Một tháng thật sự trôi qua rất nhanh, Lưu phi có đến vài lần, đều bị Cảnh Lăng không mặn không nhạt đuổi về. Không nên dính dán vào người này.
" Công Chúa, nên thức dậy." Đã tới giờ mẹo ( khoảng từ 6h ->8h), nằm ở bên người Cảnh Lăng , Oanh Nhi mở mắt, lay nhẹ người bên cạnh.
" Ngô…" Cảnh Lăng nhíu nhíu mày, nghiêng đầu, đem Oanh Nhi ôm chặt, tiếp tục ngủ.
"Công Chúa,Công Chúa." Oanh Nhi lại đẩy Cảnh Lăng vài lần.
" Làm sao vậy?" Cảnh Lăng chậm rãi mở to mắt, do mới thức dậy đôi mắt có một tia hơi nước, mông lung nhìn Oanh Nhi.
" Công Chúa, hôm nay ngươi phải đi tới chỗ Thái Phó." Oanh Nhi sủng nịch nhìn Cảnh Lăng.
" Thái Phó?" Cảnh Lăng trừng mắt nhìn, đầu óc trong chốc lát lại mơ hồ.
" Công Chúa, ngươi đã quên sao? Ngày hôm qua Thái Phó phái người đến, nói thân thể Công Chúa đã tốt hôm sau nên đi học" Oanh Nhi phất đi mấy sợi tóc trên trán Cảnh Lăng, " Nếu không đi thì sẽ muộn."
" Không muốn đi." Ôm tay Oanh Nhi, Cảnh Lăng làm nũng nói.
" Công Chúa, không thể tùy hứng nha." Oanh Nhi nhíu nhíu mày, nói " Ở trong cung Thái Phó đức cao vọng trọng, không thể làm cho hắn đánh giá không tốt với Công Chúa."
" Thực không thú vị." Cảnh Lăng thở dài, không tình nguyện đứng lên. Còn không có hoàn toàn thức dậy, Cảnh Lăng ngồi dậy vài lần đều ngã lại xuống giường.
Oanh Nhi trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, ngồi dậy, vươn tay, " Công Chúa, đứng lên đi, Oanh Nhi đỡ người."
Cảnh Lăng khóe miệng ngoéo một cái, đem tay bỏ vào trong lòng bàn tay của Oanh Nhi, tiếp theo Oanh Nhi dùng sức, kéo Cảnh Lăng đứng lên. Do Oanh Nhi dùng sức hơi lớn, Cảnh Lăng liền ngã vào trong lòng Oanh Nhi. Trên người Oanh Nhi có thoang thoảng mùi hoa lan, tràn ngập trong xoang mũi Cảnh Lăng, mặt Cảnh Lăng liền đỏ lên. Oanh Nhi ôm ấp có một loại kỳ diệu hấp dẫn, ở trong lòng Oanh Nhi, Cảnh Lăng không nghĩ thoát ra.
" Công, Công Chúa?" Công Chúa gắt gao nằm trong lòng của nàng, Oanh Nhi còn tưởng rằng Công Chúa lại ngủ, nâng tay vỗ nhẹ Cảnh Lăng vai.
" Nên, nên thức dậy." Bị Oanh Nhi vỗ, Cảnh Lăng mới hồi phục tinh thần, vội vàng thoát ra. Nhớ tới chính mình vừa rồi hành động, trên mặt có chút nóng lên.
" Còn ngồi ở trên giường làm cái gì." Trên giường đi xuống, Cảnh Lăng xoay người sang chỗ khác, nói " Còn không giúp ta thay quần áo."
" vâng, Công Chúa" Oanh Nhi mỉm cười, cầm lấy quần áo trên giá, thuần thục giúp Cảnh Lăng mặc vào."
Ép buộc chừng nửa canh giờ, Cảnh Lăng cùng Oanh Nhi ra khỏi điện.
Ngồi trong kiệu, nhìn chung quanh hành lễ cung nữ thái giám, Cảnh Lăng chỉ cảm thấy dường như đã mấy đời.
" Công Chúa, làm sao vậy?" Phát hiện Cảnh Lăng ngẩn người, ờ bên cạnh Oanh Nhi hỏi.
" Không có gì, đi thôi." Cảnh Lăng lắc đầu, nhìn đi ở bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia tức giận. Nếu có thể, nàng muốn cùng Oanh Nhi ngồi trên kiệu. Chính là, để người khác nhìn thấy, sẽ cho là không có phép tắc. Đối với Oanh Nhi, với nàng cũng không tốt. Nàng không thích giữa nàng và Oanh Nhi có phân chia cấp bậc. Nàng muốn cùng Oanh Nhi đi đến thư phòng, nhưng là đã nhiều năm không vào hoàng cung, nàng sớm đã quên đường đi. Trong lòng hạ quyết phải ghi nhớ lại , ngày mai liền cùng Oanh Nhi đi tới.
Một lát cũng đến thư phòng.
Cảnh Lăng đi vào, trong thư phòng các hoàng tử và công chúa cũng đã đến, trong có còn có lục hoàng đệ Cảnh Phong.
