Edit:
Pink2205
Quý Hoài Thịnh cúi đầu ngậm lấy hạt đậu đỏ kiều nộn của cô, gặm cắn, liếʍ láp, đầu lưỡi lượn vòng, xoay tròn nghiền ép.
đầu v* Lâm Chi bị chơi đùa đến tê dại, run rẩy đứng thẳng. Cô thoải mái rầm rì, bất giác ưỡn ngực, đưa sâu vào trong miệng Quý Hoài Thịnh, hy vọng anh mυ'ŧ mạnh hơn.
Quý Hoài Thịnh cười nhẹ, tiểu da^ʍ nữ này muốn bắt người khác hầu hạ đây mà.
Anh vươn tay đến giữa hai chân cô, kéo qυầи ɭóŧ xuống, cắm một ngón tay vào tiểu huyệt ẩm ướt, quấy đảo hai cái.
Nhận ra hạ thân bị dị vật xâm lấn, Lâm Chi khép hai chân lại theo bản năng, kẹp chặt lấy vật kia.
Quý Hoài Thịnh gian nan giật giật ngón tay tìm được điểm mẫn cảm của cô, nhẹ nhàng chọc vào nếp uốn nhô lên kia, thấp giọng hỏi: “Có muốn tôi chạm vào nơi này không?”
“Ưm… Ân…” Lâm Chi không trả lời anh, cái miệng nhỏ rêи ɾỉ, mông vặn vẹo, đẩy về trước, để ngón tay anh cắm vào sâu hơn.
Quý Hoài Thịnh ngẩng đầu nhìn Lâm Chi, phát trong đôi mắt xinh đẹp của cô mờ mịt hơi nước, ánh mắt mơ màng, khóe mắt ửng đỏ, nhiễm màu tìиɧ ɖu͙©, trông vô cùng quyến rũ.
Dáng vẻ mị hoặc, hồn nhiên thiên thành của cô khiến cậu nhóc dưới thân anh lập tức dựng thẳng.
Lâm Chi thật là mẫn cảm, anh mới chơi đùa một lúc mà cô đã có cảm giác, thân thể bất giác đón ý nói hùa theo anh.
Có được lạc thú, đôi chân đang khép chặt của cô cũng thả lỏng, để ngón tay anh ra vào càng thông thuận.
Quý Hoài Thịnh vẫn nghiền ép điểm mẫn cảm của cô, ngón tay thon dài không ngừng quấy đảo trong hoa huy*t, sau đó ấn mạnh vào nếp uốn kia.
Cơ thể Lâm Chi run run, cơ đùi căng lên, một dòng dịch trong suốt chảy ra ngoài cửa huyệt.
Quý Hoài Thịnh rút ngón tay ra, kéo qυầи ɭóŧ của mình xuống, kéo hai chân cô ra, len vào giữa, đỡ dương v*t đã trướng đến phát đau, cọ qua cọ lại trước cửa huyệt ướt đẫm.
Khi thân gậy đủ trơn trượt, eo anh dùng lực, đỉnh về phía trước, qυყ đầυ phá vỡ hai mảnh âm môi, cắm vào trong.
dương v*t vừa xâm nhập đã bị thịt mềm ở cửa huyệt kẹp lấy, chỉ có qυყ đầυ thô to vào được, còn lại khó bước tiếp.
Quý Hoài Thịnh thầm thở dài, lần nào cũng kẹp chặt như vậy, thật là muốn lấy mạng anh mà.
Anh thở sâu, tiếp tục đâm thẳng về phía trước, dương v*t thô dài gian nan phá vỡ tầng tầng thịt mềm, cọ xát với vách trong, từng chút từng chút chen vào hoa huy*t.
Đến khi vào được toàn bộ, anh đâm thẳng về phía hoa tâm, để dương v*t nhập càng sâu.
Quý Hoài Thịnh thoải mái than thở ra tiếng: “Chặt quá, thật thoải mái!”
Cảm giác lúc này mỹ diệu gấp trăm lần, ngàn lần so với hai ngày anh tự dùng tay giải quyết. Anh chỉ hận không thể ngày ngày cắm vào tiểu huyệt vừa ướt vừa chặt của cô.
Lâm Chi nhận ra hạ thân bị một cây gây thô to hơn ngón tay rất nhiều lấp đầy, hai mắt trợn tròn, khϊếp sợ nhìn Quý Hoài Thịnh: “Anh… có phản ứng?”
Quý Hoài Thịnh không chút hoảng hốt, cầm lấy bệnh án trên mặt bàn mở ra cho Lâm Chi xem: “Hôm nay tôi lại đi tái khám, phát hiện mình có chút phản ứng, có lẽ hiệu quả trị liệu hôm qua không tồi. Nhưng nó cứng ba bốn tiếng vẫn không chịu mềm đi, cũng không bắn tinh, trong lúc đó sẽ trướng đau khó chịu. Bác sĩ nói đây là hiện tượng không bình thường, lúc cứng, lúc không. Vậy nên đề nghị tôi tiến hành trị liệu sâu hơn, để nó được giải phóng, chỉ cần nó cứng, thì phải cố gắng làm nó mềm xuống, như vậy mới có thể dần dần khôi phục bình thường.”
Trên bệnh án có con dấu của bệnh viện và chữ ký của bác sĩ, Lâm Chi bán tín bán nghi, hỏi anh: “Anh thật sự cứng ba bốn tiếng mà không bắn sao?”
Quý Hoài Thịnh rút dương v*t ra rồi lại thúc sâu vào trong, thở dốc nói: “Kế tiếp, em có thể thử xem.”
Lâm Chi còn muốn hỏi tiếp, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã biến thành tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn.
“A… A… Từ từ…”
Quý Hoài Thịnh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ, nuốt hết nghi vấn của cô vào trong miệng.
Anh không muốn đợi, hai ngày nay khó chịu lắm, chỉ muốn làm cô thôi.
Quý Hoài Thịnh thọc vào rút ra vài cái, cảm thấy hoạt động trên cái sô pha nhỏ này chẳng dễ chịu chút nào. Nó khó có thể thừa nhận trọng lượng của hai người, lại còn rung lên theo động tác của anh, cứ như thể nó bị đâm không bằng.
Anh bế Lâm Chi dậy, nâng mông cô lên rồi ấn xuống háng mình một cái, nửa cây gậy vừa tuột ra ngoài lại cắm vào trong.
Lâm Chi khẽ kêu một tiếng, cửa tử ©υиɠ đau đến phát run, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thịt mềm co rút, xoắn chặt lấy dương v*t của anh.
Vì đề phòng mình ngã xuống, cô vội vòng hai tay ôm cổ Quý Hoài Thịnh, tựa vào vai anh thở hổn hển.
Bước chân Quý Hoài Thịnh hỗn loạn, suýt ngã, thầm nghĩ tiểu huyệt này kẹp chặt thật.