Lại qua một đêm, sáng sớm Trần Quân vừa mới thức dậy rửa mặt xong liền ngồi luyện công.
Hắn dùng một cây linh dược luyện thể bên trong Linh thổ, cây linh dược này đã lên nhị giai linh dược tên là tùng mạch thảo.Trần Quân vận chuyển huyền công [Thủ Chỉ Kim Cương Thể] để hấp thu dược lực từ linh thảo, hắn vừa hấp thu vừa đưa dược lực đến các mạch nơi tay.
Sự thần kỳ của Thủ Chỉ Kim Cương Thể khiến cho Trần Quân tặc lưỡi không dứt, không trách được nó nằm ở bên trong Thần Trúc, quả nhiên là có chỗ độc đáo của mình.
Một lúc lâu sau, một ít dược dịch đen tuyền bên trong linh thảo lại trở nên trong suốt, rất nhiển nhiên dược tính trong linh thảo đều bị Trần Quân hấp thu sạch sẽ rồi.
"Thoải mái!"
Trần Quân giương đôi mắt, hai đạo nhãn thần sắc bén bạo xạ mà ra, không khỏi thở nhẹ một chút, từ trong giường nhảy xuống, cả người ở giữa không trung xoay một vòng mới rơi xuống mặt đất.
"Quân!chàng dậy khi nào?"
Nhã Uyên lập tức từ trong mộng tỉnh lại, cười dịu dàng nói.
TRẦN QUÂN nhìn Nhã Uyên, mới vừa muốn nói chuyện, sắc mặt trong nháy mắt "Xoát" một cái hồng lên, giống như một cái đại khuê nữ, có hơi mắc cỡ. Hắn hiện tại mới nhớ toàn thân chính mình còn chưa mặc gì đi.
Nhã Uyên ở trong lúc Trần Quân tắm đêm qua đã nhìn thấy hết thân thể của hắn, hiện nay lần nữa nhìn thấy thân thể hùng tráng của Trần Quân đã không còn ngượng ngùng như mới vừa rồi, chỉ là thân thể mang theo mấy phần hồng nhuận đi tới trước mặt Trần Quân, lớn mật ôm lấy eo hổ của Trần Quân nhẹ giọng nói:
"Quân!chàng muốn ta đi"
Người ta Luôn nói nữ nhân khi ở bên cạnh người mình yêu là khi nào cũng phóng khoáng. Ở bên ngoài giao tiếp biểu hiện ra ngoan hiền, văn Nhã nhưng khi đối với người yêu hay biểu lộ ra dáng làm nũng.
Trần Quân không nói lời nào nữa, xoay người bế nàng lên giường. Đặt nhẹ nàng xuống chăn êm, hôn lên môi nàng....
Trong phòng bắt đầu vang lên những âm thanh kỳ quái, những tiếng kêu kỳ lạ vang vọng khắp sân sau.
........
Cổ Tư thành, ở mấy con phố chính đạo giao xoa địa phương, có một toà cực kỳ khổng lồ, đồng thời quanh năm bị nhàn nhạt may khói lượn lờ bên trong nhà trọ kiến trúc đứng sừng sững bên trên.
Bên trên cao nhất nhà trọ, có một tấm biển ghi bốn chữ "Nhà Trọ Họ Lê ", lập loè nhàn nhạt ánh bạc.
Làm cho người qua đường lui tới, không nhịn được đem ánh mắt kính sợ, quay đầu sang.
Nơi này, không thể nghi ngờ chính là nhà trọ giàu nhất Cổ Tư thành.
Sau khi tắm rửa, Trần Quân đổi lại một bộ trường bào trắng noãn, tóc dài do tiểu nhi cắt tỉa cực kỳ có hình, hợp mới khuôn mặt tuấn tú, lại có mấy phần phong thái thiếu niên đẹp trai nhẹ nhàng.
"Uyên! Ta hôm nay muốn dạo vài vòng trong thành cho biết. Nàng có muốn theo không?" Trần Quân hỏi.
"được! Uyên nhi cũng đang rảnh, cũng luôn tiện giới thiệu cho chàng biết trong thành luôn"Nhã Uyên trả lời.
Trần Quân và Nhã Uyên cùng nha hoàng tiểu nhi rời khỏi Lê gia, một đoạn đường vui vui vẻ vẻ đi dạo trong thành Cổ Tư.
Thành Cổ Tư chính là trung tâm kinh tế và chánh trị của hai tỉnh Thái Nguyên - Tuyên Quang, cũng là một tòa thành phồn hoa nổi danh ở nước Đại Cồ Việt. Không chỉ ban ngày náo nhiệt phi phàm, ban đêm cũng không có chút yên tĩnh. Các gian hàng đều treo l*иg đèn để tiếp tục buôn bán, khiến người đi người đến đều náo nhiệt. Đêm ở thành Cổ Tư đều sáng chưng.
