Trưởng Công Chúa Trùng Sinh

Chương 73: Lừa gạt

Vài ngày sau đó, Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi đều không có ra khỏi phủ.

Ngày thứ tư sau đó, Cảnh Bình tìm đến.

Lúc nhìn thấy Cảnh Bình, Cảnh Lăng cảm thấy Cảnh Bình thay đổi rất nhiều. Nếu lúc trước Cảnh Bình luôn lộ ra bất đồng trong lời nói thì giờ đây nàng trầm ổn hơn rất nhiều. Đây là do trải quả biến đổi lớn mới có thể biến thành như vậy. Không biết tại sao Cảnh Lăng xem Cảnh Bình thuận mắt hơn rất nhiều.

" Đây là những thứ ngươi cần, sau khi thành công, ta chỉ muốn có một cuộc sống yên ổn." Đem một cái túi gấm giao cho Cảnh Lăng, Cảnh Bình thản đạm nói.

" Tốt." Cảnh Lăng gật gật đầu.

Cảnh Bình cũng không nói gì thêm, rất nhanh liền rời đi. Nhiều ngày ở trong phủ tướng quân, thái độ của tướng quân đã muốn làm nàng tổn thương. Mấy ngày nay nàng suy nghĩ rất nhiều, cũng không nghĩ thông suốt. Danh lợi cái gì, đều là mây bay, có thể yên lặng vượt qua cả đời, mới là quan trọng nhất.

" Lăng, Cảnh Bình Công Chúa thay đổi rất nhiều." Nhìn Cảnh Bình rời đi, Oanh Nhi nói.

" Đúng vậy."Cảnh Lăng cảm thán. Hiện tại nghĩ đến, kiếp trước Cảnh Bình cũng không có làm chuyện gì tổn thương mình. Tất cả là do nàng tùy hứng ngu ngốc. Kiếp này, nàng chính là theo bản năng chèn ép Cảnh bình. Kỳ thật Cảnh Bình cũng rất đáng thương, một cái Công Chúa lưu lạc ở bên ngoài, trừ bỏ khiến cho phụ hoàng chú ý, nàng cũng không biết phải làm gì.

Nhìn túi gấm trong tay Cảnh Lăng, Oanh Nhi hỏi, " Lăng. Cảnh Bình Công Chúa đưa cho người cái gì vậy?"

" Này hả." Cảnh Lăng cười thần bí, " Không thể nói cho ngươi, bất quá có thể khẳng định không phải là tín vật của Cảnh Bình đưa cho ta a, Oanh Nhi yên tâm đi."

" Lăng, ngươi biết rõ Oanh Nhi không phải ý này." Oanh Nhi bất đắc dĩ, rõ ràng là câu hỏi bình thường sao lại bị Công Chúa xuyên tạc như vậy.

" Thật sự không phải ý này sao?" trong mắt Cảnh Lăng tràn đầy ý cười, " Vậy về sai bản Công Chúa có thể nhận nhiều tín vật hơn, dù sao Oanh Nhi cũng không có để ý."

" Ai nói Oanh Nhi không để ý." Cảnh Lăng nói như vậy, Oanh Nhi lập tức liền nóng nảy, " Tín vật đính ước cũng chỉ có Oanh Nhi mới có quyền đưa cho Lăng."

" Nói tới tín vật, Oanh Nhi còn không có đưa cho ta nha." Cảnh Lăng khẽ cười.

" Oanh Nhi đem chính mình tặng cho Lăng, này tín vật còn chưa đủ sao?" Oanh Nhi cười cười, vừa nói vừa liếʍ lấy tai của Cảnh Lăng.

Nháy mắt mặt của Cảnh Lăng đều đỏ lê, thấp giọng nói, " Nói sạo."

" Đó là thứ Oanh Nhi giỏi thứ hai nha." Oanh Nhi mỉm cười nói.

" Vậy thứ nhất là cái gì?" Cảnh Lăng hỏi Oanh Nhi.

" Đương nhiên là….." Oanh Nhi vừa nói vừa hôn lên má của Cảnh Lăng, " như vậy."

Hai má Cảnh Lăng càng thêm đỏ, quả nhiên một chút Oanh Nhi cũng không e lệ.

Sau khi có được túi gấm, Cảnh Lăng cho người gọi Cảnh Phong đến phủ. Cảnh Lăng cùng Cảnh Phong ở trong phòng trao đổi rất nhiều, Cảnh Lăng đưa túi gấm cho Cảnh Phong, " Hoàng đệ, hết thảy nhờ ngươi."

" Hoàng tỷ yên tâm." Nắm chặt túi gắm, Cảnh Phong cam đoan nói.

Sau đó vài ngày, mọi chuyện đều diễn ra thật bình yên, chỉ có Cảnh Lăng biết, đây là yên tĩnh trước bão táp.

