Ngao Vọng lại tiếp tục dùng sức chơi, trên miệng cũng không nhàn rỗi, nghe thấy những câu chửi thề của Khương Viễn, hắn vẫn còn toét miệng cười không chút cân nhắc mà nói:
“Không đúng rồi, ở tuổi của cậu không thể làm mẹ tôi được, vì khi tôi ba tuổi thì tôi cũng không kém cậu bao nhiêu, thôi thì cậu làm mẹ nhỏ của tôi đi, dù sao thì cậu cũng không thể chạy thoát cảnh bị tôi chơi, ai bảo cậu chủ động, đến cả dươиɠ ѵậŧ của trai thẳng cũng muốn ăn.”
“Đúng không, mẹ dâʍ đãиɠ.”
Ngao Vọng tiếp tục ác liệt mà vỗ mạnh vào mông của Khương Viễn, cặp mông của cậu bị hắn đánh đỏ như quả đào chín, run rẩy đong đưa, khiến cho dươиɠ ѵậŧ của người khác phải cương cứng.
“Ngốc ... Ưm ... A... Nhưng tôi không có ... A... Cậu là con chó con… Ô… Ma sát đến điểm nhạy cảm a a a a…”
Khương Viễn dùng giọng nói đứt quãng của mình mà mắng liên hồi, đột nhiên bị Ngao Vọng ôm lấy eo thay đổi tư thế, dươиɠ ѵậŧ của hắn vẫn duy trì trạng thái đâm vào, thân thể của Khương Viễn bị lật ngược lại, dươиɠ ѵậŧ ở trong âʍ ɦộ ma sát một vòng, ép cho Khương Viễn phải rơi nước mắt ngay, giống như bị chơi hư mà bật khóc.
“Con trai vừa muốn bú vừa muốn làm. Vυ' của mẹ to như vậy, liệu có tiết ra sữa được không?”
Ngao Vọng nhướng mày, khuôn mặt tuấn tú lại thêm một chút tàn ác của du͙© vọиɠ.
Hắn không chút nương tình mà cắn một bên ngực của Khương Viễn, vừa làm vừa ngậm lấy đầṳ ѵú.
Dường như để tương ứng với sự làʍ t̠ìиɦ mạnh mẽ như mưa rền sấm giật bên dưới, bộ ngực của Khương Viễn lại bị hút, cắn mạnh hơn làm cho nó có hơi đau, cậu nhíu mày trong đau đớn, trên khuôn mặt anh khí ngời ngời có xen lẫn chút thống khổ cùng du͙© vọиɠ vui sướиɠ.
“Mẹ cậu, cậu là chó sao?”
“Tất nhiên rồi cɧó ©áϊ sinh ra chó con là đúng rồi, ờ … Âʍ ɦộ của cậu thật là thoải mái.”
Ngao Vọng tươi cười đáp lại, hoàn toàn không cảm thấy là mình đang tự mắng mình hay trong đó có gì không ổn.
Còn muốn nói rằng hắn thật sự là con do Khương Viễn bức ép sinh ra, Khương Viễn da^ʍ như vậy, cậu sớm hay muộn gì thì cũng sẽ để hắn chơi, hắn chơi vào âʍ ɦộ của Khương Viễn rồi lại từ chỗ đó sinh ra làm con mình.
Hắn ghé sát vào tai Khương Viễn, cười gọi: “Ẳng.”
Đầu óc của Khương Viễn lúc này trống rỗng, theo sau là hàng kí tự lơ lửng.
So với một con chó không biết xấu hổ có thể nằm ở trên giường và nói ra bất cứ lời lẽ bẩn thỉu nào, thì Ngao Vọng cứ thế tiếng dài tiếng ngắn gọi mẹ rồi lại làm Khương Viễn bắn ra một lần, đồng thời hắn cũng xuất tinh vào tử ©υиɠ của Khương Viễn, sau đó lại bừng bừng hứng khởi đâm vào sâu bên trong Khương Viễn một phát, nói rằng đây là cách dễ nhất để cải thiện tỷ lệ thụ thai của cɧó ©áϊ.
“Chơi mẹ cậu… A…Giờ vẫn còn sớm để chuyển sinh tôi còn có thể cho cậu chọn lai giống từ cửa hàng thú cưng… A a a a …Chậm…Bị chơi rách…”
Cho dù Khương Viễn có bị chơi đến hoa mày chóng mặt đầu óc mụ mị thì cái mỏ vịt chết của cậu vẫn còn rất mạnh miệng, nhục mạ chửi mắng không ngừng, chỉ là những câu mắng rất nhanh đã biến thành tiếng rên rĩ dâʍ đãиɠ.
Những vết hôn rời rạc ban đầu trên người của Khương Viễn từ lâu đã được thay thế bằng những dấu vết khác, cậu thực sự rất thoải mái khi được chơi, nhưng dấu vết trên da thịt khiến cậu giống như bị xâm hại tìиɧ ɖu͙©, đều này phải trách con chó nhỏ thích lưu lại dấu vết kia.
Lần này Ngao Vọng chơi xong thì không có rời đi, mà hắn ôm Khương Viễn ngủ một giấc thoải mái.