Trần Phong bước khỏi quán bar, khuôn mặt buồn bã, mịa nó đằng nào Lý Hân cũng nằm ở vị trí 967 ở STB gì đấy mà tặng có tòa nhà cũ của thằng mẹ Lý Hân. Tòa nhà có vài trăm mét vuông, giá có gần 10 tỷ, đ-t cụ nhà nó. Thế này giao mẹ cho công an có phải được dinh chính phủ không.
Trần Phong châm một điếu thuốc lại tiếp tục dạo phố, lảng vảng một hồi, trời đã xẩm trưa, ánh nắng len lỏi qua hàng hàng lớp lá màu xanh chiếu thẳng vào khuôn mặt hắn.
Bỗng nhiên hắn phát hiện mấy tiếng kêu cứu nhưng lại cực kỳ yếu ớt, quả nhiên có người vừa mới bịt miệng, mà theo thanh âm này lại là cực kỳ trong trẻo, khẹc khẹc anh hùng cứu mỹ nhân, ta đến đây.
Tại một ngõ nhỏ,
Một cô gái đang giãy giụa trong vòng tay một người đàn ông trung niên, một người trung niên đầu trọc bên sau trên tay còn chút máu, tức giận nói:
- “ Hét đi con! Ông mày gϊếŧ mày giờ!”
Người trung niên đang dùng tay bịt miệng cô gái khẽ ấm áp nói:
- “ Ngoan đi con! 200 nghìn nè con, cho chú hôn cái là được!”
- “ Ồ! 200 nghìn được hôn một phát ạ? Vậy mấy chú cho con miếng coi!”
Người trung niên giật mình nhìn sang thấy Trần Phong đã đứng đây tự khi nào, tên đầu trọc phía sau bước lại phía hắn giớ bàn tay khẽ đặt lên vai hắn:
- “ Mày là ai? Biến ra chỗ khác, muốn thì xếp hàng không thì thôi!”
- “ Vậy à? Bố mày lại chẳng thích xếp hàng!”
Trần Phong dùng một cước đá vắng tên trước mắt, tên đầu trọc bị cước của hắn đá bay vào đống rác ở cuối ngõ. Tên trung niên còn lại thấy động tác của tên thanh niên trước mắt, trong tay rút ra một con dao kìa vào cổ cô gái, lắp bắp:
- “ Ngươi đừng lại đây! Ngươi tiến lại một bước ta liền gϊếŧ cô bé!”
Định đánh đòn tâm lý à, bố mày đéo sợ nhé, nghĩ rồi Trần Phong lại tiến thêm hai bước, tên trung niên lại càng thêm sợ hãi:
- “ Có gì anh em chia ra là được, anh trước chúng em sau!”
- “ Bố mày lại chả thích chia ra!”
Nói rồi, Trần Phong dùng bàn tay khẽ phẩy nhẹ, tên trung niên đã không chịu đựng nổi liền ôm lấy tên đầu trọc lúc nãy. Trần Phong cảm thán:
- “ Con người địa cầu đúng thật không chịu nổi một phần sức của tu chân giả!”
Cô gái thấy một mình người thanh niên lại có thể đánh bại được hai trung niên lòng lại càng trở nên lo sợ, hắn cư nhiên ban đầu có ý định đồϊ ҍạϊ . Nghĩ xong cô liền nhắm chặt đôi mắt lại.
Trần Phong khẽ cười, dùng tay gõ nhẹ lên trán cô gái:
- “ Em gái à? Em mong đợi ta hôn đến vậy à?”
Nói xong liền cất bước rời đi, em gái nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng nhỏ cuối cũng cũng dám mở mắt ra, khẽ thì thào:
- “ Tên nam nhân này rốt cục là ai?”
Không nhịn nổi sự tò mò liền lấy chiếc túi bên cạnh chạy theo phía Trần Phong bước đi. Cô nàng áp sát lại phía sau của Trần Phong, nhưng cũng chẳng dám lại quá gần, cô đứng cách hắn tận 2 mét.
Trần Phong vẫn hút tiếp điếu thuốc đang dở, quay trở lại khu ký túc xã. Điều làm hắn bực bội nãy giờ là một cô em gái đang bám sát hắn, tuy vẻ đẹp của cô cũng không tầm thường nhưng hắn lại ghét cảm giác theo dõi nãy.
Con đường đầy nắng vắng người, Trần Phong xoay đầu lại, thấy bóng dáng của cô em gái vẫn đang cố che đi phần thân thể bằng cây hoa sữa. Trần Phong khẽ cười gian tà:
- “ Em gái! Tại sao em cứ đi theo ta hoài vậy? Chẳng lẽ vì ta cứu em nên em muốn lấy thân báo đáp? Nếu em bằng lòng thì ta cũng không ngại đâu?”
Cô gái đỏ mặt, ngó đầu ra:
- “ Em chỉ muốn cảm ơn thôi mà!”
- “ Cảm ơn thì khỏi!”
Cô gái giờ dường như mạnh dạn hơn nhiều, chạy đến bên cạnh hắn, trưng cái bộ mặt dễ thương ra:
- “ Soái ca! Anh tên gì vậy?”
- “ Hỏi làm gì?”
Trần Phong lắc đầu ngao ngán, chả lẽ giờ anh đây đè mày ra thực hiện nghĩa cụ gia tăng dân số cho đất nước, chứ nhìn mặt cô gái này chỉ muốn “ cương “ chứ đếch muốn thương rồi.
Cô gái cười khì khì:
- “ Hỏi để làm quen! Em tên Thanh Tâm!”
- “ Thanh Tâm?”
Hắn thấy có chút quen thuộc, hình như lão bà hắn tên là Thanh Như thì phải. Ấy chà chà không có trùng hợp đến thế chứ. Thanh Tâm ôm lấy cánh tay hắn lắc lư:
- “ Soái ca! Anh tên gì vậy? Nói đi, nói đi!”
Cô gái này vừa mới bị hai ông chú cưỡиɠ ɧϊếp bất thành phải không vậy, nếu ai thưởng thức toàn bộ cảnh lúc nãy thì chắc rằng sẽ nghĩ cô ta chính là một đứa gái ngành, và đặc biệt là gái ngành con trinh.
Trần Phong cười gian, đưa tay ra bờ mông của Thanh Tâm ôm cô vào lòng, khẽ thở vào tai cô:
- “ Cô đang quyến rũ tôi đấy à?”
* Đây là một nhân vật mong ước của tác, 19 tuổi đầu tui còn chưa biết mùi vị hôn là gì, đắng con mẹ nó lòng, nên chỉ dám bày tỏ cảm xúc của mình ngay trong tác phẩm