Edit:
Pink2205
Không nhận được câu trả lời của Lâm Chi, Quý Hoài Thịnh bế cô lên, tiến đến gần chân tường trong khi vẫn giữ nguyên tư thế, để tấm lưng trần mịn màng của cô tựa vào tường phòng tắm.
“Lạnh… Lạnh, phía sau lạnh quá.” Lâm Chi cứng đờ vì bức tường lạnh lẽo, thân thể căng thẳng, vật to lớn đang nằm trong hoa huy*t bị xoắn chặt lấy.
“Hừ…” Cô kẹp chặt quá, đôi môi mỏng của Quý Hoài Thịnh mím lại, nhả ra một tiếng rên khẽ. Anh vỗ mông cô, nói ngắt quãng: “Thả lỏng chút, kẹp chặt như vậy làm sao anh chuyển động được?”
Anh muốn rút côn th*t đang cắm sâu bên trong ra ngoài, nhưng vì cô kẹp chặt quá, thịt mềm bọc kín lấy thân gậy thô to, khiến anh dùng sức vô cùng vất vả.
“Đúng là bướng bỉnh, càng kẹp càng chặt.” Anh vỗ mạnh hai cái lên mông cô, ngay lập tức, hai dấu tay đỏ ửng nổi rõ trên bờ mông trắng ngần.
“A… A… Đau.” Lâm Chi rêи ɾỉ, co mông lại.
“Tiểu huyệt của em không nghe lời, kẹp chặt quá. Anh phải làm cho nó rộng ra, lần sau mới dễ ra vào.”
Quý Hoài Thịnh mở rộng hai chân Lâm Chi, rút côn th*t ra đến cửa huyệt, chỉ để qυყ đầυ ở lại, rồi đâm thật mạnh vào trong, dùng sức ra vào trong tiểu huyệt át chặt chẽ của cô hết lần này đến lần khác.
Tốc độ của anh càng lúc càng nhanh, ấn mông Lâm Chi để không cho cô trượt xuống và cố định ở vị trí thích hợp. Đồng thời mông anh cũng đẩy lên trên, khiến hai bầu ngực nặng trĩu của cô không ngừng đong đưa, gợn sóng.
“A a… Nhanh quá… Ưm… Quá nhanh, em không chịu được.” Cổ tử ©υиɠ bị qυყ đầυ đâm đến tê dại. Lâm Chi khó chịu ưỡn lưng, đôi tay quờ quang trong không trung như muốn bắt lấy thứ gì đó nhưng chẳng bắt được gì cả. Cô bèn luồn tay vào trong mái tóc đen dày, nắm lấy tóc anh, chịu đựng những cơn sóng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt dưới thân.
“Không làm lâu một chút thì sao khơi thông tiểu huyệt của em được. Cố chịu nhé, anh muốn tiếp tục.”
Quý Hoài Thịnh cúi đầu mυ'ŧ bầu vυ' không ngừng đong đưa trước mắt, dùng hàm răng gặm cắn hạt đậu đỏ dựng đứng, hạ thân rung lên như mô tơ điện, tần suất cực cao, nhanh chóng thọc vào rút ra.
Mỗi lần bị anh đâm thật mạnh vào cổ tử ©υиɠ, hô hấp của Lâm Chi đều dừng lại. Từng cú thúc của anh vừa mạnh vừa sâu làm cô không chịu nổi, tiếng rêи ɾỉ sắc bén càng thêm dồn dập.
“A a… Sâu quá… A… Quá sâu, sẽ bị chọc thủng mất.”
Quý Hoài Thịnh buông nụ hoa bị gặm cắn sưng đỏ ra, liếʍ nước miếng dính đầy trên đó, thở dài thoải mái: “Bên trong em chặt quá, để anh làm thêm lúc nữa.”
Anh thẳng lưng nhanh chóng đưa đẩy, mỗi lần đều cắm đến tận cùng. côn th*t màu đỏ tím ra vào trong tiểu huyệt nhỏ hẹp ướŧ áŧ, mỗi lần rút ra
đều kéo theo cả chất lỏng trong suốt, làm chỗ giao hợp của hai người ướt đẫm.
Dâʍ ɖị©ɧ của Lâm Chi chảy qua khe mông, nhỏ xuống sàn nhà và mu bàn chân Quý Hoài Thịnh, làm chân anh dính dính nhớp nhớp.
Anh liếc nhìn chân mình, cười nhẹ: “Em nhiều nước thật.”
Lâm Chi thẹn thùng xoay đầu, không dám nhìn anh, giả bộ như không nghe thấy.
Quý Hoài Thịnh ghé sát lại, cắn tai cô, nhỏ giọng thầm thì: “Anh rất thích…… em ướt vì anh.”
“A a…” Bị câu nói của anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thân thể Lâm Chi run run, hoa huy*t co rút, lêи đỉиɦ, một dòng chất lỏng trong suốt chảy ra, tưới thẳng lên lỗ qυყ đầυ.
“Hmm…” Quý Hoài Thịnh rên khẽ, muốn bắn ra. Khi cô cao trào, hoa huy*t thật sự rất chặt, thịt mềm bên trong vừa hút vừa cắn, xiết lấy côn th*t thô to, giống như trăm cái miệng nhỏ mấp máy, muốn hút hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh.
Toàn thân anh đều bị kɧoáı ©ảʍ cuốn lấy, côn th*t trướng đến phát đau. Anh cúi đầu cọ vào cần cổ trắng nõn của Lâm Chi, để hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, giọng nói trầm thấp thuần mê hoặc: “Chi Chi, bắn vào trong được không, cho em no bụng.”
Ánh mắt Lâm Chi mê ly nhìn anh, nghĩ hai ngày nay là kỳ an toàn. Cô bị anh làm đến ý loạn tình mê, toàn thân sảng khoái, từng lỗ chân lông đều thư giãn mở ra, bèn đáp lại như bị quỷ thần sai khiến: “Ừm… Được, bắn vào đi.”
Tay Quý Hoài Thịnh siết chặt lấy mông cô, dưới thân kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhanh chóng thọc vào rút ra hơn mười lần, rồi cắm sâu vào một cái, qυყ đầυ tiến thẳng vào trong cổ tử ©υиɠ nhỏ hẹp, lỗ niệu đạo mở rộng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt phun trào.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng đến mức làm cơ thể Lâm Chi lại run rẩy. Cô yếu ớt ôm Quý Hoài Thịnh, toàn thân mềm như bông nép vào vòng tay anh.
Chờ dư vị cao trào qua đi, Quý Hoài Thịnh tắm sạch cho Lâm Chi, ôm cô về phòng, cùng đi vào giấc ngủ.
- --
Ngày hôm sau.
Tia nắng ban mai ấm áp hắt vào phòng, Lâm Chi tỉnh lại.
Cô nâng cánh tay đang đặt trên eo mình lên, nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn khuôn mặt say ngủ bình yên của Quý Hoài Thịnh, tình cảm trong lòng trào dâng.
Cô cúi đầu hôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh, thầm thì: “Em nhớ rõ tất cả mọi chuyện đêm qua, chào buổi sáng, bạn trai của em.”