Trần Quân dẫn theo hai người nghênh ngang đi trên đường. người ở thành Cổ Tư đang đi vừa thấy bọn họ đều tự động tránh sang một bên và cung kính nói một tiếng: "Nhã Uyên Tiểu thư."
Nhã Uyên trên mặt nở nụ cười dịu dàng với mọi người, hơi vui cười từ từ đi về phía trước. Có người hỏi nàng cũng khẽ gật đầu, giống như một hoa khôi đi giữa trường học được mọi người Chào đón vậy.
Cho dù Người mới tới tuy không quá rõ ràng tình huống, nhưng chứng kiến bên cạnh Trần Quân là Nhã Uyên xinh đẹp hiền dịu, thanh lệ tú nhã, đều kính nể trong bụng, cũng như người khác sáp sang một bên. Vì nàng là tiểu thư của nhà Lê giàu nhất Cổ Tư thành.
Đi ngang qua một gian hàng bán trái cây, Trần Quân đi vào, lão bán hàng thấy hắn với hai thiếu nữ, vội vàng bỏ lại mấy người khách khác mà vội vã chạy như điên tới nịnh nọt: "Chào Nhã Uyên Tiểu thư!"
Nhã Uyên nhã nhặn nói:"bác bán hàng vẫn được chứ" nói xong nàng hơi mỉm cười
Vẻ mặt của lão bản vẫn tươi cười, nịnh nọt nói: "Nhờ phúc tiểu thư, vẫn đủ ăn hai bữa."
Nhã Uyên khẽ gật đầu, đi một vòng, rồi tùy tiện lấy ba quả táo, trên áo dài bằng lụa lau sơ nó, xoay người lại đưa cho Trần Quân một quả đưa tiếp cho tiểu nhi.
"ba quả này 3 văn tiền phải không bác!" Nhã Uyên tươi cười nói.xong đưa tay vào trong móc ra 2 xu đưa cho chủ quán.
"Dạ! Đúng tiểu thư. Cám ơn tiểu thư" lão bản tươi cười nói.
Nhã Uyên nhẹ gật đầu cùng Trần Quân rời khỏi gian hàng trái cây. Thanh âm của lão bản từ phía sau truyền đến: "Nhã Uyên tiểu thư và công tử đi thong thả."
Dọc đường đi đều là thanh âm "Tiểu thư " "Tiểu thư " thay nhau vang lên. Làm Trần Quân cảm thấy như không khí. Nhưng trong lòng lại tự hào "vợ mình ngang ido rồi"
Trần Quân quay sang cười nói với Nhã Uyên "Uyên nhi thật là nổi tiếng nha"
"hihi! Người ta biết em là do kính họ Lê thôi" Nhã Uyên cười cười nói.
"haha! Đi thôi! Dạo tiếp nào" Trần Quân lôi kéo tay hai thiếu nữ đi nhanh.
Đi tới, đoàn người đã đến một trong những con đường phồn hoa náo nhiệt nhất ở thành Cổ Tư, thụ kiều nhai
Thụ Kiều nhai sở dĩ gọi như thế, bởi vì con người này đi ngang qua con kênh bảo vệ thành, trên đó có một cây cầu, mỗi bên đầu cây cầu phân biệt có hai gốc đại thụ không biết tên. Hàng năm vào tháng bảy, có một lượng lớn chim khách đến đây đậu trên hai đại thụ đó. Thụ Kiều liền bởi vậy mà nổi danh.
Cây cầu cũng không dài lắm, nhưng bởi vì có một phong cảnh và tên lãng mạn như vậy, cho nên trở thành thánh địa của các cặp tình lữ trong thành Cổ Tư.
Lúc này chính là tháng bảy. Trên Thụ Kiều nhai đàn chim khách bay lượn, mà lúc ban đêm ngắm nhìn, cũng là một cảnh tượng hoành tráng đáng xem. Rất nhiều đôi tình lữ của thành Cổ Tư và những du khác từ các nơi khác nghe danh mà đến đều từ sớm đến trên Thụ Kiều.
Nhưng cảnh đẹp vì nhìn nhiều lần cũng không tránh khỏi nhàm chán. Ở thành Cổ Tư nhiều năm như vậy, đám người Nhã Uyên, Tiểu nhi đã sớm không có hứng thú với cảnh đẹp khiến người khác phải trầm trồ khen ngợi này.
"Quân! Thϊếp muốn đi mua ít đồ, chàng có đi không? " Sau khi vào Thụ Kiều nhai, Nhã Uyên hỏi.
Trần Quân vội lắc đầu: "Không đi, không đi, ta đến Vọng Thụ lâu chờ nàng.tiểu nhi nàng theo tiểu thư mua sắm đi." Dứt lời liền vội đi qua Thụ Kiều hướng về phía Vọng Thụ lâu, lưu lại Nhã Uyên mặt đang trách móc.
Hắn là không phải là không muốn đi với nàng nhưng là đi mua đồ với con gái rất mệt mỏi, người nào cũng như hắn thôi.