Trên người Khương Lập Quốc hiện lên vẻ thất bại, hỗn hợp đan xen cùng mùi rượu khiến cho người nhìn vừa cảm thấy hắn đáng thương nhưng cũng có vẻ buồn nôn.
“Viễn Viễn, con có thể giống như con nhà người ta chăm chỉ đi học chăm chỉ đọc sách không được sao, mỗi ngày ngoại trừ đi đánh nhau rồi về nhà thì tương lai con có thể làm được trò trống gì?”
Khương Viễn ngoãy lỗ tai nói: “Ông vẫn nên gọi tôi là con trai của đồ điếm có vẻ dễ nghe hơn một chút, đừng làm vẻ mặ này với tôi, sợ đến khi ông chết tôi đem tro cốt củ ông ném đi?”
Cậu thổi thổi ngón tay, nở một nụ cười không chút độ ấm nói: “Yên tâm đi Khương Lập Quốc, tôi sẽ nhớ công ơn dưỡng dục của ông, nhất định sẽ dưỡng lão cho ông lúc về già, nhưng mà tốt nhất ông nên cầu nguyện bản thân không ốm đau, tôi cũng không có kiên nhẫn để hầu hạ ông, hoặc ông có thể ngóng chông bản thân chết sớm một chút, vĩnh viễn không có ngày già đi.”
Khương Viễn nói xong không thèm nhìn biểu tình trên gương mặt Khương Lập Quốc, cậu trực tiếp xoay người về phòng đóng cửa.
Cậu ngã nhào xuống giường, nhìn vách tường trắng xám thở hắt ra một hơi.
Tương lai, Khương Viễn nhếch khóe miệng, có lẽ một người giỏi tính toán sẽ tự suy tính một tương lai xán lạn, nhưng Khương Viễn ngược lại chẳng có tính toán gì, cậu sống lung tung rối loạn, chỉ trong chớp mắt đã 17 tuổi.
Kỳ thật cũng không phải không thay đổi được, chẳng phải cậu cũng đang trong quá trình tự mình thay đổi sao, tuy rằng là hướng về một tương lai càng hỗn loạn hơn, nếu như sống mà chỉ một con đường tầm thường liếc mặt một cái đã đi tới cuối cũng có vẻ không mấy thú vị.
6 giờ sáng Khương Viễn rời khỏi giường, khoác lên đồng phục đeo cặp sách nhét hai quyển vở liền ra của, trên đường đi mua một bát mì, chen chúc trong đám người cùng nhau đi vào trường học, lười nhác ngồi ở bàn cuối cùng, trong tay xoay bút xuyên qua đám người nhìn Lâm Tri Bạch đang ngồi bàn đầu tiên, nhưng cậu cũng chỉ nhìn thoáng qua liền cảm thấy không thú vị thu hồi ánh mắt.
Buổi học sáng sớm trong lớp học ầm ĩ náo loạn khiến cho Khương Viễn đang có ý định ngủ bù đánh mất ý tưởng đó, cậu rời đi từ cửa sau, một đường xuống cầu thang, từ hành lang nhanh nhẹn đi vào lùm cây, đi hướng về phía phòng y tế.
Nơi đó không chỉ yên tĩnh, còn có cả giường, cũng có thể thuận tiện bôi thuốc, một công đôi việc cũng không tồi.
Cửa phòng y tế có treo chuông gió nhỏ, Chu Mạn đang đọc sách nghe thấy tiếng kêu mỉm cười ngẩng đầu, thấy là ai đến ý cười trong mắt hắn liền gia tăng.
Cả đêm qua hắn mơ một giấc mơ đẹp, không nghĩ tới nhanh như vậy người này lại xuất hiện một lần nữa.
Làm một thấy giáo quan tâm học sinh như hắn, chuyện tiếp theo phải làm hắn nghĩ chính mình không thể nào chối từ.
—-Chu Mạn dễ thương ghia á >