Hồ Sơ Thần Côn

Chương 45: Tâm nguyện được đền đáp (H)

Edit: jena

Hơi nước mờ mịt trong phòng tắm, cả người Hứa Du Kỳ dán lên người đối phương, da thịt trần trụi kề cận bên nhau, cả hai đều có thể nghe thấy tiếng tim đập rõ ràng. Vòi sen chưa tắt, nước róc rách chảy, xuôi xuống hai thân thể ấm nóng.

Ý thức của Hứa Du Kỳ mơ hồ, ngây người trong chốc lát mới nghĩ rằng không có liên quan đến nước, mà là nhiệt độ của cơ thể đang tăng cao. Cậu dựa vào người Cát Thiệu nghỉ ngơi, cố gắng chống tay đứng thẳng dậy, mơ màng nhìn xuống dưới, sau đó im lặng quay mặt đi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao lại động dục..."

Cát Thiệu cười ra tiếng, cố gắng kiềm chế không kéo cậu lại ôm vào lòng, chỉ cúi đầu cắn lên tai cậu một cái, giọng nói đè nén: "Ai bảo tôi yêu em làm gì..."

Bên tai truyền đến một dòng điện lưu nhỏ khiến Hứa Du Kỳ không nhịn nổi thở dốc, cậu nghiêng đầu muốn tránh nhưng sau đó người này lại từ tai hôn xuống một đường, liếʍ láp trên cổ. Cái lưỡi trơn trượt lướt qua da thịt mịn màng khiến cậu cảm nhận được rõ ràng đôi môi nóng rực của đối phương. Người cậu run lên, nước ấm từ từ chảy xuống, cậu hốt hoảng mở miệng kêu, giọng nói đã khàn khàn: "Tiểu Bạch à..."

Thanh âm nũng nịu, mang theo chút áp lực vì thở dốc vì giật mình trước sự ướŧ áŧ của đầu lưỡi không ngừng cắn nuốt bên tai.

Không khí trong phòng tắm ngày càng ái muội. Ánh mắt của Cát Thiệu ngày một tối hơn, hắn tắt vòi hoa sen, bất ngờ chế trụ Hứa Du Kỳ lên tường, vươn tay ôm lấy gáy cậu, đẩy đầu thiếu niên lên rồi hung hăng hôn xuống.

Tường gạch lạnh lẽo kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho Hứa Du Kỳ phát run, ý thức tỉnh táo dần, cậu duỗi tay muốn đẩy hắn ra, nhưng người nọ vẫn liên tục áp chế xuống, l*иg ngực nóng hầm hập gắt gao dán vào người cậu. Trước sau nóng lạnh luân phiên kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Hứa Du Kỳ phải rêи ɾỉ ra tiếng. Cậu cảm thấy tìиɧ ɖu͙© dưới tác động của hơi men ngày một tăng cao, thiêu đốt cả người, đến lý trí cũng vỡ vụn. Hứa Du Kỳ nắm chặt lấy tay đối phương, nhiệt tình đáp lại.

Cát Thiệu gia tăng lực đạo ở bàn tay ôm phần gáy của thiếu niên, dùng sức đẩy cậu về phía mình để đầu lưỡi ẩm ướt tiến sâu vào, một tay khác men theo bờ vai của cậu xoa nắn từ từ xuống phía dưới, đầu ngón tay run run không thể khống chế.

Hắn muốn Hứa Du Kỳ là của mình, một cách hoàn toàn, triệt để, chỉ thuộc về một mình hắn. Suy nghĩ này ngày càng mãnh liệt khiến cho năng lực tự chủ của hắn thêm điên cuồng.

Hứa Du Kỳ mơ hồ "ưm" một tiếng, nước bọt không thể giữ lại trượt xuống quai hàm. Nụ hôn này quá sâu, cậu cảm giác dưỡng khí trong l*иg ngực mình bị hút hết sạch, vì vậy không thể chịu nổi mà đẩy đối phương ra.

Cát Thiệu lại túm lấy tay cậu, kéo xuống bên dưới, đặt lên phân thân nóng rực của mình. Hắn buông Hứa Du Kỳ ra để cậu hít thở, đôi mắt xoáy sâu vào gương mặt ửng hồng, giọng nói khàn khàn: "Kỳ..."

