" Xảy ra chuyện gì?" Sau khi Cảnh Phong rời đi, Cảnh Lăng giúp Oanh Nhi dựa vào xe ngựa, xốc lên màn xe hỏi xa phu.
" Vừa mới có một chiếc xe ngựa lao thẳng về phía ta." Xa phu nói.
" Xe ngựa của Lục hoàng đệ?" Cảnh Lăng nhíu mày, hỏi.
" Không phải." Xa phu nói, " Là một chiếc xe ngựa khác, nghiêng ngả lảo đảo, đυ.ng chúng ta rồi bỏ chạy. lúc sao Lục điện hạ đến, chắc là có việc tìm Công Chúa. Kỳ quái sao lại bỏ đi nhanh như vậy."
" Đừng nhắc tới hắn." Cảnh Lăng nói, xoay người tiến vào xe. Tựa hồ nhớ tới cái gì, Cảnh Lăng lại nói " Sau này, không có bản cung cho phép, không được cho kẻ nào vào trong xe, nếu là hoàng đệ cũng không cho."
" Vâng, Công Chúa." Xa phu trả lời.
" Ừ." Cảnh Lăng vừa lòng, bước vào.
Bên trong xe, Oanh Nhi vẫn ngoan ngoãn ngồi im, Cảnh Lăng cầm lấy lọ thuốc trị thương, đi tới Oanh Nhi. Nhẹ nhàng giúp Oanh Nhi cởϊ áσ.
Oanh Nhi bị thương cũng không nghiêm trọng, bên trong vết thương cũng không có sâu, chảy máu cũng không nhiều. Cảnh Lăng thoa thuốc lên vết thương, vết thương liền không còn chảy máu.
Oanh Nhi nhắm mắt hừ một tiếng, cảm giác vô cùng dễ chịu.
" Vẻ mặt của ngươi cũng quá dâʍ đãиɠ đi." Cảnh Lăng trêu chọc.
" Kia cũng bởi vì là Lăng." Oanh Nhi cười cười nói, " Nếu không phải Lăng, Oanh Nhi cũng không biến thành như thế này."
" Lại đổ thừa cho ta." Cảnh Lăng nhẹ nhàng gõ đầu Oanh Nhi, hơi tức giận nói.
Oanh Nhi ôm đầu, vẻ mặt nhăn nhó.
" Bị thương còn không an phận." Cảnh Lăng trừng mắt nhìn Oanh Nhi.
" Một chút tiểu thương mà thôi." Oanh Nhi nói, " Tuyệt đối sẽ không gây trở ngại Oanh Nhi cùng Lăng thân thiết."
" Đúng vậy, một chút tiểu thương sẽ không gây trở ngại." khóe miệng Cảnh Lăng gợi lên một chút ý cười, nhìn Oanh Nhi.
Nhìn thấy Cảnh Lăng cười, Oanh Nhi không biết như thế nào lại cảm thấy rùng mình. Tại sao cảm thấy có nguy hiểm a.
" Oanh Nhi." Cảnh Lăng cười cười, đưa tay vỗ vỗ hai má Oanh Nhi, nói " Hiện tại sẽ không có ai quấy rầy chúng ta a."
" Vâng." Oanh Nhi gượng cười một tiếng, nói.
" Vậy Bản Công Chúa, có thể làm gì cũng được a." Cảnh Lăng nheo mắt, ý cười cũng sâu sắc hơn.
" Đương nhiên Lăng luôn có thể làm chuyện gì mình muốn." da đầu Oanh Nhi có chút run lên, vì cái gì nàng cứ cảm thấy sẽ nguy hiểm a.
" Bản Công Chúa hiểu được." Cảnh Lăng đem cởϊ qυầи áo Oanh Nhi ra, nói " Kia chúng ta làm chuyện thú vị đi."
" Lăng, trên xe, không tốt lắm đâu." Oanh Nhi nói.
" Ta đã dặn, sẽ không có ai vào đâu." Cảnh Lăng cười, nhéo nhéo vòng eo của Oanh Nhi, " Trước kia sao ta không phát hiện Oanh Nhi là vưu vật a? Oanh Nhi chúng ta làm một cuộc giao dịch nha?"
" Lăng, mời nói." Trong lòng Oanh Nhi dâng lên mãnh liệt bất an.
