành viên vip của thương hiệu cửa hàng này và một cái thẻ ngân hàng của cô ta. Mà Đông Phương phu nhân đứng một bên đang được Băng Linh vuốt giận thấy cô ta như vậy thì lớn tiếng nói.
- Đợi đã, bộ váy này tôi chọn trước.
Chưa kịp để Băng Linh ngăn cản thì bà đã nói trước rồi.
- Vậy bác có thẻ thành viên không ạ, người có thẻ thành viên sẽ được ưu tiên hơn, vị tiểu thư này chẳng những có thẻ thành viên mà còn là khách vip của chúng tôi nên sẽ được ưu tiên hơn.
- Sao hả, không có phải không, tôi đã nói mà, kẻ có thân phận như các người làm sao biết thẻ thành viên như thế nào.
- Từ tiểu thư có phải khinh người quá rồi không, sao cô biế tôi không có thẻ thành viên. Sở dĩ tôi không lên tiếng nãy giờ là vì tôi không thích bộ váy này nên chẳng muốn tranh cãi với một người có học thức cao như Từ tiểu thư đây, ảnh hưởng đến việc buôn bán của cửa hàng, còn nữa vị phu nhân này không phải mẹ tôi. Nãy giờ cô hiểu lầm hơi nhiều rồi thì phải.
- Không phải mẹ cô, cô nghĩ tôi là con nít sao? Chẳng qua là cô muốn giữ chút mặt mũi cho bản thân và bà ấy nên mới nói vậy thôi. Bà ấy không phải mẹ cô thì là mẹ ai chứ?
Băng Linh định lên tiếng trả lời thì đã có một giọng nói khác trả lời dùm rồi.
- Mẹ tôi!
Mà khi nghe thấy giọng nói ấy, Băng Linh nở một nụ cười dịu dàng, Đông Phương phu nhân thì lại tức giận, miệng lẩm nhẩm:
‛ Thằng ranh con, mày chết với mẹ! ’
Bà noi rất nhỏ chỉ đủ Băng Linh nghe được. Còn Từ Mộng thì sững sờ, gương mặt có một biểu cảm hệt như sét đánh giữa trời quang.
Tiếp đó Huyền Thương xuất hiện trong của hàng cùng với tiếng hút khí của các nhân viên nữ.
- Anh đến rồi!
Huyền Thương bỏ qua những ánh mắt nóng chết người của các nhân viên mà bước đến đứng cạnh Băng Linh, đưa tay vuốt tóc cô, nói ra ba chữ đó.