Hứa Du Kỳ uống rất nhiều rượu, sau đó ở trong phòng tắm một thời gian dài, thân thể đã sớm nhũn ra, bây giờ càng không có cách nào đứng thẳng được. Cậu ngửa đầu, há miệng thở hổn hển, bỗng nhiên phát hiện tay đang đặt lên một thứ cực nóng, tức khắc thít chặt yết hầu, chậm rãi ve vuốt.

Hô hấp của Cát Thiệu nặng nề, lại tiếp tục hôn.

Sóng triều cuồn cuộn khiến cả hai như điên lên, hắn rêи ɾỉ bên tai Hứa Du Kỳ: "Kỳ, muốn em..."

Trong đầu Hứa Du Kỳ ầm ầm sụp đổ, gần như không còn nghe rõ hắn nói gì. Nhiệt độ trong phòng tắm cộng với men say khiến ý thức cậu ùn ùn ngâm trong một con suối nóng, chỉ biết làm theo bản năng.

"Anh không nhịn được nữa..." Cát Thiệu cắn lên tai thiếu niên, giọng nói tràn ngập bí bách: "Em không nói, anh xem như em đồng ý."

Hứa Du Kỳ không nói thật, nhiệt độ tăng cao trong người khiến cậu không thể chịu đựng được nữa. Cậu đồn dập thở, buông thứ trong tay ra, kéo tay người này đến nguồn cơn nóng rực của mình, nhỏ giọng rêи ɾỉ: "Nóng, giúp em..."

Hô hấp của Cát Thiệu căng thẳng, không nói hai lời bắt đầu ma sát, một tay còn lại trượt xuống cổ thiếu niên xoa bóp, lực đạo vừa phải, mang theo đau đớn nhỏ cùng kɧoáı ©ảʍ.

Đầu óc hun trong sóng tình, Hứa Du Kỳ không thèm kiêng kỵ mà rêи ɾỉ thật lớn, cả người vã mồ hôi, chỉ cảm thấy vách tường phía sau cũng ngày một nóng hơn.

Cát Thiệu nhận thấy thứ trong tay đã xảy ra biến hóa, hắn lập tức dừng lại, vươn tay lấy sữa tắm bên cạnh, vòng ra phía sau lưng thiếu niên, một ngón tay len lỏi vào thông đạo.

Hứa Du Kỳ kêu lên một tiếng, khẽ nhíu mày, nhưng cảm giác quái dị đã bị kɧoáı ©ảʍ che lấp đi. Cậu nắm lấy tay hắn: "Làm em ra, nhanh, nhanh lên..."

"Chưa được." Cát Thiệu dịu dàng hôn lên môi cậu, bỏ thêm một ngón tay chen vào, nhẹ nhàng khai thác. Lửa nóng khiến hắn dần không thể chịu đựng nổi. Hắn rút tay ra, xoay người thiếu niên lại, một đường hung hăng cắm vào, tiến đến góc khuất sâu nhất của cậu.

"A!" Đau đớn đột ngột kéo đến khiến Hứa Du Kỳ la lên, ý thức biến mất, đại não trống rỗng, gần như một lúc lâu sau mới nhận thức được gì. Cậu biết trạng thái hiện tại của cả hai, đáy lòng dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ, nhưng ngoài sợ hãi còn có một sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ khó nói. Cậu thở hổn hển: "Anh, anh nhẹ chút..."

"Sẽ cố gắng." Cát Thiệu thấp giọng đáp, bắt đầu chuyển động. Hắn ôm chặt lấy thiếu niên, kéo đầu cậu lại, không ngừng hạ xuống những nụ hôn sâu.

Người mình ngày đêm tâm niệm suốt hai đời cuối cùng cũng ở trong vòng tay, loại cảm giác này thật sự quá hạnh phúc, thậm chí hắn còn cảm thấy mỗi tế bào trên người như muốn gào thét đến điên cuồng.

"Kỳ, yêu em...." Cát Thiệu cúi đầu cắn bên tai thiếu niên, thúc từng cú thật mạnh, khàn khàn nói: "Kỳ, vĩnh viễn đừng rời xa anh."