" Bản Công Chúa đối với ngươi lần đầu tiên rất có hứng thú." Cảnh Lăng đã muốn sờ tới đùi Oanh Nhi, " Nếu Oanh Nhi đã muốn bị thương cũng nên nằm im, để Bản Công Chúa giúp ngươi đạt đến cực điểm."
" Lăng, Lăng này không tốt đâu." Nhìn ra Cảnh Lăng ý tưởng, Oanh Nhi muốn ngăn cản Cảnh Lăng, nhưng là không được.
" Có cái gì không tốt." Cảnh Lăng nheo mắt lại, nhìn Oanh Nhi " Ngươi không muốn?"
" Đương nhiên không phải." Oanh Nhi lập tức nói, " Lăng muốn thế nào, Oanh Nhi đều nguyện ý."
" Thế này mới được." Cảnh Lăng có chút vừa lòng gật đầu, dùng đai lưng của Oanh Nhi, đem hai tay Oanh Nhi trói lại.
" Lăng, ngươi đây là…" Oanh Nhi giật giật phát hiện giãy không ra hỏi.
" Một chút, tiểu tình thú mà thôi." Cảnh Lăng cười cười, tiếp tục động tác, " Bản Công Chúa đã sớm muốn làm như vậy một lần. Đáng tiếc đều bị ngươi áp, lần này ngươi bị thương, hết thảy giao cho ta đi."
" Lăng…" Cảm nhận được động tác của Cảnh Lăng, Oanh Nhi không khỏi khẩn trương.
" Thật không nghĩ tới Oanh Nhi cũng khẩn trương a." Cảnh Lăng khẽ cười.
" Oanh Nhi còn chưa chuẩn bị." Oanh Nhi nói.
" Lần đó, ngươi có cho ta chuẩn bị sao?" Cảnh Lăng hung hăng trừng mắt nhìn Oanh Nhi, " Ngươi cầm thú."
" Kia cũng là do Lăng mê người a." Bộ dạng Cảnh Lăng lên án thật sự rất đáng yêu, Oanh Nhi nhịn không được đùa giỡn.
" Đúng vậy." Cảnh Lăng cười nhẹ, " Cho nên hôm nay Bản Công Chúa muốn xem Oanh Nhi biểu hiện a, cũng muốn học tập Oanh Nhi cầm thú một phen."
" Lăng nơi này là trên xe, đừng làm quá." Biết không thể ngăn cản Cảnh Lăng, Oanh Nhi chỉ biết hạ thấp yêu cầu.
" Bản Công Chúa thích làm quá." Cảnh Lăng vỗ vỗ hai má của Oanh Nhi, nói.
" Được rồi." Oanh Nhi thở dài, " tùy Lăng a, Oanh Nhi chỉ có một vấn đề mà thôi."
" Nói."
" Lăng, ngươi, ngươi sẽ sao?" Oanh Nhi thật cẩn thận hỏi.
" Ngươi dám nghi ngờ Bản Công Chúa." Cảnh Lăng tức giận trừng mắt nhìn Oanh Nhi, " Bản Công Chúa xem đông cung đồ còn nhiều hơn ngươi."
Oanh Nhi:…
" Lăng, thật sự là… đọc nhiều sách vở a, cáp…" Hơn nữa ngày, Oanh Nhi mới nói ra được một câu, khóe miệng giơ lên ý cười.
" Không cho phép." Cảnh Lăng có chút tức giận ra lệnh.
" Oanh, Oanh Nhi tận lực." Bởi vì nghẹn cười, biểu tình của Oanh Nhi có chút vặn vẹo.
" Dám cười đi ra, Bản Công Chúa sẽ khiến ngươi không thể xuống giường." Cảnh Lăng nói.
" Công Chúa đại nhân uy vũ!" Lần nay, Oanh Nhi cũng không tiếp tục nhịn cười.
" Ngươi…ngươi hỗn đản."
" Là, Oanh Nhi hỗn đản."
" Dám giễu cợt bản Công Chúa." Cảnh Lăng cầm lấy chén trà, nói " Xem bản Công Chúa thế nào giáo huấn ngươi." Nói xong, Cảnh Lăng cầm chén trà xoay xoay nhìn vài vòng, lẩm bẩm " Này chén trà dùng sao ta? Trên sách rõ ràng có đề cập đến."