Nguyên thiên năm hai mươi chín, tháng tư, Vệ Trung tạo phản, liên kết với Lương quốc, trong ứng ngoài hợp, lập tức đem kinh thành bao vây. Kinh thành lâm vào một mảnh hỗn loạn. Tin báo không ngừng truyền đến, nhìn nội dung trong thư, chân mày của Hoàng đế nhăn càng chặt, không khí trong triều đầy áp lực.

Nghe được tin tướng quân làm phản Cảnh Lăng cũng không có thái độ gì. Vẫn như cũ cùng Oanh Nhi sống phóng túng.

Trong đình viện phủ Công Chúa, Oanh Nhi nhiều lần muốn nói rồi lại thôi.

" Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi." Nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, Cảnh Lăng nhàn rỗi nói.

" Công Chúa, tướng quân sắp tiến công vào kinh thành." Đáy mắt Oanh Nhi tràn đầy lo âu, " Hơn nữa năm vạn quân ngươi cho mượn, kinh thành thật là nguy cơ tràn ngập."

" thì tính sao?" Cảnh Lăng nhìn Oanh Nhi liếc mắt một cái nói.

" Lăng, sao ngươi có thể bình tĩnh như vậy?" Oanh Nhi hỏi.

" Vì sao không thể bình tĩnh?" Cảnh Lăng cười cười, đứng dậy, lôi kéo Oanh Nhi ngồi xuống, cười khẽ nói, " Mặc kệ bên ngoài biến thành cái gì, ngươi cũng không rời khỏi ta, không phải sao?" Cùng lắm thì lúc đó chúng ta ẩn cư."

" Lăng, Oanh Nhi là không hy vọng Lăng sẽ trở thành tội nhân của nước này."

" Oanh Nhi, tại lúc đưa ra ngọc kỳ lân, chuyện này cũng đã không thể thay đổi rồi." Cảnh Lăng mỉm cười nói, " Bây giờ lo lắng với hội hận chi bằng cứ tận hưởng thời gian còn lại. Đúng là lá trà tốt, nước pha ra cũng khác. Oanh Nhi uống một chút đi."

Oanh Nhi còn muốn nói cái gì đó, nhưng mà nhìn thấy Cảnh Lăng bình tĩnh, lại không nói được gì. Chỉ có thể dựa theo ý tứ của Cảnh Lăng, ngoan ngoãn uống trà, có lẽ do nàng có nhiều tâm sự nên nàng không có cảm nhận được hương vị của trà.

" Oanh Nhi, tâm tư đừng nặng như vậy." Nhìn thấu tâm sự của Oanh Nhi, Cảnh Lăng nói " Chuyện này không nhất thiết là xấu. Có lẽ Quan Dạ Quỳ sẽ giữ lời hứa. Như vậy chúng ta có thể hóa giải nguy cơ."

" Hiện tại cũng chỉ có thể nghĩ như vậy." Đặt chén trà xuống, Oanh Nhi thở dài một tiếng.

Tựa hồ nhớ tới cái gì, Oanh Nhi nói, " Oanh Nhi nên đến phật đường quỳ, cầu xin trời xanh cầu hộ đi. Lăng, mấy ngày nay, Oanh Nhi sẽ không làm bạn cùng với ngươi được, Oanh Nhi muốn quỳ ở phật đường cho đến khi chuyện này kết thúc." Oanh Nhi nói xong, liền đứng lên, đi tới phật đường.

Nhìn bóng dáng Oanh Nhi rời đi, Cảnh Lăng sửng sốt một chút. Nàng nên hay không nên lừa Oanh Nhi đây? Nếu mấy ngày nay Oanh Nhi đều ở từ đường, buổi tối sao nàng có thể ngủ đây.

" Oanh Nhi" nghĩ như vậy, Cảnh Lăng lập tức buông tất cả mọi thứ trong tay, đuổi theo Oanh Nhi, " Oanh Nhi, ngươi đi từ đường, một mình bản Công Chúa làm sao ngủ đây?"

" Lăng, chỉ có vài ngày thôi mà, ngươi chịu khó một chút đi." Oanh Nhi nói.

" Oanh Nhi, buổi tối không có ngươi, một mình ta sẽ sợ hãi." Lôi kéo tay Oanh Nhi, Cảnh Lăng nói.

" Kia cũng là do không có cách giải quyết." Oanh Nhi nói, " Vì Lăng, Oanh Nhi chỉ có thể hy sinh chính mình. Không có Lăng, Oanh Nhi cũng ngủ không được."

" Oanh Nhi ngươi liền nhẫn tâm nhìn Bản Công Chúa một mình một giường sao?" nhìn Oanh Nhi, trong mắt Cảnh Lăng tràn đầy ủy khuất.