"Đã nói anh... nhẹ, nhẹ thôi, Tiểu Bạch!" Hứa Du Kỳ không thể chịu nổi mà kêu to, bất lực chống tay lên tường. Lực đạo phía sau quá mạnh, cậu không chống đỡ được, muốn dừng lại nhưng một thứ nóng rực liên tục đâm vào nơi sâu nhất khiến cả người cậu run lên, toàn thân nhũn ra, nếu không có vòng tay của Cát Thiệu ôm lấy eo, cậu đã sớm trượt xuống đất.

Động tác của Cát Thiệu hơi dừng lại, nâng cằm thiếu niên lên hướng về phía mình. Hứa Du Kỳ nhắm chặt hai mắt, mái tóc ướt dán sát vào bên tai, hàng mi dài run rẩy, dù đang cau mày nhưng vẫn có thể nhận ra một niềm sung sướиɠ đang lan tràn.

Cát Thiệu cắn lên môi thiếu niên, thứ đang vùi sâu trong người cậu tiếp tục dũng mãnh chuyển động, khàn khàn cười nhẹ: "... Ở đây hả?"

Trong miệng Hứa Du Kỳ phát ra một âm thanh vụn vỡ, thân thể tiếp tục co giật, cậu đành phải trừng mắt nhìn hắn. Đôi mắt to tròn nhiễm một tầng hơi nước bây giờ còn bị tìиɧ ɖu͙© hun nóng, ánh mắt không có một chút khí thế, ngược lại như móng vuốt mèo cào cào vào tim. Cát Thiệu hít sâu một hơi, tiếp tục đâm vào chỗ kia.

Hứa Du Kỳ rêи ɾỉ to, cảm giác rõ ràng thứ trong người mình vừa to thêm một vòng.

"..." Cậu thở hổn hển mắng: "Tên khốn nhà anh!"

Cát Thiệu cười, cúi đầu liếʍ láp lên cần cổ trắng: "Chút nữa thôi, em sẽ biết anh có thể khốn nạn như thế nào ngay..."

Hứa Du Kỳ há miệng muốn nói nhưng vòng tay trên eo lại tăng thêm sức lực, kéo cậu vào một vòng xoáy mới, từng cú thúc đều mạnh mẽ chuẩn xác, nghiền ép vị trí kia. Bên tai vang lên tiếng nước, cậu cảm nhận được một dòng nước ấm áp nhầy nhụa đang không ngừng trượt xuống hai bên chân, loại kɧoáı ©ảʍ bùng nổ này khiến cậu không thể suy nghĩ gì nữa: "Tiểu, Tiểu Bạch, đừng mà... Đừng... A..." Giọng nói của cậu đứt quãng: "Đừng... Dừng lại..."

Cát Thiệu cắn lên vai thiếu niên, ra vẻ nghiền ngẫm: "Hả? Đừng dừng lại?"

"Anh... Con mẹ nó..." Hứa Du Kỳ bất lực, nhưng cậu không kịp oán giận vì cơn sóng tình đã kéo cậu đi thật xa.

"Không phải em muốn biết chuyện kiếp trước sao?" Giữa những động tác kịch liệt, cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp của Cát Thiệu vang lên, giọng nói trầm khàn mang theo hơi thở nóng hầm hập. Người này nói xong cũng không chờ cậu trả lời, vừa rút ra một nửa liền hung hăm đâm vào: "Được, anh sẽ nói cho em."

Tay của Hứa Du Kỳ không còn lực chống lên tường, bất lực rũ xuống hai bên tay của Cát Thiệu. Cậu muốn quay đầu nhìn hắn theo bản năng, nhưng thứ kia tiến vào quá sâu, cậu chỉ cảm thấy hoa mắt, sóng triều ồ ạt bao trùm khắp người, thân thể liền mềm nhũn, run rẩy bắn ra. Cậu thở hổn hên: "... Anh vừa nói cái gì?"

Cát Thiệu không đáp. Hắn cúi người, dán ngực vào lưng thiếu niên, hô hấp nóng rực phả vào gáy của cậu, phân thân to lớn bắn thẳng vào chỗ sâu nhất. Hắn nhắm mắt hưởng thụ cảm giác ấm áp ôm lấy cả người rồi từ từ mở mắt, sau đó hỏi: "Em không nghe được?"

Hứa Du Kỳ khép hờ mắt, thân thể không còn chút sức lực: "... Em chỉ nghe được nửa câu đầu."

Cát Thiệu nâng cằm cậu, dịu dàng hôn lên: "Không nghe được thì quên đi."