" Hoàng tỷ." Tất cả mọi người lễ phép kêu một tiếng.
" Hừ." Chỉ có lục hoàng tử là nghiêng đầu bỏ qua, hai người bọn họ tỷ đệ luôn đối chọi gây gắt.
Cảnh Lăng cũng không để ý, lục hoàng tử năm nay mới năm tuổi, nàng không chấp nhất với trẻ con.
" Oanh Nhi, ngươi trước ngồi vào vị trí đi." Cảnh Lăng giống như tùy ý phân phó vài câu. Nàng mới sẽ không để cho Oanh Nhi biết, nàng không biết chỗ ngồi của mình ở đâu. Các hoàng tử, công chúa đều ngồi cùng thư đồng của mình, cho nên tìm được Oanh Nhi chỗ ngồi, có thể tìm được vị trí của mình.
" Nhưng là Công Chúa, ta đã muốn ở chỗ của mình rồi nha." Oanh Nhi nói. Vị trí của Công Chúa gần cửa.
Cảnh Lăng có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, " Ý ta là, ngươi đừng đứng, có thể ngồi xuống."
" Công Chúa còn chưa có ngồi, làm sao Oanh Nhi dám ngồi." Oanh Nhi nói.
Nghe xong Oanh Nhi nói, Cảnh Lăng ngồi xuống, đối với Oanh Nhi nói, " Ngươi cũng ngồi đi."
" Nhưng là, Công Chúa, người ngồi là chỗ của Oanh Nhi." Oanh Nhi có chút bất đắc dĩ nhìn Cảnh Lăng.
" Bản Công Chúa liền thích chỗ này." Lại một lần nữa quẫn bách, Cảnh Lăng cường thế nói, " Nơi này gần cửa sổ, có thể ngắm phong cảnh, ta sẽ ngồi tại đây."
" Công Chúa thích thì thôi vậy." Trong mắt Oanh Nhi hiện lên một tia sủng nịch, ngồi xuống chỗ của Cảnh Lăng.
Thái Phó giảng bài thật sự nhàm chán, Cảnh Lăng hai tay nâng cầm, buồn ngủ. Này nội dung, kiếp trước cũng đã học qua, hiện tại nàng một chút hứng thú cũng không có.
Nhưng thật ra bên cạnh Oanh Nhi lại chăm chú nghe.
Thật vất vả nghe Thái Phó nói xong, Cảnh Lăng có một loại cảm giác nói không nên lời nhẹ nhõm. Về sau còn phải tiếp tục như vậy, thật sự là rất mệt.
Quay đầu nhìn Oanh Nhi, phát hiện Oanh Nhi nhìn nội dung Thái Phó vừa giảng ngẩn người.
" Oanh Nhi, làm sao vậy?" Cảnh Lăng hỏi.
" Oanh Nhi là suy nghĩ, là nội dung Thái Phó vừa nói" Oanh Nhi nhíu nhíu mày, " Oanh Nhi một chút cũng không hiểu, Công Chúa người nói có phải Oanh Nhi thực ngốc hay không?"
" Ngươi không hiểu chỗ nào?" Cảnh Lăng nhìn sách Oanh Nhi, này nội dung nàng đều hiểu.
" Nơi này, nơi này, còn có nơi này…" Oanh Nhi liên tục chỉ vài chỗ, " Khó như vậy có cơ hội học tập, đáng tiếc Oanh Nhi trời sinh ngu dốt, một chút cũng không hiểu."
" Ngươi cùng ta khác nhau, ta là học từ nhỏ,có cơ bản." Cảnh Lăng an ủi, " Ngươi trước kia chưa từng học, tự nhiên sẽ không hiểu những gì Thái Phó nói."
" Ai." Oanh Nhi thở dài một tiếng, nàng cùng Công Chúa quả nhiên có rất lớn chênh lệch.
" Oanh Nhi thực thích học tập?" Cảnh Lăng hỏi.
" Vâng." Oanh Nhi gật đầu. Thật ra nàng cũng không quá thích, chính là muốn kéo gần khoảng cách cùng Công Chúa.
" Kia như vậy, Oanh Nhi ngươi không hiểu chỗ nào, cứ việc hỏi ta, trở về ta sẽ chỉ cho ngươi." Cảnh Lăng mỉm cười nhìn Oanh Nhi.
" Công Chúa, không cần, rất phiền toái." Oanh Nhi cự tuyệt, nàng làm sao dam chiếm dụng thời gian quý giá của Công Chúa.
" A". Cảnh Lăng cười cười, " Một chút cũng không lãng phí thời gian. Ngươi xem, ta một bên chỉ ngươi, một bên củng cố, không phải nhất cử lưỡng tiện sao?" Cùng Oanh Nhi chung một chỗ, mặc kệ làm cái gì, nàng cũng không cảm thấy phiền toái.
" Kia Oanh Nhi cảm ơn Công Chúa." Oanh Nhi lộ ra một nụ cười tươi.
" Nơi này, là muốn nói…" Cảnh Lăng chỉ vào sách nói mấy câu, kiên nhẫn giảng giải.