Nghe Cảnh Lăng lầm bầm, mồ hôi Oanh Nhi không ngừng chảy xuống! Này đó loạn thất bát táo, Công Chúa học ở đâu ra a! May mắn Công Chúa thoạt nhìn cũng không biết, bằng không nàng…
" Lăng, cái kia, cái…" Oanh Nhi hơi hơi từ chối một chút, khuyên giản nói, " Sách nói cũng không nên tin cậy, mấy thứ này không dùng thì tốt hơn, nếu như bị vỡ thì không tốt a."
Cảnh Lăng nghĩ nghĩ thấy Oanh Nhi nói có chút đúng, Oanh Nhi cũng vừa mới bị thương, nếu không cẩn thận lại bị thương thì không ổn.
" Vậy quên đi." Nói xong Cảnh Lăng đặt chén trà xuống.
Oanh Nhi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng làm Công Chúa từ bỏ ý tưởng đó, chưa kịp định thần lại. Cảnh Lăng nói tiếp một câu dọa Oanh Nhi choáng váng.
" Đổi thành ấm trà đi." Cảnh Lăng nói xong, cầm lấy ấm trà, " Này chơi như thế nào, bản Công Chúa vẫn là biết a." Nói xong sờ sờ miệng ấm.
Oanh Nhi mồ hôi lạnh chảy càng nhiều, Công Chúa đại nhân tha mạng a.
" Ngươi xem này rất thú vị, chúng ta chơi thử nha?" Cảnh Lăng vừa nói, vừa đến gần Oanh Nhi.
" Lăng…" thanh âm Oanh Nhi có chút run run, của nàng ôn nhu Công Chúa khi nào lại biến thành như vậy! Oanh Nhi khóc không ra nước mắt.
" hư." Cảnh Lăng vươn ngón trỏ nhẹ nhàng đặt trước môi Oanh Nhi, nhỏ giọng nói, " Oanh Nhi, nhắm mắt lại, bản Công Chúa cho ngươi cảm thụ một chút."
" Công Chúa đại nhân." Oanh Nhi khóc không ra nước mắt, nhìn Cảnh Lăng, " Buông tha cho Oanh Nhi được không?"
" Ngươi nói đâu?" Cảnh Lăng nheo mắt, đáy mắt tràn đầy nguy hiểm.
Oanh Nhi không nói nữa, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại nói, " Đến đây đi."
Nhắm hai mắt, Oanh Nhi có thể cảm nhận rõ ràng được ấm trà lướt qua thân thể mình.
" Oanh Nhi kỳ thật ngươi cũng rất mẫn cảm đi." Cảnh Lăng khẽ nói ở bên tai Oanh Nhi.
Oanh Nhi không có trả lời, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở tay Cảnh Lăng, càng ngày càng xuống dưới, cơ hồ đã muốn tới chỗ cấm.
Đột nhiên Oanh Nhi cảm nhận được một tia ướŧ áŧ ở dưới hạ thân.
Càng ngày càng nhiều nước tụ tập ở hạ thân, Oanh Nhi mở mắt ra nhìn, phát hiện Cảnh Lăng đem toàn bộ nước trà đổ vào trong.
Chờ nước trà đổ xong, Cảnh Lăng đem ấm trà vứt sang một bên. Nhìn hai mắt Oanh Nhi tràn đầy kinh ngạc, Cảnh Lăng cười ngạo nghễ, " Bản Công Chúa chỉ là dọa ngươi."
Dọa ngươi, dọa ngươi, những lời này không ngừng lập lại ở trong đầu Oanh Nhi.
Oanh Nhi:….
" Ai cho ngươi mỗi lần đều vô lễ với ta." Cảnh Lăng hừ một tiếng, nói " Bản Công Chúa nói qua, nhất định sẽ trừng phạt ngươi. Lần này chỉ là nho nhỏ trừng phạt, ngươi lần sau còn quá phận, ta sẽ làm thật."
" Lăng yên tâm, không có lần sau." Oanh Nhi nói, không có lần sau, cho ngươi cơ hội trừng phạt, Oanh Nhi âm thầm nói, lần sau nàng sẽ đem Công Chúa tử hình tại chỗ! Miễn cho Công Chúa lại dùng mấy trò này hù dọa nàng! Tốt nhất là làm cho Công Chúa không còn khí lực tự hỏi lần sau dùng phương pháp gì trừng phạt mình.
Editor: Có ai cảm thấy hụt hẫng không khi mà cứ tưởng CL sẽ nằm trên cuối cùng hazz, thụ vẫn là thụ.