Hứa Du Kỳ nhấc mí mắt, lười biếng nhìn con mèo bự hư hỏng, rầm rì né tránh móng vuốt: "Đi ra ngoài."

"Không, bên trong ấm lắm, anh luyến tiếc." Cát Thiệu ôm thiếu niên, thuận tay mở vòi sen, dùng nước rửa trôi mồ hôi trên người cả hai, cuối cùng nhẹ nhàng rút ra, rửa sạch cho cậu.

Hứa Du Kỳ không thể mở mắt nổi, dựa vào l*иg ngực to rộng, mặc hắn tùy ý, ngoan ngoãn nghe lời.

Cát Thiệu thấy thiếu niên quá mệt mỏi cũng không ép cậu làm tiếp, tắm rửa sạch sẽ thì ôm cậu ra ngoài. Hắn nhớ đến Liễu Thiên có lẽ vẫn còn ở phòng khách, không khỏi híp mắt.

***

Dù đã là đêm khuya nhưng lúc này Liễu Thiên đúng là còn ở phòng khách. Cậu đang muốn trở về phòng, đi ngang qua phòng tắm lại nghe thấy những âm thanh phát ra từ bên trong, bước chân liền cứng đờ. Cậu nghiêng đầu nhìn, ánh mắt mê man, sửng sốt một lúc lâu rồi về lại sô pha ngồi, pha thêm một bình trà nóng.

Âm thanh trong phòng tắm ngày càng lớn hơn, tiếng thở dốc khuếch tán rõ nét trong màn đêm, trở thành chiếc chìa khóa mở ra phần ký ức cậu đánh mất. Cậu hơi rũ mắt, suy nghĩ rất loạn, sau đó nhớ ra mình cũng đã từng thân mật như vậy với một người nào đó.

Cậu ôm ly trà, ngồi im không nhúc nhích, nhìn vào hơi nóng đang bốc lên cao, nhưng vẫn không uống. Cho đến khi một nguồn linh lực mạnh mẽ phóng đến khiến cậu giật mình hoàn hồn, đứng dậy về phòng.

Cát Thiệu chờ đến khi cửa phòng đóng lại mới ôm Hứa Du Kỳ đi ra ngoài, về phòng ngủ của cả hai, ôm nhau ngủ. Con mèo bự cuối cùng cũng đã hoàn thành tâm nguyện, trên mặt là một vẻ thỏa mãn sung sướиɠ.

***

Sáng hôm sau, Cát Thiệu tỉnh dậy từ sớm. Rèm cửa được mở một nửa, ánh sáng từ bên ngoài soi rọi vào phòng, chiếu sáng trên làn da tinh tế, phập phồng lên xuống theo hơi thở của thiếu niên. Hắn kéo chăn ra, cúi đầu nhìn người trong lòng.

Hứa Du Kỳ nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt thanh thản, ngoan ngoãn ngủ thật sâu bên cạnh hắn. Cát Thiệu lẳng lặng nhìn một hồi, cuối cùng cúi đầu hôn, từ từ nhấm nháp đôi môi mềm mại.

Hứa Du Kỳ mơ màng cảm giác được hơi thở quen thuộc, bất mãn nhíu mày, theo bản năng giơ tay đẩu đầu người làm phiền giấc ngủ ra, dứt khoát trở mình quay qua chỗ khác. Lúc này, đường cong duyên dáng sau lưng lộ ra giữa ánh nắng. Nắng vàng lấp lánh trên những dấu vết kí©ɧ ŧìиɧ lưu lại từ đêm qua, những nụ hôn trải dài từ cổ xuống tận eo, đặc biệt mê người.

Đôi mắt Cát Thiệu tối sầm, vươn tay vuốt ve, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại cảnh đẹp ngày hôm qua, phân thân cương ngạnh bắt đầu phấn chấn lên.

Loại chuyện này đã có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, Cát Thiệu kéo cậu vào lòng, thấp giọng gọi: "Kỳ à..."

Hứa Du Kỳ mơ hồ "ừm" đáp lời, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh.

Con mèo bự nhìn món ăn ngon trước mặt, im lặng suy nghĩ nửa giây, cuối cùng ôm lấy eo thiếu niên, điều chỉnh lại tư thế rồi từ từ thâm nhập vào cửa động phía sau. Con đường ướŧ áŧ đêm qua đã được khai thác tốt, bây giờ tiến vào thật dễ dàng. Hắn thở ra một hơi thích ý, từ từ nhấp.