" Lăng." Vỗ vỗ bả vai của Cảnh Lăng, Oanh Nhi trịnh trọng nói, " Oanh Nhi là vì tốt cho Lăng. Oanh Nhi đi trước, Lăng cũng đừng đi tìm Oanh Nhi, miễn cho Phật tổ cảm thấy Oanh Nhi không thành tâm."

Không thể ở cùng với Oanh Nhi, đối với Cảnh Lăng mà nói chuyện này quá mức chịu đựng. Cảnh Lăng cũng không có biện pháp tiếp tục giấu Oanh Nhi, " Oanh Nhi, chuyện này, bản Công Chúa đã sớm bố trí. Ngươi nghĩ Bản Công Chúa là ngốc tử sao? Sẽ đơn giản như vậy đem ngọc kỳ lân giao ra."

Oanh Nhi mỉm cười nói, " Lăng, cuối cùng chịu nói thật. Thật là, mỗi lần không cần để Oanh Nhi làm như vậy mới chịu nói cho Oanh Nhi biết. Lăng cảm thấy đùa giỡn với Oanh Nhi rất vui sao?"

" Oanh Nhi, ngươi đã sớm biết?" Cảnh Lăng nói.

" Lăng, Oanh Nhi theo ngươi nhiều năm như vậy. Chẳng lẽ còn không hiểu ngươi sao?" Oanh Nhi cười cười, nói " Nếu ngay cả người mình yêu nhất mà cũng không hiểu thì sao bảo là yêu?"

" Oanh Nhi ngươi giỏi lắm, cư nhiên lừa gạt Bản Công Chúa." Cảnh Lăng hung hăng ngắt Oanh Nhi một cái.

" Cũng không phải là lừa Công Chúa." Oanh Nhi nói, " Oanh Nhi thật là muốn đi phật đường."

" Nếu đã biết bản Công Chúa đã bố trí hết thảy, vì sao còn muốn đi?" Cảnh Lăng trừng mắt nhìn, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

" Lăng, kế hoạch có khi cũng sai sót." Oanh Nhi ôn nhu nói, " có lẽ sẽ không có ảnh hưởng lớn, nhưng mà Oanh Nhi vẫn hy vọng không có chuyện gì xảy ra."

" Bản Công Chúa không muốn ngủ một mình." Cảnh Lăng than thở một tiếng.

" Lăng yên tâm, Oanh Nhi chính là chỉ đến quỳ một chút thôi, buổi tối vẫn sẽ đến làm bạn với Lăng" Oanh Nhi khẽ cười, " Oanh Nhi như thế nào lại bỏ được Lăng? Vạn nhất Lăng tức giận, tìm người khác, Oanh Nhi sẽ khóc đến chết sao?"

" Ngươi là hoài nghi bản Công Chúa?" Cảnh Lăng nheo mắt, đáy mắt tràn đầy nguy hiểm, " Oanh Nhi, lá gan ngươi cũng lớn lắm đó." Cư nhiên dám nói nàng có người khác.

Cảm nhận được Cảnh Lăng tức giận, Oanh Nhi lập tức nói lại " lăng, Oanh Nhi cũng chỉ là do quá lo lắng, mới nói như vậy. Lăng xinh đẹp như vậy, mê người thế này, không có Oanh Nhi bảo vệ, lỡ Lăng bị người khác tính kế thì sao đây?"

" Bản Công Chúa nhìn ngu ngốc lắm sao?" Cảnh Lăng nhìn Oanh Nhi hỏi.

" đương nhiên Lăng không ngốc, là Oanh Nhi quá quan tâm nên loạn." Oanh Nhi nói, " lăng, ngươi biết không, mỗi ngày Oanh Nhi đều suy nghĩ, nếu Lăng không cần Oanh Nhi nữa, Oanh Nhi sẽ như thế nào đây, có phải tất cả dũng khí để sống đều mất đi hay không?"

" Ngươi a, chính là thích suy nghĩ lung tung." Vươn ngón tay búng nhẹ lên trán của Oanh Nhi, Cảnh Lăng nói " Bản Công Chúa là ngươi hay thay đổi thất thường sao? Hơn nữa, ở trong mắt Bản Công Chúa, ai cũng không bằng Oanh Nhi."

" Lăng, ngươi thật tốt." Oanh Nhi mỉm cười.

" Bản Công Chúa luôn tốt." Cảnh Lăng nhíu mày nói với Oanh Nhi, " đi thôi."

" Sao?" Oanh Nhi khó hiểu hỏi.

" Đi phật đường nha." Cảnh Lăng nói, " Lúc ngươi ở một mình luôn suy nghĩ lung tung, Bản Công Chúa chỉ còn cách theo ngươi a,"

" Lăng, ngươi thật hiền lành." Oanh Nhi cười, đáy mắt tràn đầy ôn nhu.

" Đương nhiên, cũng không nhìn xem Bản Công Chúa là ai." Cảnh Lăng kiêu ngạo nâng đầu nói.