" Nguyên lai là như vậy." Oanh Nhi trong mắt hiện lên một tia sùng bái, " Công Chúa thật sự thông minh nha."
" Chờ Oanh Nhi học hơn, ngươi tự nhiên cũng sẽ hiểu được." Oanh Nhi trong mắt sùng bái làm cho Cảnh Lăng có chút hưởng thụ.
" Hoàng thượng giá lâm." Bén nhọn thanh âm của thái giám đánh vỡ yên tĩnh của hai người.
Sắc mặt Cảnh Lăng liền thay đổi. Buông trong tay gì đó, cùng Oanh Nhi đi ra ngoài tiếp kiến.
" Nữ nhi gặp qua phụ hoàng." Hướng tới hoàng đế hành lễ, ngữ khí thản nhiên, Cảnh Lăng nói.
" Lăng nhi, phụ hoàng vừa hồi cung, vừa nghe nói ngươi rơi xuống nước, liền vội vàng chạy đến, ngươi không sao chứ. Các ngươi, còn không tới bắt mạch Công Chúa." Hoàng đế vung lên tay sao, một vài Thái y run rẩy đi ra.
" Công Chúa, Hoàng Thượng vừa từ Giang Nam trở về, vừa nghe ngài rơi xuống nước, thư phòng cũng chưa đến, đã vội tới đây." Đức công công là tâm phúc của hoàng thượng nói mấy câu. Hoàng đế đối với Trưởng Công Chúa nhưng là phi thường sủng ái.
" Phụ hoàng ý tốt, nữ nhi tiếp nhận, bất quá nữ nhi đã muốn không sao, cực khổ phụ hoàng quan tâm." Cảnh Lăng tránh Thái y đυ.ng vào, đối hoàng đế nói.
" Thật sự không có việc gì?" Hoàng đế hỏi lại.
" Phụ Hoàng yên tâm, nữ nhi thật sự không sao."
" Không sao là tốt rồi."
Hoàng đế ở trong điện Cảnh Lăng uống ngụm trà, cùng nàng nói chuyện phiếm, hai nhìn trong lúc đó không khí thực không sai.
" Khởi bẩm Công Chúa, Lưu phi vừa mới phái cung nữ thông báo Công Chúa, nàng hôm nay thân thể không khỏe, chỉ sợ không thể đến làm bạn cùng Công Chúa, mong rằng Công Chúa thứ tội." Ngoài cửa, một cung nữ nói.
" Lưu phi a, trẫm nhiều ngày không thấy, thật là có chút nhớ nhung nàng. Người tới, bãi giá đoàn tụ cung." Hoàng đế nói xong, đứng dậy đi.
" Nữ nhi cung đưa phụ hoàng." Cảnh Lăng thi lễ.
Hoàng đế vừa đi, trong mắt Cảnh Lăng hiện ra một tia trào phúng, này Lưu phi, thật đúng là biết cách lợi dụng cơ hội. Nàng phái người đến, nhất là làm cho phụ hoàng nhớ tới, hai là muốn biểu lộ nàng cùng mình quan hệ tốt lắm. Kiếp trước, Lưu phi cùng chính mình tình cảm rất tốt, nàng tưởng Lưu phi là thật tâm đối đãi. Hiện tại xem ra, Lưu phi là lợi dụng mình tranh thủ Hoàng Thượng sủng ái. Cẩn thận nghĩ lại, chính mình thanh danh càng ngày càng kém, mà Lưu phi mỹ danh truyền khắp cung, không phải là do nàng cùng mình giao hảo sao?
A, Cảnh Lăng khóe miệng gợi lên một chút châm chọc. Nàng thật muốn nhìn, này Lưu phi kiếp này còn có thể lợi dụng mình nữa hay không?
" Công Chúa, người đang suy nghĩ cái gì?" Phát giác Công Chúa lại ngẩn người, Oanh Nhi hỏi.
" Không có gì, chính là nhớ tới một việc tốt chơi đùa thôi."
" Cái gì tốt chơi,Công Chúa có không nói cho Oanh Nhi biết?" Oanh Nhi trừng mắt hỏi.
" Từng có một cái đứa ngốc, tin sai người, kết quả bị người khác không ngừng bị lợi dụng, mất đi tất cả." Cảnh Lăng tự cười giễu, " Ngươi nói, một người bị người khác lợi dụng có phải hay không thực ngu ngốc?"
Không biết như thế nào, Oanh Nhi phát hiện một tia bi thương trong mắt Cảnh Lăng.
" Công Chúa." Không tự giác Oanh Nhi đem Công Chúa ôm sát vào lòng, " Người nọ mặc dù ngốc, nhưng Oanh Nhi là thích người như vậy."
" Tại sao?" Cảnh Lăng từ trong lòng Oanh Nhi ngẩng đầu hỏi, trong mắt lóng lánh hào quang.
Oanh Nhi mỉm cười, " Bởi vì, người này cùng Công Chúa thật giống nhau."
" Ngươi là nói bản Công Chúa ngu xuẩn." Cảnh Lăng nhíu mày nhìn Oanh Nhi, đưa tay, nhéo hông Oanh Nhi.
" Công Chúa, thủ hạ lưu tình."