Hứa Du Kỳ rêи ɾỉ một tiếng, cuối cùng cũng mở mắt, cơn say khiến đầu óc cậu hơi đau và mờ mịt, nhưng nhanh chóng cảm nhận được thứ gì đó đang ra ra vào vào trong người mình, ngay lập tức từng hình ảnh đêm qua ồ ạt kéo đến. Vì vậy cậu mới nhận thức được rằng hôm qua kết thúc kỳ thi đại học, cậu muốn giải thoát chính mình nhưng lại đâm đầu vào hang cọp.

"..." Hứa Du Kỳ im lặng nắm tay thành quyền, gầm nhẹ: "Tiểu Bạch!" Thật là quá đáng! Lại dám nhân lúc cháy nhà mà hôi của!

Cát Thiệu hôn lên tai thiếu niên, thấp giọng trả lời, giọng điệu vô cùng thỏa mãn, tiếp tục xoa nắn cậu trong l*иg ngực, còn vươn tay về phía trước nắm lấy Tiểu Kỳ vuốt ve.

"..." Hứa Du Kỳ thở dốc: "Anh một vừa hai phải thôi!"

Cát Thiệu không đáp, tìm được vị trí quen thuộc ở trong cơ thể thiếu niên, ranh mãnh đâm vào. Hứa Du Kỳ run rẩy, tiếng rêи ɾỉ kìm nén trong cổ họng không khống chế nổi mà phát ra, sức lực lúc nãy đã tiêu tán hết.

"Em xem, không phải em rất hưởng thụ sao?" Cát Thiệu siết chặt vòng tay, thở dốc cười hỏi.

Hứa Du Kỳ vùi đầu vào gối: "Quá vô sỉ..."

Lời tuy nói thế nhưng cậu đang cảm nhận sức nóng đang cuộn trào trong người, cuối cùng chỉ có thể mặc người xâu xé. Ý thức của cậu mơ màng, bừng tỉnh nhớ lại chuyện tối hôm qua, hít sâu một hơi, giúp cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh hơn. Cậu quay đầu nhìn hắn, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã bị đối phương bế lên, lưng cậu dán lên ngực hắn, thứ kia chôn vào sâu hơn, khiến cậu "a" lên một tiếng, rướn cổ lên cao, thở hổn hển.

"..." Trên trán cậu đứt phựt một sợi gân xanh: "Anh đủ chưa... Rốt cuộc tối hôm qua anh nói gì hả?"

Cát Thiệu có chút ngoài ý muốn: "Em vẫn để ý?"

"Vô nghĩa." Hứa Du Kỳ đáp: "Anh kể chuyện kiếp trước, chẳng lẽ em không để ý?"

"Ồ." Cát Thiệu cọ mặt mình lên mặt cậu, ăn ngay nói thật: "Anh muốn kể cho em."

Hứa Du Kỳ ngẩn ra, vội vàng nắm lấy tay hắn: "Thật?"

Cát Thiệu gật đầu, biểu tình vô hại: "Nhưng em phải giúp anh thỏa mãn đã."

"..." Hứa Du Kỳ im lặng quay đầu, từ bỏ giãy giụa: "Vậy anh con mẹ nó anh lên."

"Thật là không có tình thú..." Cát Thiệu lẩm bẩm, đè cậu xuống giường, chuyển động thật nhanh.

Chờ đến khi hai người chiến đấu xong, Hứa Du Kỳ rầm rì từ phòng tắm đi ra ngoài, Cát Thiệu đang nấu cơm, trong phòng khách không còn thấy bóng dáng của Liễu Thiên. Cậu nhìn vào phòng bếp, sau đó dứt khoát vào phòng ngủ chính.

Ngoài ban công của phòng ngủ chính, Liễu Thiên đang đứng, hướng mặt ra ngoài, hơi thở trên người còn yếu ớt hơn lúc trước. Hứa Du Kỳ nhìn một lúc lâu, nghiêng đầu hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Liễu Thiên hoàn hồn, nhẹ nhàng thở dài: "Tôi nhớ ra rồi."

___________________________

=)))))) một chương thật yomost, nhưng không nên dùng sữa tắm làm chất bôi trơn trong đời thực nha