“Ô….. anh…..” Giai Di chưa kịp phản ứng đã bị anh đẩy ngã trên sô pha.
“Tiếp tục gọi anh.” Thạch Đông Thăng thích xưng hô này.
Bị anh đè nặng như vậy làm Giai Di không động đậy được, cô cảm giác được dươиɠ ѵậŧ anh đã cứng, đỉnh vào bộ phận riêng tư giữa hai chân cô.
“Anh Đông, anh làm gì vậy? Chúng ta đều đã kết hôn.” Lý Giai Di không phản kháng, ở công ty của chính mình mà anh dám cưỡng bách cô?
“Tôi biết cô hiểu tâm tư của tôi.” Đông Thăng không muốn tiếp tục giả vờ.
“Tôi không rõ, anh mời tôi lại đây ăn cơm là vì cái này? Sớm biết vậy tôi đã không tới.” Giai Di vuốt ve yết hầu của anh.
Yết hầu là thứ tượng trưng cho mị lực của người đàn ông, Thạch Đông Thăng nhịn không được nuốt nước miếng, yết hầu theo đó lăn lộn.
“Anh Đông, xúc động là ma quỷ, chúng ta đều không còn nhỏ, đạo lý này tôi nghĩ anh so với tôi còn rõ ràng hơn.” Giai Di vuốt ve yết hầu một lúc, tay lại di chuyển xuống dưới ngực.
Dươиɠ ѵậŧ Đông Thăng càng ngày càng cứng, gân xanh trên trán đều nghẹn mà nổi lên.
Hai người đang đánh giá lẫn nhau, ai cũng không chịu cúi đầu nhưng cũng không thể hiện thái độ cự tuyệt. Cả hai sớm đã chịu thua trước du͙© vọиɠ.
Cuối cùng vẫn là Thạch Đông Thăng nhịn xuống, anh đứng dậy, quần tây màu đen đỉnh lên một cái lều.
Lý Giai Di không nghĩ bộ phận kia của anh lớn như vậy, giống như một bao.
“Cô đi về làm việc trước, tan tầm ngồi xe của tôi về nhà.” Đông Thăng không cho cô từ chối, anh nói.
“Nói sau đi.” Giai Di nói xong liền mở cửa đi rồi, cô kỳ thật cũng hơi luống cuống, thân thể cường tráng của anh đã làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cô.
Thạch Đông Thăng nhìn đũng quần của mình thì cười ra tiếng, bản thân từ khi nào kém như vậy, đối với người phụ nữ đã kết hôn cũng cứng.
Giai Di vừa tiễn một bạn nhỏ về nhà, nhìn đồng hồ đã 7 giờ tối, cô từ nhà trẻ đi ra đã thấy anh đứng trước cửa chờ, thực đúng giờ.
“Đi thôi.” Đông Thăng nói xong xoay người ngay.
Giai Di yên lặng đuổi theo bước chân anh.
Trên xe hai người một câu cũng không nói, Giai Di ngồi ở ghế phụ, ngắm bàn tay to của anh đặt trên tay lái, chính là đôi tay này ở văn phòng đã cưỡng bách cô.
Tuy rằng hai bên không nói lời nào nhưng không có nghĩa là bên trong tĩnh lặng, Đông Thăng nhìn thẳng phía trước, anh không nhìn cô.
Lý Giai Di cũng không chủ động, cô dựa vào ghế, muốn nhìn xem người đàn ông này rốt cuộc có thể nhịn đến khi nào.
Đến khi xe vào khu chung cư, hai người vẫn như cũ một câu không nói, có lẽ là ăn ý, đều đang kiềm chế, đều thử thăm dò đối phương.
Từ xe xuống dưới, hầm gara ngoại trừ hai người thì còn nhiều người khác cũng đang lấy xe, Giai Di bước đi trên giày cao gót phát ra âm thanh vang dội, cô mang túi xách, mông vặn vẹo đi về phía trước.
Thạch Đông Thăng nhìn cô đi về hướng thang máy, anh không đuổi theo, cái mông căng mọng đang lắc qua lại quả thực câu dẫn người, anh nhìn mà miệng lưỡi khô khốc.
Chờ cô vào thang máy, anh kéo mạnh cà vạt xuống, ngực buồn bực khó chịu, dươиɠ ѵậŧ dưới háng không chịu khống chế mà cương cứng.
Giai Di đợi anh một hồi vẫn không thấy anh bước vào, cô biết anh đang đợi cô chủ động, việc này làm sao có thể chứ?
Cô cười cười quyết định ấn nút, cửa thang máy nháy mắt đóng lại, một bàn tay to kịp thời đưa vào khe hở ngăn chặn lấy.
Đông Thăng hung ác nhìn cô, sau đó phẫn nộ bước vào trong, bắt lấy tay Giai Di ấn trên thang máy.
“Như thế nào? Chịu không nổi?” Cho dù bị làm đau, Giai Di cũng hoàn toàn không sợ hãi, tay cô đặt lên vai anh, ngẩng đầu lên cười nói.
Thạch Đông Thăng bóp chặt lấy cằm cô, anh cắn răng nói: “Rốt cuộc cô muốn chơi trò gì?”
“Chơi? Anh Đông, anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi có thể chơi trò gì?” Lý Giai Di vẽ một vòng trên vai anh, không một chút lo lắng bị anh áp bách.
“Câu dẫn tôi đúng không?” Đông Thăng để sát vào, môi anh cơ hồ dán lên môi cô, trong lúc lơ đãng ma sát làm đốt lên du͙© vọиɠ nam nữ.
Miệng đàn ông có mùi thuốc lá, nhưng không quá nồng, môi gần trong gang tấc nhưng cô không hôn lên nó, còn cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh: “Tôi không câu dẫn anh, là chính anh không dám!”